Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Nam Huyền Sử

Chương 50: Lại trở lại thư viện.




Chương 50: Lại trở lại thư viện.

Rồi trong cơn mưa ấy. Tất cả mọi người trong đình cũng không ngồi không.

Ông Đồ cùng với mấy người trong làng tất bật một hồi liền đã tạo ra một cái khu vực nghị sự đơn sơ.

Họ ngồi trên cái sàn, vây quần bên nhau, và dưới cái ánh sáng lờ mờ của đống củi ở giữa cái đình cùng với một bè lũ muỗi mà cứ đôi ba câu là phải có vài tiếng bép bép hay gãi sồn soạt.

Mưa này lớn lắm. Chiều mà cứ như đêm.

Rồi gió thổi vào cửa sổ kêu vù vù như rít lên, pha lẫn với những tiếng răng lạch là lạch cạch của những đứa trẻ trâu thua trận đầu tiên.

Nhưng nếu nói chúng thống khổ với cái chuyện lạnh đến cóng người như thế thì có lẽ là không.

Vì trái với những nỗi lo toan của những người lớn đang vạch ra những khu vực xây dựng tường rào, rồi cần bao nhiêu v·ũ k·hí để chiến đấu, hay nhỡ có thua thì nên tạo đường chạy ở đâu.

Bọn này sau khi lau khô người thì cả bọn dí sát nhau, mỗi đứa bọc trong một đống vải dày, hơn nữa để tránh cho khói hun vào mắt thì chúng đều phải quay người ngược lại cái đống lửa.

Mà cũng chỉ được hơ có chút cho ấm người thôi. Bởi luôn có một ông cha hay bà mẹ nào đó lôi chúng ra, để những đứa khác vào, vẫn là do họ nghĩ chúng đã ở quá lâu trong đây và làm phiền một việc có thể nói là liên quan đến sự sống còn thế này.

Vậy là sau những tiếng í ới, và tiếng cười đùa của những đứa tắm mưa, xong t·rần t·ruồng chạy vào trong đình hơ khô nối tiếp nhau tạo thành một khung cảnh mà Nam tiên sinh của chúng ta khó mà nói nên lời.

Hắn giờ đang ngồi với con Hạ bên cái cửa chính. Như đứng dậy thì có thể làm được hai tên gác cổng mà nghiêm tra lấy từng người bước vào trong cái đình làng.

Nhưng sự thật thì con Hạ giờ quấn trong một đống vải mà bà đồ không biết kiếm đâu ra, nghiễm nhiên trở thành một Tôn Ngộ Hạ đang trông mấy con ếch thấy mưa là nhào ra từ cái hồ gần đình.



À không...Nếu không có ông anh ở đây trấn áp thì ta dám cá mười ăn một rằng nó sẽ quên luôn đống lời lẽ gay gắt của Nam mà nhào ra cái trời mưa lần thứ hai.

Giờ thì không được, nên nó đành cố mà trông mấy con ếch và ép bản thân mình thấy cái gì đó vui vui.

Dù cái sự nỗ lực ấy thường bị tàn phá một cách ghê gớm khi mà có những đứa quen mặt nó, vừa chạy vào đình với cái thân ướt sũng, rồi nói đại loại như:

"Ố, chị Hạ không tắm mưa à."

Hay một tốp trẻ trâu trông thấy Nam như một tên 'Ma đầu' đang 'Hung thần ác sát' ngồi kế bên con Hạ thì lại nói bâng quơ kiểu:

"Đi, đi, mau."

Nhưng làm con Hạ sôi máu nhất không phải là một đám con trai chỉ biết ba đùm đum ở bên ngoài. Mà là những đứa con gái bắt được cá.

Cá bùn, vì lũ này vào tháng nào mưa nhiều như thể này thì cứ vào chỗ nào lắm bùn, rồi lựa ngay trời mưa thì thể nào cũng được vài chục con với vẻ ngoài giống mấy con lươn.

Hơn nữa vùi nó vào lửa nướng, rồi lột mấy lớp bùn ra thì sẽ thấy được lớp thịt trắng muốt dù cái mùi bùn của nó rất nồng nhưng chất thịt lại ngọt, thơm.

Nhưng đau đớn là Ngộ Hạ cô nương ta năm đó oai nghiêm đường đường, thiên đình ba ngàn thiên binh thiên tướng vốn không để vào mắt.

Nhưng giờ đây sa cơ lỡ vận, phải chịu cảnh tù đày khổ sai bởi cái tên Nam khốn kh·iếp nên chỉ có thể ghen tỵ chán chê mỗi khi có ai đó đi ngang và khoe lũ cá bùn mà chúng bắt được to như nào, béo như nào.

