Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 58: Phiên ngoại 06




Chương 58: Phiên ngoại 06

Edit: April

"A." Lục Trầm sợ hãi kêu lên một tiếng, lộc cộc ngồi dậy cúi người thở hổn hển, hai tay đặt trước ngực nắm chặt rồi thả trượt xuống chăn, hai mắt mê mang bất định nhìn về phía trước.

Đang lúc mơ hồ, Tôn tiên sinh xoa xoa hai mắt cũng ngồi dậy theo, duỗi tay mở đèn bàn: "Sao vậy?" Giơ tay xoay người Lục Trầm lại để hai người đối diện nhau, thấy trán cậu lấm tấm mồ hôi liền hơi cau mày.

Con ngươi Lục Trầm dao động, tựa hồ đã nhận ra Tôn tiên sinh. Lập tức liền nhào vào trong lòng của Tôn tiên sinh, đâm đến Tôn tiên sinh nhíu mày.

Tôn tiên sinh đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi thẳng người, duỗi tay kéo mền lên đến đầu vai, cách tấm chăn vỗ vỗ lưng cậu, cúi đầu đặt cằm trên đầu cậu, thanh âm dịu dàng: "Sao vậy, gặp ác mộng."

Cả người Lục Trầm trong ngực hơi hơi co rúm lại, trước sau không nói một lời.

Hắn nhận thấy có chút không bình thường, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra, lúc này mới phát hiện sắc mặt Lục Trầm tái nhợt, mồ hôi trên trán ngưng thành giọt chảy xuống dưới.

Lông mày hắn nhíu lại nhìn vào cái trán đầy mồ hôi của Lục Trầm, tay mò vào chăn. Quả nhiên, áo ngủ đã ướt sũng.

Lục Trầm kinh sợ nhào vào trong ngực ôm chặt, Tôn tiên sinh hết cách, đành phải ôm lấy câu: "Làm sao vậy, mơ thấy ác mộng gì mà bị dọa thành như vậy?"

Lục Trầm đại khái đã bình ổn được cảm xúc, cả giấc mơ thì không nhớ được bao nhiêu, nhưng cơn đau kia tựa hồ vẫn còn âm ỉ trong lòng cậu, đau buồn đến mức cậu không thở nổi, từ đáy lòng lạnh lẽo dâng lên sự bất lực.

Cậu ôm chặt lấy eo của Tôn tiên sinh, dụi vào ngực hắn hai cái, cuối cùng sợ hãi nói ra, giọng nói khàn khàn, thô ráp như giấy nhám: "Nhớ không rõ."

Tôn tiên sinh áp sát sau lưng cậu, miệng dán vào bên tai nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, quên rồi thì thôi, quên rồi thì không cần sợ nữa, ha?"

Lục Trầm lắc đầu, giọng nói run lên: "Không, sợ." Cậu co người lại túm lấy ống tay áo của Tôn tiên sinh, vẫn như cũ không dám buông tay.

"Ừ, vậy tôi cùng em nói chuyện một chút là hết sợ?" Tôn tiên sinh nắm cằm nâng mặt cậu lên, đôi môi vì kinh sợ có chút nhợt nhạt, vươn đầu lưỡi liếm liếm, "Trước khi ngủ có phải em không chịu uống nước, sao lại thành ra như vậy?"

Lòng bàn tay Lục Trầm toàn là mồ hôi thấm ướt hết cả áo của Tôn tiên sinh, nắm thả làm nhăn hết áo. Nhíu mày cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không được, bất lực lắc đầu: "Không được, em nhớ không ra."

Tôn tiên sinh vươn tay vuốt phẳng ấn đường đang nhíu chặt của cậu: "Một giấc mộng mà thôi, nhớ không ra thì khỏi nhớ nữa, tôi kêu em đừng có sợ nữa, thế nào mà em vẫn còn sợ đến như vậy?"

Cả người Lục Trầm bỗng nhiên run lên, bò vào trong lòng của Tôn tiên sinh, mắt nhắm lại run rẩy đáp: "Không, không phải sợ hãi, là tuyệt vọng. Giống như có người đuổi theo em, em rất sợ, chạy mãi chạy mãi, nhưng hắn vẫn đuổi theo ở phía sau, em chạy bị té, thể lực của hắn thì vẫn còn nhiều, nhưng hắn lại không chạy tới, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau chờ em tiếp tục chạy, rồi hắn lại tiếp tục đuổi......"

