Chương 66: Phiên ngoại 13
Edit: April
Sau một đoạn thời gian dài yên ắng tại Hoa Quả Sơn, tin tức Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không thỉnh chân kinh trở về đã lan truyền khắp toàn bộ Lục giới. Cho dù hai người một lòng muốn an tĩnh hưởng thụ thời gian dưỡng lão, nhưng cũng không chịu nổi việc ngày nào cũng có người đến cửa viếng thăm.
Tôn Đại Thánh thật ra thấy cũng chả sao, tới một người đánh một người, tới một đôi đập một đôi. Những yêu quái ấp ủ âm mưu đến tìm hắn còn chưa kịp vào cửa Hoa Quả Sơn, mặt mũi đã bầm dập xám xịt xách đuôi rời đi.
Chỉ là —— bên người Tề Thiên Đại Thánh luôn có một tiểu tuỳ tùng vừa nhỏ vừa yếu, nghe nói rất được coi trọng. Bởi vì đương sự không hề giấu giếm chuyện này, nghênh ngang phô bày, cho nên tin này ở Lục giới đã sớm không còn là bí mật.
Không tiếp cận được Tôn Đại Thánh, thậm chí cửa Hoa Quả Sơn còn chưa vào được nên các yêu quái thay đổi ý định, đôi mắt đen lúng liếng phát sáng, ánh mắt quay sang đặt trên người Lục Trầm ngẫu nhiên sẽ ra khỏi Hoa Quả Sơn để đi chơi.
Tôn Đại Thánh cuối cùng cũng nổi giận, sau khi giết gà dọa khỉ hung hăng giáo huấn thì đám người đó cuối cũng đã biết sợ, sau khi xác định Hoa Quả Sơn không có chuyện gì lớn liền mang Lục Trầm một lần nữa trở lại thế giới hiện đại định cư.
Quay lại không phải vì sợ hãi, mà là vì quá phiền.
Ở thế giới hiện đại tài sản của Tôn Đại Thánh sớm đã lên tới bạc triệu, nhưng bởi vì muốn tránh tai mắt người đời, cả hai vẫn tiếp tục đi làm.
Lục Trầm lại như cũ ở nhà làm thiết kế, ngẫu nhiên nhận mấy cái hợp đồng giết thời gian, còn Tôn Đại Thánh làm ở công ty, sự nghiệp phát triển không ngừng.
Ngày tháng trôi qua hài hòa tốt đẹp.
Chỉ là gần đây ——
Tôn tiên sinh vừa mới mở cửa, giữa mày nhíu lại, trong không khí nhàn nhạt bay đến mùi gas cùng mùi dầu khói, Lục Trầm ôm gối tựa trên sô pha xem TV, vội vàng nhìn Tôn tiên sinh một cái, rồi lại nhanh chóng tập trung vào trên TV, tựa hồ hoàn toàn trầm mê trong thế giới của TV.
Nhưng bả vai run rẩy cùng biểu tình căng thẳng đã hoàn toàn bán đứng cậu, Tôn tiên sinh xoay người trong chớp mắt phát hiện cậu đang nhìn lén mình, trong lòng thở dài. Này —— rõ ràng là có tật giật mình.
Hai tay Lục Trầm ôm chặt gối, hít sâu một hơi tỏ vẻ bình thường quay đầu lại, khóe miệng cong lên một vòng cung: "Anh về rồi."
"Ừ, đang xem cái gì đấy?" Tôn tiên sinh tháo cà vạt, cởi tây trang treo trên cánh tay, thẳng đến khi hắn bước qua cửa vào phòng thì sau lưng vẫn luôn có ánh mắt nóng rực dán vào, động tác đặt tay trên then cửa ngừng lại, xoay người qua.
Lục Trầm hoảng loạn rụt người, chỉ hận không thể khảm cả cơ thể vào sô pha, hai con mắt dán chặt vào TV, cơ hồ muốn bắn laser xuyên thủng mấy cái hình động trên TV.