Nhưng cũng như ông Đồ có cái chuyện lấy mấy con gà thôi mà gặp bà Đồ cũng không dám ho he cái gì. Con Hạ dù trong lòng có như sóng biển cuộn trào đi chăng nữa thì nó cũng không dám trái lời ông anh



Thế là nó vờ bị điếc. Ai nói gì, nó cũng như không thể nghe.

Rồi cứ thế mưa vài giờ. Rời đi cũng nhanh như cách nó tới hung hăng, tàn bạo và trả lại một bầu trời trong vắt như pha lê óng ánh.

Con Hạ thấy thế làm tiếc, vì mưa có nghĩa là tối trời sẽ mát. Mà mát rồi thì cái tư thế ngủ ban sáng ấy chỉ là trò mèo.

Còn Nam thì thấy là may. Mưa nhanh thế này mới cho mọi người có thì giờ để bắt đầu những công việc đầu tiên. Mưa hết cũng hẳn là sẽ không có một thằng nhóc nào hay cô nhóc nào bị lạnh đến mức cảm vào ngày mai.

Dù dân miền quê hay là kiên cường. Bọn nhóc này tắm mưa quen rồi nên quẩy một trận xong nhiều nhất cũng cảm xoàng, ngủ mấy ngày là hết chứ hiếm khi bị cái gì như trong tâm tưởng của hắn ta.

Nếu có, cũng thuộc loại con Hạ, vốn bị Nam bao bọc quá đáng thôi.

Đặc biệt là vào những lúc như thế này.

Vì thật ra mà nói thì Nam thân làm nhân vật chính nhưng cả thế giới không chịu vây quanh hắn, cũng chả có ma môn yêu nữ hay một đám nhân vật phản diện hận không thể dồn người vào chỗ c·hết xuất hiện liên tục, rồi những sự kiện, hay những việc vỹ đại nào đấy chờ đến khi hắn ta trưởng thành đến một cái độ nào đấy mới mở ra cho hắn thu được bí bảo, thần khí cho nó thật là tự nhiên ra thì anh Nam tôi giờ rảnh tới mức chỉ còn việc trông con Hạ.

Mà nếu hỏi con Hạ có thấy phiền không khi mà có một ông anh cứ lẽo đẽo bám theo sau thì hẳn là không. Vì trừ những chuyện mà Nam thật sự gay gắt ra thì tính tình của Nam nói thẳng ra là như một ông già.

Tức là, hắn hiếm khi từ chối những trò chơi mà hắn cho là an toàn và không quậy quá mức.

Chỉ là khi con Hạ đang suy nghĩ cái trò quái đản nào để rủ ông anh cùng lũ đốn mạt dám khoe khoang và cần phải biết sức mạnh và quyền năng tối thượng của nàng ta mạnh tới đâu thì việc của Nam tới.

Ông đồ không biết từ lúc nào đã rời khỏi chỗ họp. Sau ông ta cũng bước nhẹ tới cái cửa nơi Nam và Hạ ngồi sát nhau.



"Nam, đi đưa thư cho cậu."

Nói rồi, ông đặt một cái lá thư cuộn chặt, bỏ vào trong một chai thủy tinh.

Mà Nam, dù cảm thấy cái kiểu đưa thư này quái cực kỳ thì vẫn để cho mình không để ý đến nó và tập trung vào chuyện chính.

"Cho ai hả cậu." Nam hỏi.

"Cho cô Vũ." Ông Đồ đáp một cách gọn gàng.

Dĩ nhiên, cái tên Bạch, hay Vũ, vẫn là hàng tá cái tên khác là những kiểu gọi vị điểu nhân sống trong thư viện.

Hiển nhiên nàng ta có tên chứ. Nhưng đó cũng tương tự với thứ tiếng của dòng giống nàng ta nên loài người, trừ những trường hợp dị biệt nhất mới có thể nói được thôi.

Thành ra điểu nhân kia hông để tâm đến chuyện người khác gọi mình là gì. Và nó cũng dẫn tới vài chuyện hài hước trong quá khứ của nàng ta.

Nhưng dĩ nhiên, đó không phải là câu chuyện của ngày hôm nay.

Một ngày dài, rất dài.

Nhưng điểm lại thì Nam tiên sinh ta làm mọi thứ chung quy cũng rất nhanh.

Giống như bây giờ, hắn ta cầm cái chai thủy tinh của ông Đồ lên.

Rồi Nam không nói không rằng gì thêm mà bắt đầu cuộc hành trình đi tới thư viện của cô Bạch. Một nơi có thể nói rằng sẽ ảnh hưởng khá là sâu dày đến hành trình về sau của một gã vốn lý ra nên c·hết dí trong cái cảnh đồng quê này.

. ..

Ps: 1 chương thôi. Chủ yếu phần này ta định viết về hệ thống chiến đấu của tướng lĩnh siêu phàm nên mới quấn chậm như vậy.