Chương 27: Một chút về lịch sử của 'thế giới này'.
Nhưng mặc cho cái chuyện mà theo Nam là không thể nào tồn tại, thì nó cũng đã xảy ra, và hắn cũng muối mặt đôi chút về vụ này. Ít nhất là khoảng vài giây trước khi Nam nhận định mình quả thật khờ chứ chả có nguyên nhân nào ở đây.
Thế là hắn lại ung dung trát bùn lên đầu bọn gà mà bà Đồ đã dùng dây buộc cái chân lại.
Chúng ấy, con nào cũng như con nấy, được tự do rồi thì hăng hái hẳn lên. Cứ cục ta cục tác như thể chưa có màn h·ành h·ạ động vật nào xảy ra vậy.
Và rồi khi mọi thứ đã xong xuôi, bà đồ khi này mới nhớ rằng mình vừa mua kha khá thịt heo cho hắn ta làm bánh bao.
Thế là bà hỏi:
"Nam, mợ mua thịt heo thì tính sao?."
Nam bật cười nói:
"Thì mợ cứ băm một nửa như cũ, rồi một nửa thì nhà ta ăn hết."
Nghe vậy, dù trong đôi mắt bà Đồ thoáng hiện lên một vẻ vui mừng, nhưng bà vẫn chóp chép miệng đáp lại:
"Thế thì nhiều lắm. Chia làm hai ngày, để mợ xông khói thêm một ít."
Còn Nam thì cũng chỉ có thể lắc đầu một cái.
Nói thực thì trước kia hắn từng tự hỏi rằng món thịt ở cái nơi một nửa hoang dã này cũng không khó kiếm.
Dù vậy, đại đa số người nghèo ở khu hắn sống vẫn sống như thể thịt tươi là một thứ gì đó khá quý giá.
Đặc biệt là ở vùng này còn có cái tục tạ ơn Sơn Thần khi chuẩn bị ăn thịt nữa. Nó thì không rườm rà mấy, nhưng Nam thấy ông Đồ với bà Đồ ngược lại rất chân thành làm cái việc đấy.
Và rồi khi hắn nói điều này với cô Bạch. Thì nàng ta mới bật cười, nói rằng rừng trước thời Thiệu Thị rất nguy hiểm. Coi như võ giả siêu phàm vào rừng cũng phải xem chừng lũ hung cầm mãnh thú trong đấy.
Nhưng để chính xác hơn thì tác giả ta sẽ tóm lược lại đoạn lịch sử của Đại Nam vào thời kỳ mở mang bờ cõi vào thời Minh Mạng của thế giới này để kể cho chư vị đọc giả nghe.
Vì so với lịch sử kiếp trước của Nam thì Đại Nam ở thời Minh Mạng không nổi loạn nhiều.
Nó là do chuyện sát nhập khá là chính thống của Gia Long và các thế lực siêu phàm trong nước. Và với sự ủng hộ của họ thì trên cơ bản là không loạn được dù thuế khóa vẫn nặng nề.
Dĩ nhiên, phiên dịch ra là chỉ cần được giai cấp siêu phàm ủng hộ thì ai bất mãn g·iết ai, coi như chấp một ngàn người bình thường mang đao mặc giáp thì phía siêu phàm cũng chỉ cần mười thôi, hơn nữa còn lông tóc không thương gì.
Thành ra cái việc an dân ở thế giới này dựa vào vũ lực tuyệt đối chứ chẳng phải là thỏa mãn nguyện vọng dân chúng tầng dưới chót.
Vậy nên trong thời kỳ mà không có nội loạn liên miên như vậy, thì q·uân đ·ội khá là rảnh tay để vua xung đột vũ trang với Xiêm La ngay từ những năm đầu tiên lên ngôi.
Nguyên do?.
Đó là vì trận hỏa điếu thương năm xưa đã khiến cho chư quốc chung quanh cho Đại Nam kha khá kính ý.
Nhà thanh thì khỏi nói, chuyện nhập khoáng sản thô không bàn.
Nhưng bọn đã từng là liên minh chống kỵ binh phương Bắc như Xiêm La, Chân Lạp, rồi các quốc chung quanh đều cấm buôn bán sắt, đồng, kẽm rất quyết liệt khiến cho Đại Nam trên cơ bản là không có biện pháp mở rộng quy mô của hỏa điếu thương và súng trường.
Ít nhất, thân làm vương quốc duyên hải thì tài nguyên khoáng sản của Đại Nam đều từ phương những dãy núi phương Bắc. Nhưng xài năm ngàn năm rồi thì trên cơ bản là sắp sửa cạn kiệt.
Hoặc nói đúng là nó chỉ thỏa mãn nhu cầu tối thiểu trong nước, và như không thỏa mãn cái nhu cầu tối thiểu này thì vấn đề xảy ra còn tệ hơn việc thiếu súng thiếu đạn.