Quên mất mình phải trả lời câu hỏi của Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh không nói tiếng nào vào phòng, lúc sau thay quần áo ở nhà. Xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay cơ bắp màu mật: "Hôm nay muốn ăn gì, lúc trước mua sườn vẫn còn thừa một ít, vậy là sườn xào chua ngọt đi, thêm món thanh đạm, canh trứng rong biển, em muốn ăn thêm gì nữa không?"
"Em hả, em gì cũng được." Lục Trầm khẩn trương mở miệng thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, từ trên sô pha đi xuống, giống cái đuôi nhỏ ánh mắt mong chờ đi theo phía sau Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh xoay người, ngón trỏ đè trán cậu ngăn cậu tiếp tục tới gần, nhìn cậu khoa trương quơ quào tay chân ngắn củn cởn nhưng cũng không với tới mình, khóe môi nhếch lên lộ ý cười: "Đi theo tôi làm gì, đã quên tôi nói gì rồi sao?"
Động tác giương nanh múa vuốt của Lục Trầm nhanh chóng dừng lại, cúi đầu lộ vẻ uể oải ỉu xìu: "Biết, không được xuống bếp."
"Vậy còn đi theo làm gì?" Hai tay Tôn tiên sinh vịn vai xoay người cậu lại, vỗ nhẹ một cái rồi đem người đẩy đi, "Được rồi, ngồi xem TV đi, một lát rồi ăn cơm."
Lục Trầm đã nhích về phía trước được hai bước, không cam lòng mà quay lại kháng nghị nói: "Bệnh ngủ rũ của em đã tốt hơn rồi."
Tôn tiên sinh đang đeo tạp dề, không quan tâm nói: "Ừ." Từ lần đầu tiên xuyên đến thế giới thực đến giờ bệnh cũng chưa tái phát lại, cũng có thể xem như là khỏi rồi.
Lục Trầm thấy hắn tỏ vẻ đồng ý, lập tức bước đến, đáng thương vô cùng mà nhìn Tôn tiên sinh: "Vậy em có phải được xóa bớt vài lệnh cấm hay không?"
Nào là cấm vào nhà bếp, cấm một mình ra khỏi tiểu khu, cái gì cũng cấm......
Tôn tiên sinh nhàn nhạt nhìn cậu, dứt khoát cự tuyệt nói: "Không được."
"Tại sao?" Lục Trầm buột miệng thốt ra, vẻ mặt cố tình bán manh lập tức biến mất.
Tôn tiên sinh thấy cậu ăn vạ không chịu đi, nên cũng cùng đứng ở trước cửa nhà bếp với cậu, lời nói có chút thấm thía: "Có thể nới lỏng vài điều, nhưng......" Hắn nhìn sang cái cửa kính của nhà bếp, ánh mắt chuyển hướng lên mấy cái đồ điện gia dụng bên trong, mở miệng cảnh cáo, "Nhà bếp là tuyệt đối cấm, bất luận thời điểm nào cũng không được tiến vào!"
"Tại sao, nếu em có việc cần dùng bếp thì sao?" Lục Trầm lắc lắc đầu, đôi tay nắm lấy cổ tay hắn đung đưa, giọng nói mang theo sự khẩn cầu, "Chồng ơi, anh cho phép người ta vào nhà bếp nha, em bảo đảm, bảo đảm tuyệt đối tuyệt đối sẽ không quấy rối."
Cậu giơ bốn ngón tay phải lên, ngây ngốc lại đặc biệt trịnh trọng xin thề.
"Mơ đi, đời này cũng đừng nghĩ nữa, còn tranh cãi nữa thì hôm nay khỏi ăn cơm." Tôn tiên sinh ôm ngực dựa vào tường, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cậu, giọng nói hắn nhàn nhạt, "Em không được xuống bếp."
"Em......" Ngực Lục Trầm phập phồng lên xuống, hai má phồng lên như con hamster nhỏ trong miệng nhét đầy hạt thông, rất đáng yêu.
