Chương 28: Bữa ăn sáng 'Xa Hoa'
Được rồi, được rồi, ta đã nói lịch sử là một thứ dài dòng. Đặc biệt là khi nó được chồng chéo lên một thế giới siêu phàm nghiêm túc như này.
Thân làm một tên kể chuyện kiêm tác giả quèn thì ta đâu thể để các vị đọc giả đang rảnh rỗi nghe ta kể mất nhiều thì giờ chứ.
Phải, nơi đây ngoại trừ những câu chuyện kỳ ảo thì cũng chỉ có những câu chuyện kỳ ảo hơn. Và ta cũng không định kể một câu chuyện bình thường đâu.
Ồ, tất nhiên, ta vẫn còn những chuyện về địa hình đại lục phương đông nơi Nam tiên sinh đang sống, bảy đảo viễn tây thuộc quyền sở hữu của giáo hội phương tây, cùng đại lục cô độc đang được họ khai phá.
Nhưng đấy là một câu chuyện dài mà ta sẽ nói tiếp vào thời khắc nó được nhắc tới nhiều hơn.
Giờ thì, ta nên trở về với cuộc sống hàng ngày của Nam tiên sinh.
Xem nào. Ta đã kể đến đoạn hắn cùng bà Đồ nói về chuyện ăn thịt heo rồi phải không.
E hèm...
...
Cuộc trò chuyện của Nam và Bà Đồ kết thúc với gương mặt tương đối là hào hứng của bà Huỳnh.
Ta có thể thấy là sức hút của chuyện ăn thịt vào thời phong kiến quả thực là mạnh mẽ, đủ để khi Nam vào nhà và thấy ông Đồ cũng vui vẻ đặt tờ báo xuống, rồi lại vào phòng bếp để chuẩn bị làm vài món thịt mà rõ là không nên ăn vào buổi sáng.
Khi ấy, Nam tiên sinh chợt cảm thấy có chút không biết gì để làm. Hắn ta ấy, ngày bình thường thì phụ Tí trong việc học, ngày không bình thường thì cũng có con Hạ dụ đi phá làng phá xóm.
Rồi hắn khi ấy lại gõ vào đầu nó, xong rồi cũng theo con này đi chơi loanh quanh trong khu dân nghèo. Khi thì trộm trái cây, khi thì câu cá, khi thì leo cây móc tổ chim, cũng có lúc thả diều hay làm nhân vật khổ sai trong những trò chơi quái đản của lũ nhóc.
Giống như có lần thầy đồ mua được quyển đạo nhái Thủy Hử tại nhà sách của cô Bạch thì Nam bị con Hạ ép chơi trò đóng vai, nó vì thế mà chơi trò tuyệt thực bữa trưa, đói đến rơm rớm nước mắt khiến Nam tiên sinh ta phải chào thua.
Thành ra vào cái hôm ấy, vì không có hổ cho Nam đánh nên bọn trẻ trong khu, hăng nhất là con Hạ mang tới một con chó vàng, mà bọn chúng gọi là con Hổ Chó.
Con đấy vừa nhỏ, lại vừa nhát. Trông thấy chàng 'Võ Tòng' bất đắc dĩ múa 'Đả hổ quyền pháp' vài phát liền chạy thẳng cẳng. Còn bọn trẻ, hăng nhất vẫn là con oắt Hạ thì thích thú kêu gào rằng Nam đã g·iết hổ rồi, g·iết hổ rồi.
Mà càng tan nát nữa thì không gì bằng chiều tối về ăn cơm bà Đồ chọc, bảo là tưởng thưởng cho dũng sĩ diệt hổ một bát cơm đầy.
Thế nên ấy, Nam vào lúc này lại mở ra bảng số liệu của hệ thống ra, nhìn một chốc, rồi đóng lại.
Đối với hắn mà nói, hack mang tới sức mạnh như một thứ mật ong mê người. Và đối với những chàng trai khỏe mạnh và tràn đầy huyết khí hoài bão thì cái sự cám dỗ của nó lại càng mạnh.
Đáng tiếc, Nam già rồi, hắn dù có cố ý hay vô ý đi chăng nữa thì cũng tự động né tránh lấy những sức mạnh cùng quyền lực, và tài phú nguy hiểm.
Rõ là thế, những kẻ dùng sức mạnh để hưởng thụ quyền lực và tài phú chung quy rồi sẽ rơi vào trong một cái con sông đang chảy xiết.
Khi ấy, hoặc là bọn hắn gồng hết sức mình tiến lên, hoặc là dòng nước đấy nghiền nát bọn họ, gia đình họ, bạn bè họ thành thịt vụn.
Nhưng rồi, thứ kẻ đi tới đấy nhận được gì. Ồ, tin ta đi, chỉ cần họ luôn lội ngược dòng thành công, thì cuối cùng họ cũng chỉ còn một mình cùng một cuộc sống bất tử.
Và nếu như thế thì cái cuộc sống ấy có ý nghĩa gì đây.
Nam không biết. Nhưng hắn biết khi cuộc sống vô nghĩa nó khó chịu thế nào. Và khi ấy thì đôi khi c·hết mới là hạnh phúc to lớn nhất trong ngần ấy năm.
Nghĩ vậy, Nam lại nghĩ về Tí.
Nàng ta sẽ trở nên đặc biệt.
Đó là nhận xét của Nam trước cả khi hắn có hệ thống. Rồi khi có nó thì hắn lại càng khẳng định điều này.