Lục Trầm nói đứt quãng, thậm chí còn có chút không biết nên diễn tả như thế nào. Tuy rằng không nhớ được rõ ràng cho lắm, nhưng cái cảm giác kinh hoàng này vẫn quanh quẩn nơi tim, âm ỉ không tan. Lục Trầm liếm đôi môi khô khốc, co người lại kiếm cảm giác an toàn trong lòng ngực ấm áp của Tôn tiên sinh.

Huyệt thái dương lạnh lẽo được ngón tay nhẹ nhàng ấn niết, cơn đau đầu dần dần dịu lại, Lục Trầm nghiêng người nằm vào trong lòng Tôn tiên sinh, cắn chặt môi dưới hít thật sâu.

Tôn tiên sinh: "Trong mộng không nhìn thấy tôi sao?"

Lục Trầm bỗng nhiên trừng lớn mắt, cẩn thận hồi tưởng lại lúc sau liền lắc đầu: "Không thấy, chắc quên mất anh rồi."

Tôn tiên sinh nhéo lấy mũi cậu, ngón tay chạm nhẹ khóe mắt, gạt đi giọt nước mắt vẫn còn vươn trên hàng mi, cười: "Hèn gì lại gặp ác mộng, nhìn xem, bị dọa đến khóc rồi."

Sau khi nói ra hết thì hình như không còn sợ nữa, Lục Trầm dần bình tĩnh lại, trái tim đập loạn cũng đã khôi phục bình thường. Đối với hành vi nháo loạn vừa rồi có chút ngượng ngùng. Cậu liếc nhìn Tôn tiên sinh một cái, đầu cọ cọ lên cơ bắp rắn chắc của Tôn tiên sinh, gân cổ phản bác: "Đó là bởi vì em mệt mỏi, là nước mắt sinh lý! Không phải bị dọa khóc!"

Tôn tiên sinh không cùng cậu so đo, duỗi tay kéo cậu lên, lôi kéo đống quần áo đã thấm đẫm mồ hôi của cậu: "Vậy mà lần trước có người nói không có anh trong mơ thì tất cả đều là ác mộng, giờ nhìn xem, cả tôi em cũng quên mất, sao không gặp ác mộng cho được."

Lục Trầm mặt đỏ không còn tâm trí để quan tâm nữa, nghiêm mặt gắt gao bảo vệ quần áo của mình: "Anh làm cái gì vậy?"

Người ta bị ác mộng doạ tỉnh, anh thế mà còn dành thời gian suy nghĩ đến việc khác, còn nhớ gì đến tình nghĩa phu phu nữa không, chúng ta li thân đi.

Đối với ánh mắt quái dị của cậu, Tôn tiên sinh nghi hoặc hỏi: "Sao đây, áo ngủ đã ướt như vậy rồi, em còn muốn mặc nó ngủ hả? Ngoan, trước cởi ra, tôi đi lấy cho em cái mới."

Lục Trầm: "......" Ấy da, là mình suy nghĩ quá nhiều.

Tôn tiên sinh không chú ý tới lỗ tai đang ửng đỏ của cậu, một chân dẫm lên mặt đất.

Nhận thấy trên giường bỗng nhẹ đi, sắc mặt Lục Trầm khẽ biến, đột nhiên ngẩng mặt túm chặt lấy Tôn tiên sinh, trông đáng thương vô cùng: "Đừng, anh đừng đi, em không sao đâu."

Tôn tiên sinh không thuận theo: "Không được, mặc đồ ướt sẽ bị cảm. "

Lục Trầm nửa quỳ ở trên giường, ôm lấy eo rồi chôn cả mặt ở trong ngực hắn, làm nũng: "Không cần, đừng đi mà, ở một mình em sợ." Trong lòng trống rỗng, chỉ có nhiệt độ cơ thể của Tôn tiên sinh mới có thể làm cậu an tâm.

Tôn tiên sinh bất đắc dĩ, tay ôm lấy cái ót nhỏ của cậu thở dài: "Vậy em đứng lên trước đi, chúng ta cởi áo ướt ra trước đã."

Lục Trầm hé mi ngẩng nhìn, xác định hắn sẽ không rời đi. Không tình nguyện ngồi thẳng dậy, giơ hai tay lên: "Anh cởi cho em đi."

"Ừ." Vốn dĩ cũng không trông đợi rằng cậu sẽ tự cởi, sau khi Tôn tiên sinh cởi xong, tay nắm lấy mép quần đùi, "Cái này thì sao, có muốn thay luôn không?"

Tay Lục Trầm nắm chặt lưng quần: "Cái này thì không cần, không có ướt."