Nhịn lại, không thể nói!
Tôn tiên sinh duỗi tay nhéo hai má baby của cậu: "Ngoan đi."
Giống như cây kim đâm thủng bong bóng, khí trong bụng Lục Trầm "Phốc ——"một tiếng chớp mắt tiêu tan, cậu vất vả lắm mới thổi phồng khí thế lên chưa kịp ra oai đã bị đánh phủ đầu, giọng nói của ngài Đại Thánh quả thực phạm quy, Lục Trầm liếc hắn một cái, cuối cùng chán nản xoay người, "Được, em biết rồi."
Tôn Ngộ Không nhìn dáng vẻ suy sụp của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu xoay người vào bếp.
Lục Trầm ngồi ở trên sô pha, tay dùng lực xoa nắn gối ôm, khẩn trương nhìn hắn đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Quả nhiên, không quá một giây, "Soạt" một tiếng, Tôn tiên sinh một lần nữa kéo cửa kính ra, cực kỳ tức giận mà nhìn Lục Trầm.
Lục Trầm đột nhiên đứng lên, nhanh chóng cúi đầu nghiêm túc đứng thẳng, giống học sinh tiểu học đang bị phạt.
Thân hình cao lớn của Tôn tiên sinh khiến hắn có một loại khí thế mạnh mẽ nghiền áp, cậu đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được cơn thịnh nộ như vậy đến từ Tôn tiên sinh, hai chân mềm nhũn, cơ hồ muốn quỳ rạp xuống đất.
Lục Trầm thấy tình thế không ổn, liền ôm chặt eo hắn, mặt cọ trong lòng hắn nhắm mắt lại kêu to: "Chồng ơi, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, lần sau không dám nữa, xem như em lần đầu vi phạm, anh bỏ qua cho em đi, ngay bây giờ, một lần thôi, được không, xin anh mà, xin anh mà chồng ơi."
Lục Trầm ngẩng mặt lộ ra hai con mắt to tròn tràn ngập nước, đáng thương vô cùng mà vươn một ngón tay, đầu ủy khuất mà lay động, trong miệng còn vẫn luôn không ngừng "Em sai rồi" "Một lần thôi" đan xen lặp lại.
Tôn tiên sinh hé miệng, lời trách cứ còn vương bên môi, đối với cặp mắt mèo đẫm nước kia, làm sao cũng không nói nên lời. Vươn tay dùng sức nhéo má cậu, thấy đáy mắt cậu lộ ra vẻ thống khổ, trên làn da chỗ vừa nhéo bị ửng đỏ, lúc này mới buông tay, căng cứng mà nói: "Không có lần sau."
Lục Trầm mím môi, muốn mở miệng phản bác nhưng lại không dám nhiều lời, chỉ có thể khẽ nhíu mày, hơi bất mãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi." Nghiễm nhiên thành bộ dạng cô vợ nhỏ bị khi dễ.
Tôn tiên sinh nghiêng mặt sang chỗ khác không nhìn cậu nữa, khuôn mặt cố ý lộ vẻ nghiêm túc: "Em có biết trong bếp có chứa rất nhiều khí gas không, em có biết nếu khí gas rò rỉ thì chỉ cần một giây là có thể hại chết em!"
Đây là điều hắn lo lắng nhất, một khi rò rỉ khí gas, hậu quả kia...... Hắn thực sự không dám nghĩ tới, cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới.
Lục Trầm không nói một câu, cúi đầu nhận sai, Tôn tiên sinh cũng không đành lòng mắng tiếp, chỉ đành ôm lấy cậu: "Được rồi, xem TV đi."
Lục Trầm ngồi im trên sô pha, ôm di động xem công thức, vẫn còn lẩm bẩm: "Chỉ nói dùng lửa nhỏ nấu đến khi hòa tan vào nhau, nhưng cũng không có chỉ cách để tạo lửa! Quá tệ!"
