Chương 59: Phiên ngoại 07
Edit: April
Trong khoảng thời gian này Lục Trầm không nhận được công việc thích hợp nào, cả ngày rãnh rỗi ở nhà lên mạng chơi game, thật sự quá nhàm chán, sau khi ở nhà gần nửa tháng Lục Trầm khó khăn đưa ra quyết định -- một mình cậu đi đến công ty tìm Tôn tiên sinh.
Tại sao lại nói nó khó khăn.
Bởi vì căn nhà hiện tại của cậu cùng Tôn tiên sinh có vị trí địa lý nằm nơi hẻo lánh, mà công ty của Tôn tiên sinh thì lại ở trung tâm thành phố, cho dù lái xe cũng mất gần một tiếng, mà Lục Trầm thì không biết lái xe, đường xá chính là hung thần đối với cậu, vì vậy chỉ có thể thuê xe mà đi.
Cũng coi như thuận lợi, cậu nhanh chóng gọi một chiếc, trên đời thế nhưng lại có người tình nguyện lúc nghỉ trưa đến chân núi hẻo lánh này để đón cậu, cũng bởi vì Lục Trầm trả nhiều tiền.
Rốt cuộc --
Là tiền của Tôn tiên sinh, nuôi hoa trong nhà kính, dù sao Tôn tiên sinh cũng nói bản thân muốn nuôi sống cậu, hắn kiếm tiền là để có thể nuôi cậu suốt mấy đời.
Cậu không cần Tôn tiên nuôi cậu suốt mấy đời, cậu chỉ cần một đời là đủ rồi.
Cho nên cậu muốn dùng hết sức mình để tiêu tiền, hoa nuôi trong nhà kính thì không cần phải chi tiêu nhiều, tuy nói muốn đạt được mục tiêu thì hơi khó khăn, nhưng có chí thì nên cậu nhất định sẽ thành công.
Lục Trầm không kêu tài xế trực tiếp chạy đến trước cửa công ty của Tôn tiên sinh, mà đi đến khu chợ bên cạnh đó.
Bây giờ mới hơn mười một giờ, Tôn tiên sinh chắc hẳn còn đang làm việc, nếu cậu tới nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến người ta đang họp, cho nên Lục Trầm thực hiểu chuyện trước tiên đi dạo một vòng quanh chợ.
Lúc ra khỏi chợ thì tay trái cầm bánh kem, tay phải thì cầm thổ sản không biết là của nhà ai hay cửa hàng nào, vui vẻ hăng hái đi về phía công ty của Tôn tiên sinh.
Ông chú bảo vệ của công ty nhận ra khuôn mặt của cậu, rốt cuộc cũng diện kiến được vị phu nhân xuất hiện trong ảnh, nói được vài câu liền thêm thân. Phu nhân rất dễ lạc đường nha, cho nên phải đích thân hộ tống để đi đường cho khỏi lạc.
Lục Trầm một đường suôn sẻ đi thẳng vào trong công ty, nhìn chị tiếp tân ngọt ngào cười: "Xin lỗi, em bây giờ có thể lên trên được không?"
Chị gái thình lình bị gương mặt tươi cười làm hoa cả mắt, dưới chân như có làn gió nhấc bổng cả người lơ lửng giữa không trung: "Tất, tất nhiên có thể rồi."
"......" Chị gái làm gì nhìn người ta rồi nheo mắt như vậy, chẳng lẽ vì lâu rồi cậu không đến nên sinh ra khoảng cách?
Lục Trầm buồn bực mím môi, lễ phép gật đầu với chị gái, muốn kéo gần quan hệ với những người trong công ty của Tôn tiên sinh, cười tủm tỉm móc trong túi ra một hộp bánh kem nhỏ đưa tới: "Mời chị ăn."
Chị gái bị nụ cười ngọt ngào trên mặt cậu dìm gần chết: "Không, không cần đâu, chúng tôi sắp tan làm rồi."
Lục Trầm bị đẩy ngược cái hộp lại: "Không sao đâu, em còn nhiều lắm, mua ở cái chợ kế bên, không biết chị thích mùi vị gì."
Chỉ cần là phu nhân cho, tôi! Cái gì! Vị gì! Đều! Thích hết! Đến cái hộp cũng có thể ăn!