Tôn tiên sinh sờ soạng một phen: "Có chút lạnh, thôi thì cởi luôn đi."

Lục Trầm: "!" Cởi rồi sao đi ngủ được nữa, cậu quyết sống chết bảo vệ quần đùi nhỏ của mình, tay chống trên giường lùi về phía sau hai phân, thậm chí còn kéo cái chăn bên cạnh quấn mình lại, cảnh giác nói, "Không được!"

Ánh mắt Tôn tiên sinh có chút quái dị: "Em là mơ thấy ác mộng hay là nằm thấy mộng xuân?"

Lục Trầm: "!" Sĩ khả sát bất khả nhục.

[1] Sĩ khả sát bất khả nhục: Thà chịu chết chứ không chịu nhục.

Tay Lục Trầm hiên ngang lẫm liệt tự mò trong chăn, tự mình cởi ra, "Hứ --" ném ra ngoài, thiếu chút nữa là ném vào trong ngực của Tôn tiên sinh: "Anh xem đi anh xem đi, làm gì lạnh chứ, toàn nói hươu nói vượn!"

Cậu còn chưa đến được cái trình độ "Không biết xấu hổ" đó! Lại nói, trong giấc mộng kia sao có thể chọn đối tượng lạnh lùng như vậy!

Tôn tiên sinh tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay của cậu: "Quần dơ đừng có ném tới ném lui."

Lục Trầm đỏ cả mặt, trừng mắt khuếch trương thanh thế: "Đêm qua tắm rửa em đã thay quần mới, không có dơ được chưa." Lại nói, cậu không có dơ!

Tôn tiên sinh hết nói nổi, cầm cái quần đùi trực tiếp ném thẳng xuống sàn nhà: "Ừ, không dơ thì không dơ, quấn người cho kĩ lại."

Lục Trầm tự quấn thành cái kén, xoay qua lại, chưa kịp mở miệng đã bị Tôn tiên sinh đánh úp bế lên, hoảng sợ nắm lấy cổ áo của hắn: "Anh làm cái gì vậy?!"

Tôn tiên sinh: "Không mặc quần áo ngủ dễ bị cảm, đừng nhúc nhích, tôi cõng em đi lấy quần áo ngủ."

"Thiệt sao?" Lục Trầm nghiêng đầu.

Tôn tiên sinh xoay người, vươn tay về phía sau: "Không phải em đang sợ sao."

Lục Trầm "Bốp --" tự đứng lên, như cao con chó dán dính lên người Tôn tiên sinh, ngoan ngoãn ôm chặt, sợ bị ném xuống. Lồng ngực áp sát lên tấm lưng vừa rộng lớn vừa rắn chắc của Tôn tiên sinh, trên tấm lưng như tường đồng vách sắt, vươn ngón trỏ chọt chọt.

Nếu trong giấc mơ có anh ấy -- thì căn bản không cần sợ nha.

Cằm Lục Trầm gác trên vai Tôn tiên sinh trên, môi thì thào trên vành tai, nhẹ giọng hỏi: "Em có phải rất phiền phức không."

"Sao?" Tôn tiên sinh nghiêng đầu, gương mặt vừa lúc cọ qua môi cậu, nhìn cậu rủ mi xuống, "Làm sao vậy? "

Có lẽ là do tỉnh lại từ trong mơ, Lục Trầm nằm trên lưng hắn, tinh thần có chút mơ màng, giọng điệu giải thích chút uể oải: "Chính là cảm giác bản thân rất phiền phức, anh chăm sóc em có phải cảm thấy như đang chăm trẻ không?"

Tôn tiên sinh tiến đến gần hôn lên trán của cậu, rồi nhẹ nhàng trải dài nụ hôn xuống chóp mũi: "Đúng thật là có chút giống, bạn nhỏ Lục?"

"Thật sao." Cảm xúc của Lục Trầm tuột xuống, ngón tay di qua di lại, không mở miệng nói chuyện.

Tôn tiên sinh đặt cậu xuống cái sô pha bên cạnh tủ, nhỏ giọng hỏi: "Ngồi đây rồi nhìn theo tôi?"

"Hả?" Lục Trầm ngẩng đầu, vừa đối diện ngăn tủ, theo bản năng tính nắm lấy tay áo của Tôn tiên sinh, nghĩ lại vẫn là gật đầu, "Ừ, em không sao đâu."

Tôn tiên sinh bấm vào lòng bàn tay cậu, xoay người đi.