Cậu mếu máo, ném di động sang một bên, dựa vào sô pha chăm chú nhìn bóng dáng của Tôn tiên sinh, hận bản thân không có mắt nhìn xuyên thấu, để nhìn rõ mỗi bước đi của Tôn tiên sinh, đáng tiếc cậu không có, cậu vẫn không rõ tại sao lửa lại phừng lên. Không chỉ riêng bếp gas, còn có rất nhiều đồ điện, cậu thậm chí cũng không dám dùng thử, sợ nhấn nút xong liền nổ.
A a a, phiền quá đi, cứ như vậy thì đến khi nào cậu mới làm được đây.
*****
Hai ba ngày sau, Lục Trầm quả thật rất ngoan ngoãn không đụng đến bếp nữa, dù đã ôn lại kiến thức rất nhiều lần, nhưng khi thực hành lại không bao giờ giống vậy.
Vào một ngày nọ lúc Tôn tiên sinh gọi điện thông báo sẽ tăng ca, con tim Lục Trầm lại bắt đầu ngọ nguậy dao động.
Ở ngăn tủ đầu tiên từ dưới đếm lên đã chuẩn bị tốt tài liệu, lén lút nhìn về phía cửa, trong lòng nhớ lại từng câu từng chữ mà Tôn tiên sinh đã nói trong điện thoại, xác định hôm nay hắn sẽ trở về lúc khuya, lúc này mới tìm chết đi vào nhà bếp.
Hướng dẫn đặt ở một bên, Lục Trầm khí định thần nhàn [1], tiếp tục nghiên cứu cái đồ vật gọi là bếp gas.
[1] – Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Trước đó mười mấy năm, nhà cậu căn bản không có cái gọi là nhà bếp, sau đó vài năm, Tôn tiên sinh cũng chưa bao giờ cho phép cậu vào bếp nửa bước, cậu cũng ngoan ngoãn tuân thủ. Cho nên lúc này khi cậu đang đứng trong bếp, hơn phân nửa đồ điện cậu đều không biết tên.
Lục Trầm nhìn chằm chằm cái nút xoay tròn, chỉ cần nhấn xuống, lửa sẽ bừng lên, nhưng lần trước...... Thật đáng giận, không ra lửa!
Lần trước chỉ là ngoài ý muốn, nhất định là ngoài ý muốn, Lục Trầm gật đầu thật mạnh.
Chắp tay trước ngực cúi chào, thành kính mà chuyển động cái nút.
Ngọn lửa nho nhỏ màu đỏ nhảy lên, Lục Trầm lau mồ hôi trên trán, sau đó đối chiếu với công thức.
Tâm tình của cậu cũng thả lỏng không ít, thậm chí cầm lòng không đậu mà ngâm nga, đồ điện đã biết cách dùng, những bước kế tiếp thoạt nhìn cũng không khó.
Nhưng......
Không như mong muốn......
"Cháy?!" Lục Trầm trừng lớn hai mắt, nhìn ngọn lửa trước mặt phừng lên cứ như muốn đốt trụi tóc cậu, tay chân hoảng loạn lui về phía sau, tay phải theo bản năng cầm cái giẻ lau ở bên cạnh ném thẳng vào bếp.
Trên sách đã nói qua, nhà bếp nếu bị cháy, tuyệt đối không được dùng nước.
Ngọn lửa trước mắt bừng lớn, hai mắt Lục Trầm bị xông đến chảy nước mắt, nhưng lửa không tắt, cậu chưa dám lơi lỏng.
Thời điểm Lục Trầm đang sốt ruột rối ren, từ cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
"Cháy, chồng ơi, cháy." Lục Trầm đẩy của ra, khói mù mịt từ nhà bếp xông ra, cậu nhìn thấy Tôn Ngộ Không liền nhanh chóng đi tới, bất chấp vẻ mặt khó coi của hắn, trực tiếp nắm lấy tay hắn hận không thể kêu hắn dùng phép dập lửa, "Cháy, nhà bếp cháy."