Nhưng đôi khi, hắn lại cảm thấy Tí không nên đặc biệt như thế. Vì nàng ta bởi vậy rồi sẽ tự tay tháo gỡ hết những thứ rễ cây của khu dân nghèo này, của những trò thôn quê, của những cánh đồng mùa gặt.
Nam thì không thể. Hắn thích nơi đây, thích sự tẻ nhạt nhàm chán nhưng an tĩnh im lìm của nó. Để rồi, cái lòng yêu quê hương sinh ra cái cảm giác ghét bất cứ thứ gì khiến nó thay đổi tệ hại đi.
Thế mới nói cô Bạch là một người bạn tốt mà Nam có lẽ sẽ mang một chai rượu đến uống vài ly cùng với nàng ta.
Khi đấy nói vài việc lặt vặt, chém gió tí chuyện tầm phào cũng là một cái thú.
Thế nhưng, nói hoài nói mãi thì nguyên do vẫn như cũ. Thế nên ta cũng chẳng nhắc lại nó làm gì cho mệt.
Tên khốn cứng nhắc như Nam ấy, rồi cũng sẽ tới một ngày hắn sẽ phải lựa chọn. Đi với Tí, tới chốn phồn hoa đầy toan tính, hay ở lại, ở lại cái cõi yên vui này.
Và tác giả ta thì thích cái nơi phồn hoa hơn, chứ ở chốn thôn quê này thì sao ta thi triển được harem ba mươi sáu kế, rồi trên trời dưới đất một trăm linh tám oai môn tà pháp cơ chứ.
Rồi tựa như chư vị đọc giả đây trong lòng mắng chửi tác giả ta đây chèn quá nhiều lời độc thoại.
Thì bên Nam đá tảng đã vang lên giọng của bà Đồ, cắt đứt đi những suy nghĩ thảm đạm của hắn:
"Đồ ăn sắp xong rồi, mau đi kêu em đi con."
Nam vào lúc này mới bừng tỉnh. Rồi sau một nụ cười, hắn chậm rãi rảo bước về phía phòng của mình.
Rồi khi ấy, dù không muốn phá hủy bầu không khí thêm nữa. Nhưng vì cái cảnh tượng trước mắt Nam tiên sinh quả thực khiến tác giả ta quá xúc động.
Vì tư không thể tin được lại có một người phi thường như thế, nghị lực như thế lại tồn tại trên cõi đời này.
Phải, Hạ đang ngủ trong tư thế của con sâu đang bò, tức lưng cong lên, hai đầu gối chống lấy cái chiếu, rồi mặt nó úp xuống, xoay bên ra bên phải, nước dãi chảy tùm lum.
Đừng nói đến khuôn mặt đang nhăn nhúm một cách từ từ và chậm rãi của Nam. Ngay cả ta cũng không thể tin được đấy là một thứ mà nhân loại có thể làm được.
Nhất là trong vô thức.
Và lẽ ra đấy phải là một kỳ quan, một sản phẩm văn hóa tinh thần cần được bảo tồn thì Nam tiên sinh lại phá hủy nó bằng cách nắm hai chân cô bé đang ngủ say sưa, xong giật mạnh một cái khiến bụng con Hạ đập vào nệm, kêu cái rầm một cái.
Thế là cô bé của chúng ta đã thức dậy. Khuôn mặt nó lúc bấy giờ như viết nên một cơn phẫn nộ phi thường của núi lửa.
Nhưng khi nó chạm vào khuôn mặt cau có của ông anh trai. Thứ con Hạ làm chung quy cũng chỉ có thể là nhắm đôi mắt của mình lại, quyết tâm tử thủ tại cái giường ngủ.
Còn tên Nam bạo tàn, hắn ta khi thấy con oắt con này chuẩn bị vào mộng đẹp liền hô:
"Dậy, dậy mau."
Hô to là thế, nhưng với sĩ khí như hồng cùng cơn phẫn nộ đang sục sôi trong trái tim, con Hạ không thể nào bị lay chuyển chỉ bằng lời nói.
Rồi ngay cả những trò bạo tàn khốn kh·iếp của Nam ngay sau đó, như nhéo đùi, đập nhẹ má, tét mông cũng chỉ có thể đổi lại vài tiếng ư ử mà thôi.
Cứ như vậy, anh Nam tôi bất lực. Anh Nam tôi suy tư. Anh Nam tôi đã có một cách.
Đó là ảnh móc ra cái túi tiền, kề sát mặt con Hạ, lắc lắc mạnh cho nó kêu lộp cộp.
Mà con Hạ khi ấy he hé mắt ra, rồi phải mất đâu đấy một phút để nó nhận ra thứ trước mắt mình là gì.
Rồi như một phản xạ có điều kiện của một con oắt tham lam, nó vươn tay định chộp túi tiền và nhận được cái nịt vì anh tôi đã nhanh hơn nó.
Nam khi ấy rụt tay lại, và thêm một động tác cho tiền vào túi thì con Hạ đã không còn cơ hội nào cả.
Và khi con oắt này lại định củng cố lại phòng tuyến thì Nam đã chơi đòn tâm lý:
"Hôm nay ăn thịt. Mợ mua nhiều thịt heo lắm. Không ăn thì hết ráng chịu."
Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát. Rồi vỡ tan bởi tiếng reo hò điếc tai mà ta cứ ngỡ như con oắt con đang tử thủ giường ngủ đã quyết tâm liều c·hết để mà hy sinh oanh liệt rồi đấy chứ.