Đầu Lục Trầm chôn thật sâu, cả người cơ hồ muốn cuộn lại thành một trái bóng. Kỳ thật cậu cũng không có sợ hãi, chỉ là trong lòng có chút trống vắng, muốn có người ở lại bên cạnh mình mà thôi. Nghĩ như vậy, nên muốn làm nũng một chút.

Đàn ông nhà người ta có ai lại vì mơ thấy ác mộng mà cứ muốn quấn lấy người yêu chứ.

Nhưng --

Cậu từ nhỏ đã không có ai ở bên cạnh.

Chỉ cần vừa mở mắt, đối diện với bản thân là căn nhà trống rỗng, trần nhà lạnh lẽo.

Thậm chí còn có cảnh tượng xa lạ, những con người xa lạ.

Không mất mát quá một giây, sau ót liền bị ôm lấy, Lục Trầm thiếu chút bật ngửa ngã xuống, ngẩng đầu đối diện với hàng mi cong cong của Tôn tiên sinh, kinh ngạc: "Anh sao đi nhanh quá vậy"

Trong tay Tôn tiên sinh cầm một bộ quần áo màu xám, một bên khiêng cậu ném thẳng lên trên giường.

Lục Trầm ngã lăn trên chiếc giường lót hai lớp, lồng ngực cảm thấy buồn bực vì có người không biết thương hoa tiếc ngọc, xoa xoa eo của chính mình, vẻ mặt đau khổ oán trách nói: "Anh làm cái gì vậy, không thể nhẹ nhàng một chút được sao?"

Tôn tiên sinh ba bước hai bước đi trên thảm, thuận miệng nói cho có lệ: "Được được được, em mong manh dễ vỡ, lần sau tôi sẽ nhẹ một chút."

Từ trước đến nay cũng chưa từng nhẹ nhàng! Cũng chẳng dám hy vọng xa vời! Lục Trầm cầm quần áo trong góc có chút ghét bỏ: "Nè nè nè, anh hình như lấy sai rồi, cái này không phải là quần áo của em."

Tôn tiên sinh mặt không đổi sắc: "Đồ của em cất tận bên trong, lấy ra có chút phiền phức, mặc của tôi đi."

Lục Trầm mếu máo: "Còn không phải do anh xếp vào." Cậu đạp đạp hai chân cự tuyệt, "Vì cái gì mà phải mặc đồ của anh!"

Tôn tiên sinh lạnh nhạt nhìn một cái: "Ha. Có gì to tát đâu, mặc đỡ đi."

Lục Trầm: "!" Đây mà không phải chuyện lớn sao, hơn nữa cậu cũng không có lớn như vậy.

Kết quả --

Lớn chứ không hề nhỏ tí nào.

Hoàn toàn không thể chấp nhận!

Lục Trầm đứng ở trên giường, ngón chân bắt lấy cái chăn, buồn bực nhìn sang Tôn tiên sinh tựa hồ đang hứng thú: "Em mặc như vậy sẽ không cảm lạnh chứ?"

Tôn tiên sinh kéo tay cậu: "Sẽ không đâu, nhiệt độ của tôi cao lắm."

Lục Trầm hoảng loạn giật tay ra, nắm chặt lấy lưng quần: "Anh đừng đụng vào ta em, quần tuột mất."

Tôn tiên sinh kéo khủy tay cậu xoay một vòng, rất vừa lòng: "Mặc rất hợp."

Tay Lục Trầm chống nạnh giữ lại lưng quần, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt: "Anh nhìn sao mà thấy nó hợp?" Mẹ nó, tuy rằng đang mặc quần, nhưng cứ như không mặc gì hết.

Tôn tiên sinh nắm lấy chân cậu gác lên vai, hô hô gió lạnh, gió lạnh thổi vù vù.

Lục Trầm nhanh chóng ôm cổ hắn, hai cái đùi gắt gao kẹp lại, kinh hoàng thất thố: "Anh còn muốn làm gì nữa, chẳng lẽ còn muốn cõng lượn vòng vòng bên ngoài?"

Tôn tiên sinh nhéo cái eo thịt của cậu: "Đi phòng khách uống nước."

Lục Trầm vội vàng túm chặt cái quần muốn rớt: "Khoan khoan khoan, anh thả em xuống trước đã, anh đi ra ngoài rót nước mang về đây, khiêng em theo làm gì?" Cái quần này thực sự không có cảm giác an toàn nha.

"Em không phải nói mình rất sợ sao?"

Lục Trầm: "......"