Lục Trầm hiển nhiên bị dọa sợ, nói đi nói lại cũng chỉ có một câu.
Khí gas —— theo cậu biết, sẽ nổ rất lớn!
Tôn Ngộ Không nhìn tình hình trong bếp, không nói một lời nắm lấy tay cậu kéo người đè xuống ghế sô pha, còn mình thì xoay người đi vào trong bếp.
Lục Trầm muốn đi theo sau, nhưng biết bản thân đi theo cũng chỉ thêm phiền, chỉ có thể lo lắng đứng lên nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp, may mà, ánh đỏ xuất hiện không bao lâu liên biến mất.
Sau một lúc, Tôn tiên sinh mặt đen từ bên trong đi ra, cả người nồng nặc mùi khói.
Lục Trầm vội vàng nhào tới: "Không sao chứ, có bị thương hay không?"
Tôn Ngộ Không không trả lời cậu, ngược lại túm lấy cổ tay cậu bắt đầu lật qua lật lại xem xét quần áo.
Lục Trầm theo bản năng nói: "Em không sao, quần áo chỉ cháy xén một chút, không bị thương, còn anh, không sao chứ, có phỏng chỗ nào không?"
Động tác của Tôn Ngộ Không không dừng lại, cẩn thận quan sát toàn diện một phen, lúc sau xác định cậu thật sự không bị thương, xoay người trực tiếp trở về phòng.
Lục Trầm: "......" Lúc trước ngài Đại Thánh nổi giận, cũng chưa từng không để ý đến mình, Lục Trầm sợ hãi, bản năng theo sau.
Cùng nhau vào phòng, Tôn Ngộ Không cũng không thèm nhìn cậu, cầm quần áo mới đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy lách tách không ngừng truyền đến từ bên trong, Lục Trầm ngồi trên giường một mình, trong lòng thấp thỏm.
Ngài Đại Thánh không phải cả đời này sẽ lơ cậu chứ, như vậy cậu vào nhà bếp còn ý nghĩa gì nữa, tất cả đều vô dụng.
Cậu một mình ngồi trên giường đã lâu, trong lòng nóng như lửa đốt mỗi khắc đều không được an bình, tiếng nước trong phòng tắm giống như tiếng máu khi cậu bị lăng trì, tiếng lách tách khiến cậu không yên.
Cuối cùng, Lục Trầm bỗng dưng đứng lên, theo bản năng đứng trước cửa phòng tắm, nhìn bóng dáng như ẩn như hiện bên trong, hai tay gắt gao nắm chặt, khẩn trương.
Tôn Ngộ Không đẩy cửa, thấy bộ dạng thành thật đứng trước của nhận sai của cậu: "Em cũng đi tắm đi."
Lục Trầm kinh ngạc ngẩng mặt, ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt cọ lên cơ thể còn ẩm ướt của hắn: "Ngài Đại Thánh, anh đừng giận em, em bảo đảm, sau này tuyệt đối sẽ không vào nhà bếp nữa, tuyệt đối, tuyệt đối, anh tin em đi, lần này em nhất định làm được!"
Tôn Ngộ Không nắm cằm nâng mặt cậu lên: "Người tôi vẫn còn ướt, em cũng không chê khó chịu."
Khuôn mặt Lục Trầm nhăn nhó, nước mắt muốn rơi xuống, cậu khẩn trương cắn môi dưới, sau một lúc lâu nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không, nghẹn ra được một câu: "Vậy anh đừng giận em nữa được không?" Mới vừa rồi cậu cảm nhận được lửa giận ngút trời của ngài Đại Thánh, nhưng hiện tại...... Chẳng lẽ nước tắm còn có thể hạ lửa giận.
Tôn Ngộ Không nhéo mũi cậu, ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ đổi bếp gas thành bếp điện từ, như vậy nguy hiểm sẽ giảm xuống một chút."