Chị gái nhỏ cơ hồ muốn mở thật to cái miệng cắn một ngụm thật lớn vào bụng, trên mặt giả vờ giữ vững nụ cười dịu dàng: "Thích, tất cả đều thích."
A a a, ông chủ Tôn cũng thật có phúc khí nha, ở nhà không ngờ lại có một cái bánh nhỏ ngọt ngào như vậy, thích thì liếm một miếng, ngọt đến chết.
Trách không được tuy rằng khí thế toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ cần ở chung lâu với ông chủ sẽ biết nếu không chạm tới giới hạn của ông chủ, bất luận là việc gì đều có thể thương lượng, thậm chí nếu biết có nhân viên gặp khó khăn còn cử người đến giúp.
Đây chính là nguyên nhân khiến mặt sắt trở nên nhu tình.
Ở nhà ăn bánh ngọt nhiều như vậy, khó tránh khỏi cũng bị lây một chút hơi thở dịu dàng.
Chị gái nhỏ nhịn đến cả khuôn mặt trông thật dữ tợn, nếu không phải sợ ông chủ trừ lương, cô thật sự muốn nhào lên --
Lục Trầm: "QAQ." Thật đáng sợ.
Cậu nhìn cái bánh kem nhỏ mà mình đưa ra, rồi nhìn lại trong tay, im lặng không lên tiếng vận sức nắm chặt, từ từ lui lại phía sau.
Đây là của ngài Đại Thánh, chị gái à nếu còn muốn ăn thì lần sau lại mua cho chị.
Chỉ cần chị đừng dùng ánh mắt như yêu quái muốn ăn thịt người mà nhìn cậu thì quá tốt, dù gì cậu cũng từng gặp qua nữ yêu quái, thật sự không tự chủ được mà sợ hãi.
Lục Trầm ngượng ngùng cười hai tiếng: "Hôm nay thời tiết không tệ nha."
Ánh mắt của chị gái dừng trên mặt cậu, như muốn cắn xé nó ra, si ngốc mà nói: "Đúng nha, hoàn toàn chính xác"
Biểu cảm này, âm thanh này, từ góc độ của Lục Trầm mà nhìn, chắc chắn chính là "Ây nha, thịt của ngươi rất tươi ngon nha".
Lục Trầm giật mình, tuy xấu hổ nhưng vẫn lễ phép gật đầu, chưa kịp nói câu nào, vội vàng bỏ lại mấy hộp bánh kem trên bàn làm việc của chị gái, nắm chặt túi xoay người bỏ chạy.
Địa bàn của ngài Đại Thánh chắc sẽ không có yêu quái lui tới đâu, chị gái này chắc hẳn là đang thèm bánh ngọt.
Rốt cuộc cũng không nghĩ tới cảm giác sởn tóc gáy kia nữa, khí huyết chảy ngược theo tầm mắt, Lục Trầm thở ra một hơi, nhìn con số trên thang máy đang dần đếm ngược, rồi nhìn ngược lại cái bánh còn lại.
Không biết ngài Đại Thánh giờ đang làm gì, vẫn còn họp hay là đang chuẩn bị đi ăn cơm?
Chết rồi, còn chưa có gọi điện cho ngài Đại Thánh.
Vốn dĩ đã tính gọi khi ở dưới lầu, kết quả lại bị chị gái quấy rối một trận, thế là quên mất, vội vàng lấy di động ra, chưa kịp mở khóa màn hình đã thấy thang máy ting một tiếng mở ra, ngẩng mặt lên liền đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của ngài Đại Thánh -- cùng với một yêu nữ trang điểm quyến rũ, dáng người thướt tha!
Hai mắt Lục Trầm bỗng trừng lớn, ngây ngốc nhìn yêu nữ đang áp sát nắm lấy cánh tay của ngài Đại Thánh.
"Sao em lại tới đây?" Khuôn mặt tức giận của ngài Đại Thánh nhìn cậu.
Lục Trầm: "!!!!!"
Yêu nữ nhìn thấy Lục Trầm liền chớp mắt ngây người, lúc đang chuẩn bị đứng thẳng người lên thì nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của Tôn tiên sinh, tròng mắt chuyển động, khóe môi lộ ra nụ cười đang tính kế.