Lời nói vẫn còn vương trên đầu lưỡi, Lục Trầm đã được đặt trên sô pha ở phòng khách. Cậu cuộn tròn ở trong góc, duỗi tay ôm cái gối dựa trên sô pha vào trong ngực rồi nhìn theo bóng dáng Tôn tiên sinh, gương mặt dán lên quần áo của Tôn tiên sinh đang mặc trên người, nội tâm sợ hãi tựa hồ bị mùi hương quen thuộc của Tôn tiên sinh át đi, khóe môi câu lên một vòng cung như có như không.

Tôn tiên sinh bóp mũi cậu: "Suy tư cái gì mà nhập tâm vậy, gọi em nhiều lần như vậy mà cũng không nghe thấy."

Lục Trầm nhận ly nước hắn đưa qua ừng ực uống, lau khóe miệng tràn ra vệt nước: "Nghĩ đến anh."

Tôn tiên sinh nhéo khuôn mặt phồng lên của cậu: "Lần sau nằm mơ thì phải nhớ đến tôi, nói không chừng liền không thấy ác mộng nữa."

Lục Trầm bĩu môi: "Cái vấn đề này có thể bỏ qua được chưa?"

Về vấn đề sợ hãi này, xác thật nó đã tan thành mây khói.

Cảm giác tồn tại của Tôn tiên sinh mãnh liệt như vậy, rất khó khiến Lục Trầm nghĩ đến bản thân sẽ lại ở một mình.

Hiện tại cậu cũng không giống như lúc đó chỉ có một người.

Lục Trầm cầm ly nước, hàm răng cắn nhẹ lên thành ly, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía mặt thảm ở trước: "Anh...... Có cảm thấy chăm con nít phiền phức không."

Tôn tiên sinh lấy lại ly nước: "Coi như vậy đi."

Lục Trầm hầm hừ: "Coi như vậy đi là  ý gì hả?"

Tôn tiên sinh bế cậu theo cách công chúa, kề sát mặt: "Còn ý gì nữa chính là, chăm mấy con khỉ con thì rất phiền phức, nhưng chăm em...... Thì rất vui."

Lục Trầm: "......" Ghét quá đi, tạm thời không muốn cùng Tôn tiên sinh nói chuyện, nhưng khóe môi lại không tự chủ được mà cong lên.

*****

Hai người nằm trong ổ chăn, sau khi lăn lộn thay áo ngủ rồi uống nước thì có chút buồn ngủ, Lục Trầm nằm lên ngực Tôn tiên sinh thiu thiu ngủ.

Tôn tiên sinh duỗi tay khẽ vuốt sống lưng cậu: "Lần sau nằm mơ không cần phải sợ."

Lục Trầm không mở mắt, lăn sâu vào trong ngực hắn, hàm hàm hồ hồ nói: "Em ngủ rồi, làm sao khống chế được việc sợ hãi chứ."

Tôn tiên sinh: "Em ngủ rồi, nhưng tôi vẫn luôn ở bên cạnh em, chỉ cần nhớ như vậy, thì sẽ không sợ nữa."

Khuôn mặt đang cọ của Lục Trầm ửng đỏ, vùi thấp đầu xuống coi như không nghe thấy được, cũng không nói lời nào.

Tôn tiên sinh nhéo sau gáy cậu, bắt cậu phải ngẩng đầu lên nhìn mình: "Nếu như vậy cũng không được, thì sau này em cứ mặc quần áo của tôi mà ngủ đi."

Trên gương mặt còn đang đỏ ửng vì cảm động chợt đông cứng, Lục Trầm sửng sốt, sắc mặt đen xuống: "Em không thèm!"

Tôn tiên sinh: "Tại sao?"

Lục Trầm phồng má, biệt nữu nói: "Em không thèm là không thèm."

Tôn tiên sinh nhéo thịt trên khuôn mặt của cậu chơi: "Đã tính không hỏi rồi, sao lại bài xích như vậy hả? Em nói cho tôi một lý do đi."

Lục Trầm dứt khoát trở mình, chỉ chừa lại cái lưng cho Tôn tiên sinh, rầm rì rầm rì: "Đã bảo không thèm là không thèm!"

Tôn tiên sinh ôm lấy bờ vai của cậu bao bọc cả người lại, ngón tay chọt chọt eo cậu: "Thế, bảo không mặc, có phải vì....... Vì cái quần này, quá lớn!"

Lục Trầm: "!"

Trần trụi mà khi dễ người khác!!

Không thể nhịn, cắn chết anh!