"Hả?" Lục Trầm nghe không hiểu ý của hắn, nhưng vẫn ôm chặt Tôn Ngộ Không, trực tiếp cự tuyệt, "Không cần đổi, em về sau thật sự sẽ không vào nữa."
Cậu vào bếp là muốn tạo bất ngờ cho ngài Đại Thánh, nhưng bây giờ lại khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Tôn Ngộ Không cười nói: "Được, không vào thì không vào." Hắn xoa bóp khuôn mặt của Lục Trầm, chọc ghẹo nói, "Nhìn xem trên mặt chỗ trắng chỗ đen, trở thành mèo mướp còn gì."
Lục Trầm nghẹn ngào nước mắt không chảy ra được, thanh âm nức nở: "Ngài Đại Thánh, anh không giận sao?" Rõ ràng không cho mình vào bếp, nhưng cậu lại cố tình không nghe, rõ ràng hai ngày trước mới cam đoan, hôm nay suýt chút nữa gặp rắc rối.
Tôn Ngộ Không bóp nhẹ tay cậu, cúi đầu lau nước mắt còn đọng lại: "Đừng khóc, tôi biết em chỉ tò mò, không phải không cho em đụng vào, hôm nay em cũng thấy nó có bao nhiêu nguy hiểm rồi đó, nếu tôi không về kịp nhà bếp bị em làm nổ tung thì sao đây? Nhà bếp thì có thể xây lại, nhưng còn em, chẳng lẽ muốn tôi một lần nữa tạo ra một người như em?"
Tôn Ngộ Không nói xong lời cuối có chút kích động, phải cưỡng chế lại cảm xúc tiêu cực đang bùng lên, hắn ôm chặt Lục Trầm, cằm gác trên vai Lục Trầm, thanh âm lộ ra sự thỏa hiệp: "Lục Trầm, em muốn làm gì cũng được, nhưng em tuyệt đối đừng làm tôi sợ."
Tim Lục Trầm rung động, ôm chầm lấy hắn: "Ừ, em biết rồi, em bảo đảm, bảo đảm, bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hiểm nữa."
Tôn Ngộ Không cúi đầu thấy cậu nở nụ cười ngây ngô, túm cánh tay cậu trực tiếp nhét vào phòng vệ sinh: "Được rồi, tắm rửa trước đi, cả người bẩn như vậy, thật khó coi."
Trên cửa kính mờ đan xen hai bóng người, Lục Trầm kêu lên sợ hãi: "Anh đừng nắm lấy quần áo của em, này này, em tự cởi, đừng...... Anh đừng tới đây!!"
Tinh thần và thể xác thật mệt mỏi!
*****
Đèn đuốc sáng trưng, Lục Trầm ghé vào ban công nhìn ra bên ngoài ngựa xe như nước, trong mắt toàn là ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc, cậu quay đầu dựa vào vai Tôn Ngộ Không, cười hì hì nói: "Ngài Đại Thánh, hôm nay là lễ Giáng Sinh."
Tôn Ngộ Không nhíu mày, nhìn mắt lập loè phát sáng của cậu: "Lễ Giáng Sinh là gì?"
"À, chính là ngày chúa Jesus ra đời." Giọng nói Lục Trầm nhẹ nhàng, kể lại chuyện xưa về ông già Noel cho Tôn Ngộ Không nghe.
Nhìn ảnh trên di động, chân mày Tôn Ngộ Không càng nhăn lại: "Em nói là vào tối hôm nay, ông già này sẽ cưỡi tuần lộc trèo vào ống khói của từng nhà, sau đó đem quà bỏ vào vớ tặng em?"
Là người theo truyền thống Trung Quốc, trong đầu Tôn Đại Thánh tự động phác họa ra một ông già râu tóc bạc phơ, cõng túi Càn Khôn, cưỡi mai hoa lộc trèo tường tìm vớ.
Tôn Ngộ Không: "......"