Cô cũng không nóng lòng mở miệng giải thích, cũng không tính rời khỏi cánh tay của Tôn tiên sinh, chỉ cố tình thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của chính mình, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lục Trầm lại tràn đầy sự khiêu khích cùng vui sướng, thậm chí còn làm mấy động tác nhỏ mờ ám với Tôn tiên sinh cho Lục Trầm xem.
Lục Trầm: "!!!!!"
Tôn tiên sinh hiển nhiên đã quên mất bên cạnh còn có người, đột nhiên bước ra khỏi thang máy đem người kéo vào trong ngực, từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát, trong giọng nói vẫn khó nén sự tức giận, nhưng đã bình thường không ít: "Sao lại tới đây? Sao không gọi trước để anh đến đón em?"
Yêu nữ đang dựa trên người hắn bỗng mất thế, bởi vì bản thân đang mang giày cao gót nên bị trượt, trực tiếp ngã thẳng vào trong vách kính của thang máy, tay chân mềm nhũn dựa vào vách thang máy không cử động.
Bây giờ chính xác là bị người ta hất văng đi, nhưng --
Dù cho lần này không thể câu dẫn Tôn tiên sinh, nhưng ly gián mối quan hệ giữa hai người thì vẫn có thể.
Vì đàn ông mà tranh giành tình cảm, chắc chắn sẽ không được người yêu thích.
Lục Trầm ngửi thấy mùi nước hoa khó chịu trong ngực hắn, thiếu chút nữa bị sặc mũi, ho nhẹ hai tiếng ủy khuất mở miệng: "Em không có gì làm, nên đến thăm anh, em còn mang theo bánh kem đến cho anh nè." Cậu đáng thương vô cùng mà nhắc tới việc vì bị Tôn tiên sinh dùng sức kéo khiến bánh kem trong tay suýt chút nữa văng ra ngoài, "Anh còn hung dữ với người ta."
Làm dữ à, Tôn tiên sinh chỉ ăn mềm không ăn cứng, nghiêm mặt nói: "Lần này không gọi không nói liền đi ra ngoài, lại còn đi xa như vậy." Hắn nhìn cả đống đồ vật linh tinh ở trong tay mình, "Còn đi dạo phố, nếu giữa đường ngủ mất thì làm sao bây giờ? Lần này ai cứu em, sao em không chịu nghe lời vậy hả, có phải muốn cho người giám sát ở bên cạnh thì mới chịu ngoan ngoãn, lần sau ra ngoài phải gọi điện trước, tôi cho người qua đón em được chưa?"
Nói hoài, lần nào cũng nói y như vậy, bảo là kêu người tới đón, nhưng cuối cùng lại tự mình tới. Lục Trầm trong ngực hắn bĩu môi: "Không muốn làm phiền anh làm việc quan trọng."
Tôn tiên sinh túm lấy cổ áo lôi cậu ra: "Việc quan trọng gì?"
Ánh mắt Lục Trầm như có như không bay đến trên người yêu nữ đang ở trong thang máy, ngón tay thật cẩn thận chỉ chỉ phía sau hắn, rồi lại chọt trên bả vai của Tôn tiên sinh: "Ví dụ như, mọi người đây là đang muốn đi ăn cơm sao?"
Tôn tiên sinh sửng sốt, theo tầm mắt của cậu nhìn qua, nhìn lại lần nữa thì gương mặt tức giận của cậu đã biến mất, khuôn mặt cọ cọ tay hắn: "Là ăn cơm, nhưng không có đi cùng nhau."
Lục Trầm kéo dài âm điệu a ~ một tiếng, học hỏi tư thế nắm lấy cánh tay vừa rồi của yêu nữ: "Tay cũng đã nắm rồi vậy mà còn không chịu là đi chung."
Tôn tiên sinh vươn tay nhéo mũi cậu: "Nói hươu nói vượn." Lạnh lùng nhìn thoáng qua phía sau, "Vị tiểu thư này đến tìm tôi là để nói về việc xin đi làm tình nguyện ở Châu Phi, tôi vừa đồng ý với cô ấy, cô ấy nắm tay chắc là đang muốn cảm ơn."