Cứ như vậy, hoặc là Minh Mạng ngồi nhìn chư quốc chung quanh từng bước mở rộng sản xuất hỏa điếu thương, rồi một ngày nào đó đẹp trời sinh ra tướng lãnh siêu phàm tống táng đi cái ưu thế của Đại Nam. Hoặc là chủ động tiến công, c·ướp về những mỏ khoáng.
Cứ như vậy, cuộc xâm lược Xiêm La bắt đầu. Hoặc chính xác hơn thì về phía Xiêm bắt đầu m·ưu đ·ồ nuốt Chân Lạp thì quân Đại Nam vốn đã tập kết xong xuôi ngay lập tức xuất binh.
Nó tốt thì tốt đấy, ít nhất là ban đầu phần lãnh thổ quân Đại Nam chiếm được muốn gấp đôi so với lịch sử của thế giới bên kia. Tức cả Chân Lạp cùng một bộ phận lãnh thổ của Xiêm.
Nhưng những vấn đề tệ hại của Đại Nam vào lúc này cũng nhảy ra.
Đó là vì nó đã trải qua một cuộc n·ội c·hiến dài. Mà trong đấy, không nói đến dân số, chỉ nói đến số võ giả siêu phàm mà như ta đem so một cách đại khái thì chênh lệch ít nhất tám lần.
Điều nó tạo nên một tình thế tồi tệ mà không một ai nhận ra.
Vua Minh Mạng đã quá tự tin.
Việc nắm trong tay hỏa điếu thương thần tiễn thủ và những chính sách e dè của nhà Thanh đã khiến cho ông ta tin rằng mình có thể chiến thắng sau cùng.
Nhưng khi kết quả ê chề hiện lên trước mắt.
Đó là cái lúc mà q·uân đ·ội chính quy không bại bởi những cuộc đấu trên chiến trường, mà lại bị vô số các loại võ giả siêu phàm làm cho mệt mỏi xong dễ dàng bị đập cho tan tác.
Khi ấy đấy, tất cả mọi người mới nhìn ra được sai lầm của mình.
Dẫu sao q·uân đ·ội thành quân mới mạnh, còn ở một mình thì chả là cái gì cả. Thành ra từ chơi độc cho tới á·m s·át, từ du kích cho tới đặt bẫy, từ ngày cho tới đêm thì trong quân đều có n·gười c·hết khiến sĩ khí quân sĩ mỗi ngày đều giảm.
Mà như vậy, việc công chiếm thủ đô của Xiêm La đã trở thành một giấc mộng đẹp.
Nhưng khi ấy thay vì lui binh thì quân Đại Nam. Ít nhất theo Minh Mạng thì không thể lui lại và bắt đầu co hẹp chiến tuyến, định chơi một trò đấu sức mà hoàn toàn không để ý rằng chút tài sản thời Gia Long tích cóp được bốc hơi.
Rồi thuế má thì tăng lên vùn vụt, rồi ngay cả các thế lực siêu phàm tổn thất lại tổn thất trong nước cũng ngày càng bất mãn với cuộc c·hiến t·ranh này.
Minh Mạng thua, ngàn lần thua, dù vẫn đang thắng trên một ý nghĩa nào đấy vì Tây thành cùng một số vị trí hiểm yếu của đất Xiêm La vẫn chống cự quyết liệt.
Và cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Để rồi, như Thiệu Thị không lên ngôi thì ở thế giới này đời Gia Long hết 'Cõng rắn cắn gà nhà' thì Đại Nam cũng tiêu tan hết quốc lực màn bại gia bại tử của Minh Mạng.
Tuy nói thế cũng hơi oan, vì ở thế giới chúng ta Minh Mạng huấn luyện q·uân đ·ội theo kiểu phương tây, xài v·ũ k·hí theo kiểu phương tây, nhưng không có cải cách và phát triển công nghiệp theo kiểu phương tây thì cho dù có không đánh Xiêm La thì cái thứ bắt chước đấy cũng sớm tàn.
Ta cũng chớ xem q·uân đ·ội Đại Nam về sau tụt hậu hết thảy là lỗi lầm của cuộc chiến này. Hay ít nhất, ngay từ đầu Đại Nam đã không có khả năng sử dụng các v·ũ k·hí hiện đại rồi.
Phải biết rằng, c·hiến t·ranh và q·uân đ·ội phát triển là dựa vào sức sản xuất, rồi càng về hiện đại thì càng cần hậu cần. Mà với cái trình độ công nghiệp mà thợ giỏi thì chạy hết, không thì cũng giả ngu thì thua. Dẫu sao thì súng mà không có đạn thì khác gì ống đồng, mà quốc gia không tự sản xuất được súng đạn nên phải đi mua của phương tây thì q·uân đ·ội đấy là cái máy chảy kim loại hiếm cho quốc gia người ta thu.
Ở thế giới này thì khá hơn, ít nhất vì phương Bắc cực độ hung hăng nên địa vị của công nghiệp quân sự được nâng lên. Đặc biệt là sau trận đại bại nhà Thanh thì tham vọng của Gia Long về súng đạn khiến cho Đại Nam dần dần hình thành một bộ sản xuất tương đối mà nói là tốt, súng trường sử dụng hạt nổ và vỏ đạn cũng xuất hiện, chỉ là theo các mỏ khoáng phương Bắc dần bị móc rỗng thì căn bản không đáp ứng được nhu cầu mở rộng.