Lục Trầm rất khẩn trương, không muốn Tôn Ngộ Không chú ý tới sắc mặt của mình, cậu vẫn còn đang đứng, hai tay sau lưng, đầu hơi rũ nhìn không rõ biểu cảm: "Kỳ thật truyện cổ tích phương Tây, cũng không chính xác lắm, mấy món quà được đặt đầu giường của mấy đứa nhỏ thật ra là do người thân bạn bè tặng."
Sắc mặt Tôn Ngộ Không tốt lên, hắn thật sự không có cách nào chấp nhận được một lão thần tiên tiên phong đạo cốt trèo tường vào nhà người ta trộm vớ.
"Ngày lễ phương Tây này có liên quan gì đến em, trời lạnh như vậy, vẫn là đi ngủ sớm một chút đi. Qua mấy ngày nữa là đến Tết Âm Lịch, em xem chúng ta nên về Hoa Quả Sơn hay là ở lại chỗ này." Tôn Ngộ Không đứng lên, dọn dẹp lại đồ trên bàn trà, chuẩn bị vào trong.
Lục Trầm nắm chặt ngón tay nhỏ của mình, nhìn xuống đường, trên phố toàn là mấy cặp tình nhân ăn mặc ấm áp nhưng vẫn dính vào nhau cùng nhau dạo phố, cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ngài Đại Thánh, em có quà muốn tặng anh."
Tôn Ngộ Không sửng sốt, rất có hứng thú mà dừng lại nhìn cậu: "Quà gì?"
Lục Trầm thật cẩn thận ở trong túi lấy ra một chiếc vớ Giáng Sinh lúc trước mua ở chợ, chiếc vớ màu đỏ rực, ở giữa thì màu trắng, cổ vớ có treo cái nơ con bướm lớn đỏ rực.
Đầu ngón tay cậu cọ lên cái nơ con bướm, nhấp môi đưa tay ra: "Cái này cho anh."
Tôn Ngộ Không nhận lấy, bóp bóp, bên trong hình như có cái hộp nhỏ, nhìn cậu: "Bây giờ có thể mở ra không?"
Lục Trầm ngượng ngùng, cũng không làm ra vẻ, thoải mái hào phóng mà nói: "Đương nhiên có thể, cái này tặng cho anh mà."
Tôn Ngộ Không cẩn thận lấy hộp giấy ra, nhìn về phía cậu: "Tôi mở đó."
Lục Trầm thấp thỏm, nhưng vẫn gật đầu, lúc Tôn Ngộ Không mở ra lại vội vàng bổ sung: "Kỳ thật chỉ là chocolate thủ công bình thường thôi." Cậu cúi đầu, có chút uể oải, "Em vốn muốn tự làm cho anh, nhưng em quá ngốc, cho nên chỉ có thể mua thôi, anh, anh đừng có ghét em."
Tôn Ngộ Không nhìn mấy chữ viết tinh xảo ở trên, nhướng mày: "Cái này em kêu bọn họ viết lên."
Lục Trầm nhón mũi chân, nhìn đến dòng chữ ở hàng đầu.
"Người chồng yêu quý của em, trong lòng em chỉ có duy nhất Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không."
Gương mặt hồng hồng, Lục Trầm vò góc áo gật đầu.
Cho dù có là bất cứ ai, người mà bọn họ yêu nhất cũng chính là anh hùng trong lòng họ, cho nên cậu thoải mái hào phóng viết ra tên ngài Đại Thánh cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
"Lần trước vì muốn làm cái này nên suýt chút nữa nổ tung nhà bếp?" Tôn Ngộ Không giữa mày nhíu lại.
Lục Trầm tặc lưỡi: "......" Có nổ đâu, bất quá...... Tình huống quả thực rất nguy hiểm khẩn cấp. Cậu bất đắc dĩ gật đầu, "Ừ."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không hướng xuống đỉnh đầu của cậu, bàn tay tiến vào túi quần sờ soạng, ngẩng đầu hỏi: "Điện thoại tôi đâu?"