Yêu nữ: "!!!!! Tôn tiên sinh, tôi......."
Tôn tiên sinh kéo tay Lục Trầm, mười ngón tay đan vào nhau: "Đây mới là cách chính xác để đi ăn cùng nhau."
Trước mặt mọi người, mặt Lục Trầm đỏ lên, vốn cậu là người khởi xướng câu chuyện nhưng bây giờ lại không kiểm soát nổi nữa rồi, xấu hổ nằm trong lòng ngực của hắn: "Anh, gần đây lên mạng là để xem mấy thứ linh tinh này."
Tôn tiên sinh không để bụng: "Muốn thích ứng với xã hội, thì tất nhiên phải học hỏi một chút."
Lục Trầm nắm vạt áo trước của hắn, ngẩng mặt hỏi: "Không vất vả sao?"
Tôn tiên sinh nhéo mũi cậu, rồi hôn một cái lên trán: "Không vất vả, muốn ăn cái gì? Lần trước không phải nói muốn ăn đầu cá sốt ớt ở gần đây sao, muốn đi không?"
Nghĩ đến hương vị cay nồng kia, nước miếng Lục Trầm thi nhau chảy xuống, đầu lưỡi lượn quanh, cậu liếm môi, không tự giác nuốt xuống nước bọt của mình: "Đi, đi, muốn ăn."
Tôn tiên sinh hơi khó xử nhìn cái bánh kem trên tay hắn: "Nhưng em mua bánh kem rồi, còn muốn ăn cái kia sao?"
Lục Trầm nóng nảy, vòng qua sau lưng đẩy eo của hắn: "Muốn muốn muốn, cái này là món tráng miệng sau khi ăn, cái kia là cơm, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói đến muốn xỉu, gần đây em gầy đi rất nhiều, sao lại không ăn cơm cho được." Bụng bia nhỏ trợn tròn mắt nhìn Lục Trầm nói hươu nói vượn.
Tôn tiên sinh bật cười lớn tiếng, nắm tay kéo cậu qua để đề phòng cậu bị ngã: "Nói em thì em lại không chịu nghe, ăn ít bánh ngọt lại, nếu không lai đau răng."
Lục Trầm mếu máo: "Một lần này nữa thôi, lúc em đến đây, còn chưa ăn cơm đâu." Hai ngón tay cậu móc vào nhau, chớp chớp mắt, Tôn tiên sinh nhìn đến con tim chợt rung lên, nắm lấy tay cậu, "Chỉ một lần này nữa thôi, sẽ không có lần sau, ăn ít bánh ngọt lại."
Lục Trầm lập tức hân hoan nhảy cẩn lên, túm lấy tay hắn đưa lên môi, bẹp một tiếng to hôn lên mu bàn tay: "Anh thật tốt."
Tôn tiên sinh đưa tay lên, môi chạm nhẹ vào chỗ đó, cảm nhận độ ấm còn vươn lại trên mu bàn tay, đáy mắt mang theo ý cười: "Được rồi, muốn ăn thì nhanh chân lên."
Lục Trầm len lén cho hắn một cái ánh mắt xem thường, chớp mắt lại cười ra tiếng, cả người cơ hồ treo trên cánh tay hắn ngẩng mặt cười tủm tỉm mà trò chuyện, hai người xem mọi người như không khí mà đi ra ngoài.
Yêu nữ ở phía sau chỉ nói được một tiếng, liền không chen được vào đoạn đối thoại giữa hai người.
Rõ ràng mỗi ngày đều làm việc chung, nhưng lại cố tình xây quanh mình một bức tường lớn khiến cô không thể nào chạm vào, nhìn hai người biến mất trước mắt, lúc này mới tức giận đỡ vách tường đứng lên, cổ chân tê rần, thiếu chút nữa lại ngã xuống.
Làm tình nguyện ở Châu Phi!
Cô hung hăng đấm xuống, tuyệt đối không có khả năng.
Chị gái tiếp tân nhìn trời, trong tay mân mê cái bánh kem nhỏ, múc một miếng cho vào miệng, vui vẻ híp mắt toàn thân đều thả lỏng.