Điều đó thì tệ đến cỡ nào đây. Đại Nam ở thế giới này dự trữ đạn dược trong vòng năm năm, đánh sáu tháng hết đạn. Mà trong hai tháng đầu do không kiềm chế được sử dụng thoải mái khiến cho một nửa đạn dược hao đi.
Nghe vô lý phải không?.
Minh Mạng cùng các thế lực ủng hộ cuộc chiến này cũng cảm thấy y như vậy. Nhưng đấy là sự thật, và sự thật thì đạn nó còn mất do hệ thống vận chuyển lạc hậu trên những con đường rừng, rồi những vụ tập kích đốt thuyền hàng đi theo sông, rồi nguyên do trình độ bảo quản đạn của binh sĩ là chả biết cái quái gì cả nên nó đã tạo nên một thành tích đáng nể như thế.
Rồi dần dà về sau, cũng chỉ có q·uân đ·ội siêu phàm là được cung cấp đạn, còn lính thường hoặc là vứt súng, hoặc là đem nó trả về nước để tái chế lại. Chính điều này làm cho khả năng hậu cần tan nát, lại càng nát tan. Ít nhất việc cung cấp lại v·ũ k·hí lạnh cho q·uân đ·ội tiền tuyến đã là một thứ gì đấy thần tiên cũng không làm được.
Cũng may rằng q·uân đ·ội siêu phàm tại thế giới này mới là thứ quyết định c·hiến t·ranh, còn q·uân đ·ội phổ thông thường dùng để kiểm soát các thành trấn chiếm được nên cho dù tình huống có thể nói là không xong cực độ như thế thì q·uân đ·ội Đại Nam vẫn kỳ diệu trụ vững một cách ngoan cố.
Cứ như vậy vào lúc Thiệu Thị vì các vấn đề của phụ nữ mà được phép tham chiến thì quân Đại Nam trên cơ bản là sắp sửa co lại phòng tuyến lần thứ hai.
Để rồi, bước ngoặt của lịch sử vào lúc này xảy ra.
Thực chất thì nó cũng đơn giản thôi, vì theo như quyển sách sử mà Nam hay đọc thì viết rằng nàng ta không biết móc đâu ra một nhánh q·uân đ·ội siêu phàm. Rồi giả vờ rằng q·uân đ·ội Đại Nam sắp lui về nước, dù thực chất chuyện rút lui cũng chẳng cần giả làm gì vì q·uân đ·ội khi ấy trên cơ bản cũng hết hơi, lui cũng là chuyện vài năm trở lại.
Cứ như vậy người vô tâm không chơi lại người hữu tâm, quân Xiêm La ngay lập tức xuất động hai đội quân siêu phàm, một bên thu hồi lại đất đã mất, một bên dự là chiếm thêm lãnh thổ đã hoàn toàn đại bại dưới tình huống ba đấu hai.
Điều ấy là hẳn rồi, vì đâu ai ngờ được ông bạn sắp bị mình đánh tàn rồi lại chơi hack như thế được. Và hậu quả là hai vị tướng quân, một c·hết, một hàng, tạo điều kiện thuận lợi cho một cuộc nghị hòa nghiêng về phía Đại Nam.
Dĩ nhiên, nó cũng tạo điều kiện thuận lợi cho việc nàng ta mời Minh Mạng xuống làm cựu hoàng đế để mình có thể dùng đống bồi thường, đặc biệt là các quyền lực thông thương khoáng sản từ Xiêm La để tiến hành vài bước cải cách đầu tiên tại hai mươi năm trước.
Mà đoạn lịch sử đấy ảnh hưởng đến miền cực Nam tương đối lớn.
Vệ quân của các thành lớn bây giờ không tồn tại. Như có thì v·ũ k·hí giáp trụ cũng cực tàn tạ do quân lương ưu tiên cung cấp cho tiền tuyến, sĩ khí vì vậy cũng như giẻ rách, thú triều tới thì chạy còn nhanh hơn cả dân quân.
Vậy nên đừng nói thịt rừng rồi, ngư dân đến sông kiếm cá cũng phải nơm nớp lo sợ. Chứ đâu như bây giờ, bìa rừng chỉ còn thỏ.
Thế thử hỏi thịt đâu để ăn. Hoặc ít nhất là cái chuyện ăn thịt thả cửa thì ngay cả võ giả cũng không mơ thế được.
...
Ps; :I, tác viết xong đoạn này từ ngày hôm sau của hôm đăng chương 26. Sau đó lại nghĩ mình đăng lên có khi bị tố xuyên tạc, thành ra chỉ số hào hứng khi viết truyện tụt xuống thành 0. Giờ thì sau khi tụng nội quy 77 99 lần và chắc chắn mình đã thêm ' Thế giới này' vào tất cả những phân đoạn lịch sử thì ok, viết tiếp.