"Hả?" Lục Trầm nghi hoặc ngẩng mặt, quay đầu lại, điện thoại đang lẳng lặng nằm ở trên bàn trà.
Tôn Ngộ Không nhìn theo tầm mắt cậu, tiến lên hai bước cầm ở trong tay, đối với chocolate ngắm nghía một hồi.
Lục Trầm nhanh nhẹn phản ứng lại, hoảng loạn duỗi tay chặn lại: "Không được, cái này anh không được chia sẻ với bạn bè."
Ngài Đại Thánh không biết được ai chỉ điểm, lâu lâu lại đem chuyện xấu của mình chia sẻ với bạn bè, còn bị người khác trêu ghẹo nói chụp lại màn hình đưa cho mình xem, quả thực rất xấu hổ.
Những lời này nếu được chia sẻ, cậu về sau tuyệt đối cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, chuyên tâm ở trong nhà làm tiểu thư khuê các.
Vóc dáng cậu quá thấp, Tôn Ngộ Không giơ tay lên, cậu chỉ như đứa nhóc nhảy nhót trước ngực Tôn Ngộ Không, giương nanh múa vuốt cứ như đứa trẻ đang đòi kẹo.
Tôn Ngộ Không nhếch môi cười, thuận tay đem chocolate nhét vào trong miệng cậu.
Trong miệng toàn vị đắng, Lục Trầm ngây ra, nháy mắt phản ứng lại, nỗi chua xót trong tim trào lên, quả nhiên, ngài Đại Thánh không thích quà tặng theo kiểu phương Tây, xem ra chuẩn bị vô ích rồi.
Bất quá cũng không sao, năm mới không phải sắp tới rồi sao.
Trong chớp mắt, Tôn Ngộ Không đem điện thoại nhét vào túi quần, tay bóp mặt Lục Trầm, cắn một miếng chocolate, chậm rãi cúi về phía trước.
Đôi mắt Lục Trầm trừng lớn nhìn khuôn mặt dần phóng đại của Tôn Ngộ Không, hai tay nắm chặt vạt áo.
Chocolate trong miệng hắn đẩy sang bên miệng Lục Trầm, đầu lưỡi liếm môi, đem phần chocolate vỡ vụn nuốt xuống, Tôn Ngộ Không không chút khách khí: "Có chút ngọt, cái này có gì ngon chứ."
Dựa theo khẩu vị của Tôn Đại Thánh mà chocolate đen, bây giờ ngược lại khiến miệng của mình chịu khổ, Lục Trầm hận không thể rơi nước mắt để rửa trôi sự chua xót: "!"
Không đợi Lục Trầm kịp phản ứng, Tôn Ngộ Không ngồi xổm xuống, nâng chân cậu lên.
"?" Đột nhiên không kịp phản ứng thiếu chút nữa té ngã, Lục Trầm hoảng loạn bắt lấy vai Tôn Ngộ Không, cúi đầu, "Anh làm gì vậy!"
Tôn Ngộ Không cởi dép lê của cậu, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt xem nửa người trên của Lục Trầm như không khí.
Động tác của ngài Đại Thánh vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, cởi vớ cậu ra, giúp cậu mang chiếc vớ Giáng Sinh lông xù có chút rộng, ngẩng mặt nhìn cậu mỉm cười: "Đây này, đây mới là quà Giáng Sinh của tôi."
Vẻ mặt Lục Trầm tràn đầy sự ngọt ngào: "......" Tuy rằng thực...... Nhưng cậu rất thích, gương mặt tức khắc đỏ hơn phân nửa, đôi tay duỗi ra, cúi đầu, "Muốn ôm."
"Ây da!" Trời đất quay cuồng, Lục Trầm bị bế lên.
Cậu ngây ra một lúc, mặt chôn trong ngực Tôn Ngộ Không, ôm chặt cổ ngài Đại Thánh, để hắn ôm mình vào phòng.