"Ai ~ mềm xốp thơm ngon, vừa đẹp vừa ngọt, cái bánh kem này, ai mà vô phúc thì không có lộc ăn đâu nhân lúc còn sớm thì nên từ bỏ đi, bất quá không muốn từ bỏ cũng không sao, dù gì cũng phải đi Châu Phi, trong khoảng thời gian này vẫn nên tức tốc chuẩn bị đi công tác thì hơn."
Ông chủ muốn đưa cô sang Nam Phi, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm mà đưa cô sang Bắc Phi.
Bất quá -- những người tình nguyện tham gia kế hoạch lần này của công ty bọn họ đã đầy, xem ra phải kiếm một phương án khác dành cho cô ta.
Ai nha
Đầu năm nay, người bị conditinhyeu quật thật không ít nha.
Chị gái tiếp tân thở dài một hơi, một cấp dưới ngốc bạch ngọt như cô thì làm sao được ông chủ để ý đến chứ, tuy ông chủ đối với Tiểu Điềm Điềm thật sự rất tốt, nhưng vẫn là đáng tiếc a, tiểu cục cưng chỉ thích hợp làm linh vật!
Chị gái tiếp tân hung hăng cắn một miếng bánh kem.
Nhưng -- a a a, cô cũng muốn có ông chồng như vậy.
*****
Mặc kệ là ăn cơm nhưng vẫn phải uống cà phê, Lục Trầm không thích ngồi đối diện cùng Tôn tiên sinh, cậu chỉ thích ngồi bên cạnh Tôn tiên sinh, muốn ăn hay muốn làm cái gì đều rất tiện.
Lúc đồ ăn mang lên, Tôn tiên sinh đè lại hai cái tay tăng động của cậu, ngửi ngửi rồi nhíu mày: "Mùi gì vậy?"
Lục Trầm đưa tay lên ngửi: "Có gì đâu, có phải mùi của cái lẩu dầu vừng cay tê?"
Tôn tiên sinh hơi im lặng: "Mùi nước hoa gay mũi thấp kém."
Lục Trầm sửng sốt, ưỡn ngực nâng mặt chất vấn: "Còn dám hỏi em là mùi gì, rõ ràng là mùi trên người của anh, chắc chắn vừa rồi bị con yêu nữ kia ám sang."
Tôn tiên sinh cười: "Nói ai là yêu nữ?"
Lục Trầm có lý không sợ: "Yêu nữ chính là nói cô gái lúc nãy."
Tôn tiên sinh bị điểm thẳng mặt, cho dù bản thân toàn năng, cũng không thể nhìn thấu ánh mắt của cậu. Nhìn vào gương mặt của cậu, bản thân bị hành vi ấu trĩ ấy trọc cười: "Tôi thấy em mới là yêu quái."
Cổ tay Lục Trầm bị nắm lấy, cho dù dùng sức thế nào cũng không thoát được, cuối cùng chấp nhận treo trên tay hắn: "Là do anh quyến rũ yêu nữ, quyến rũ được em còn chưa đủ, còn muốn nhiều như vậy!"
Cậu phồng hai má, đúng lúc cọ vào lòng bàn tay của Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh thuận thế nhéo nhéo: "Ghen hả?"
Lục Trầm nghiêng mặt sang một bên: "Không thèm." Một lúc lâu sau, khi ngắm trộm vị Tôn tiên sinh nhà mình đủ rồi, vươn một đầu ngón tay, "Được rồi, chỉ có một chút xíu."
Tôn tiên sinh hỏi: "Giống như lúc em mang bánh kem đến cho tôi hả?"
"Hả?" Lục Trầm sửng sốt, lập tức phản ứng, gật đầu như con gà mổ thóc, gấp không chờ nổi mà nói, "Đúng rồi, giống cái lúc em mang bánh kem tới, em ghen, ăn rất nhiều rất nhiều giấm, thật vất vả mới tới không ngờ lại gặp được, nếu em không ở đó, không biết chừng còn xảy ra chuyện gì đâu."
Tôn tiên sinh vươn tay đem người ôm vào lòng: "Em không thấy sao, tôi chẳng nghe cô ta nói lấy một câu, bởi vì lúc ấy thấy em, nên tôi mới tức giận, quên mất nguyên tắc."
Lục Trầm sửng sốt, nắm chặt lấy vạt áo: "Anh làm em nổi cơn ghen, thành ra ăn rất nhiều rất nhiều giấm."
Tôn tiên sinh cúi đầu: "Sao vậy chứ?"
Lục Trầm dẩu miệng, đầu cọ cánh tay hắn: "Muốn ăn bánh kem, muốn ăn rất nhiều rất nhiều bánh kem."
Ngón tay Tôn tiên sinh chặn lại cái miệng của cậu: "Không được, giấm cũng không được ăn nhiều, tôi vẫn chưa quên cái vụ chiến sĩ bảo vệ hôn nhân lần trước đâu, toàn nghe theo lời người ngoài, em muốn sao đây?"
Nói đến chuyện này, Lục Trầm liền nổi giận, nhiều nhất vẫn là ức chế.
Cậu vốn định tạo lại một cái tài khoản QQ để đăng nhập diễn đàn, ai mà biết cậu chưa kịp hành động, liền có một tài khoản QQ chủ động kết bạn với cậu, nói là trong diễn đàn từng thấy thông tin của cậu, muốn hai người cùng nhau hợp tác để bảo vệ hôn nhân.
[1] - QQ: Hay Tencent QQ là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web được phát triển bởi gã khổng lồ công nghệ Trung Quốc Tencent. QQ cung cấp các dịch vụ như: trò chơi xã hội trực tuyến, âm nhạc, mua sắm, tiểu blog, phim ảnh và phần mềm trò chuyện nhóm và giọng nói.
Kết quả là.
Người nọ quả thật giúp cậu không ít.
Cũng bảo vệ hôn nhân của cậu cùng Tôn tiên sinh.
Dựa theo chủ ý của người nọ, cậu muốn cái gì, Tôn tiên sinh liền làm cái đó.
Nhưng người nọ cũng nói, muốn níu kéo trái tim người đàn ông thì trước hết phải lắng nghe lời anh ta nói, cho nên liên tiếp nhiều ngày muốn làm gì gì kia Lục Trầm đều rất hợp tác, có vài ngày còn không xuống giường được.
Nhưng quả thật trong thời gian này không còn nghe thấy tiếng hót của đám oanh oanh yến yến, Lục Trầm rất vui vẻ.
Cuối cùng mới biết được --
Người vẫn luôn kề vai tác chiến với mình thì ra là Tôn tiên sinh!
Trong lúc cậu đang lén lút vui vẻ nói ra mong muốn trong lòng, Tôn tiên sinh nói không chừng đang cười lén sau lưng cậu, thế nhưng còn bắt cậu dùng điều kiện không bình đẳng để trao đổi.
Quả thực muốn điên mà.
Lục Trầm đột nhiên nhào lên, dùng sức ngăn chặn miệng hắn: "Không cho phép nói chuyện."
Tôn tiên sinh trở tay không kịp, bật ngã về sau, sợ cậu bị quăng ngã thuận tay kéo người ôm vào trong lòng.
"Tiên sinh, thức ăn của hai vị......"
Lục Trầm còn chưa kịp nhìn kĩ, góc áo màu đỏ đã nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Lục Trầm sửng sốt, nhớ lại cảnh lúc nãy.
Chỉnh lại tư thế trong ngực của Tôn tiên sinh, dùng sức cắn lên khuôn mặt hắn, bực bội không thoải mái, day day cái miệng nói không rõ: "Đều là tại anh, làm em mất mặt."
Tôn tiên sinh xoa nắn khuôn mặt của cậu, kéo người cậu chỉnh lại quần áo: " Ừ, là do tôi sai, thế còn muốn ăn không."
Nếu là lần đầu tiên thì có khả năng Lục Trầm sẽ trực tiếp kéo Tôn tiên sinh rời đi, đổi một nhà hàng khác.
Nếu là lần thứ hai thì có khả năng Lục Trầm sẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của người phục vụ.
Nhưng tất cả những lần sau.
Lục Trầm mếu máo: "Ăn!" Tầm mắt căn bản không thể rời khỏi những món ăn trên bàn.
Lão tử đã luyện thành công da mặt kim cương bất biến rồi.