Chương 67: Phiên ngoại 14
Edit: April
"Đừng chạy nhanh như vậy." Tôn tiên sinh giữ vai cố định lại cậu, vươn tay giúp cậu chỉnh lại cái khăn quàng cổ, chậm chạm quấn thêm một vòng, chỉ lộ ra đôi mắt to đen lúng liếng.
Lúc thu tay lại thuận thế áp lên tai cậu, lông mày lập tức nhăn lại: "Sao lại lạnh như vậy, bên trong em đang mặc cái gì?"
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền từ thính tai xuống thẳng tim, bàn tay Lục Trầm gian nan rút ra từ trong cánh tay áo thật dài, nắm lấy tay hắn, sốt ruột kéo hắn đi về phía trước: "Thì mặc quần áo giữ ấm, còn cái gì nữa, chúng ta đi nhanh lên, họ sắp phải đóng cửa rồi."
Lục Trầm rất thích ăn đồ ngọt, thích nhất cửa hàng bánh kem ở chỗ ngoặt cuối con đường này. Mặt tiền tuy nhỏ, nhưng bánh kem bên trong chính là mỹ vị không câu từ nào miêu tả nổi. Có một đoạn thời gian không được ăn, mùi vị kia vẫn luôn ghi nhớ trong đầu, khiến lòng cậu ngứa ngáy như có lông chim cọ qua. Hơn nữa một khi đã ăn, đầu lưỡi giống như bùng nổ hương vị, chỉ muốn ăn mãi không thôi.
Bởi vì ăn quá nhiều đồ ngọt, có một thời gian răng của Lục Trầm đình công, cậu lại sợ đau, một hai không chịu đi nha sĩ, đau đến kêu cha gọi mẹ. Từ đó về sau, Tôn tiên sinh đối với lượng đường mà cậu nạp vào liền kiểm soát gay gắt.
Cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn. Thậm chí còn lập bảng biểu thời gian khi nào cậu được ăn vặt, dán ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách, mỗi lần lấy đồ ăn từ tủ lạnh ra nó đều chói lóa mà đập vào mắt, chướng mắt vô cùng.
Hôm nay vất vả lắm Lục Trầm mới tới ngày được ăn vặt, nhưng bởi đã gần cuối năm, các cửa hàng trên đường đều đóng cửa tương đối sớm, cho nên vừa ăn xong cơm chiều, Lục Trầm liền gấp gáp kéo Tôn tiên sinh ra khỏi nhà.
Ánh mắt và lý trí đều dồn hết vào đống bánh kem đang vẫy tay chào trong tủ kính, đầu lưỡi phấn nộn thò ra khát khao mà liếm khóe miệng, cho dù chỉ là nhớ lại, đầu lưỡi vẫn cảm nhận được vị thơm ngọt của bánh kem.
Cắn xuống một miếng, vị bơ tươi ngon lan tràn trên đầu lưỡi, vị ngọt thanh làm người ta có cảm giác như ngồi trên kẹo bông gòn, dưới thân mềm như bông, hai cánh mũi đều là mùi hương ngọt ngào. Đôi mắt Lục Trầm sáng lấp lánh, trong đầu nhanh chóng phác họa ra hình ảnh của từng chiếc bánh kem tinh xảo hoàn mỹ.
Hôm nay nên ăn loại nào đây? Bánh kem mousse vừa có bánh vừa có mousse sữa tươi? Thật làm người khác chờ mong.
Tôn tiên sinh túm chặt cậu: "Đừng chạy, đi cẩn thận, vẫn còn thời gian."
Hai ngày trước vừa có trận mưa nhỏ, lại bởi vì thời tiết quá lạnh, trên mặt đường kết một tầng băng mỏng, có chút trơn trượt.
"Không sao, giày của em có gai." Lục Trầm gấp không chờ được, bước chân nhanh như bay, còn muốn kéo theo Tôn tiên sinh không chịu hợp tác, kéo một hồi liền thở gấp,
Tôn tiên sinh bất đắc dĩ, đành phải thả tay ra, đút bàn tay đang cóng của cậu vào túi áo khoác, còn mình thì ôm vai cậu để đề phòng cậu bị trượt chân.
Lục Trầm quay mặt đi, ngọt ngào mỉm cười với hắn, cùng hắn nói chuyện giết thời gian: "Đồ ngọt ngon như vậy, anh sao lại không thích ăn?" Cậu nghiêng đầu, đường cũng không nhìn, "Bánh kem ngọt như vậy, anh không thích ăn, quả là sỉ nhục với bánh kem! "
Thấy cậu bị lạnh đến đỏ bừng cái mũi, Tôn tiên sinh vươn một cái tay khác xoa bóp, lạnh như cục băng, dùng lòng bàn tay ấm áp hết che lại đè: "Tôi không ăn thì sỉ nhục nó? Nhưng đâu phải chỉ mình tôi không ăn, trên thế giới nhiều người không thích ăn ngọt như vậy, vậy cái bánh kem chắc bị sỉ nhục nhiều lắm."
Lục Trầm thổi râu trừng mắt, cơ hồ là bị Tôn tiên sinh ôm vai dẫn đi: "Em chính là nói loại người này! Quả thực không biết hưởng thụ." Nhớ lúc trước khi bị cấm đồ ngọt, cậu từng có ý đồ dùng đồ ngọt hối lộ Tôn tiên sinh, muốn hắn biết được đồ ngọt mỹ vị như thế nào rồi cùng mình đắm chìm trong bể dục bánh kem, cuối cùng vị Tôn tiên sinh đây lại tặng cho ánh mắt ghét bỏ, nhớ tới liền tức giận vô cùng! Phẫn nộ!
Tôn tiên sinh: "Ừ, phẩm vị em cao, phẩm vị tôi thấp, cẩn thận phía trước, bước qua đi."
Phía trước có một vệt nước đã bị đông lại, thậm chí còn phản quang. Lục Trầm thật cẩn thận bước qua, nhưng vẫn như cũ không chịu buông tha: "Đợi lát nữa anh nhất định phải nếm thử, cửa hàng này mới ra loại bánh mới, bên ngoài phủ chocolate, còn có si rô chocolate chảy nữa, thật sự rất ngon." Lục Trầm hít hít cái mũi, bị lạnh đến nước mũi cũng sắp chảy ra.
Tôn tiên sinh kéo khăn quàng cổ của cậu, duỗi tay lau khóe miệng cậu.
Ngắm nhìn xung quanh bốn phía đều có người vội vàng lướt qua. Lục Trầm né tránh tay hắn, trừng hắn: "Anh làm gì vậy, đang trên đường mà sờ mó cái gì."
Tôn tiên sinh buồn cười: "Giúp em lau nước miếng."
Mặt Lục Trầm đỏ lên, cái mũi hừ lạnh nghiêng đầu sang một bên: "Em còn lâu mới chảy nước miếng." Vừa nói xong theo thói quen làm động tác nuốt, âm thanh ực đặc biệt lớn. Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của Tôn tiên sinh, Lục Trầm khó thở, duỗi tay nhéo lên cánh tay hắn, "Em không có, không có mà! "
Động tác quá lớn, chân bị trượt, Lục Trầm lảo đảo đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ thẳng xuống đất.
Tôn tiên sinh đã thủ sẵn đem người kéo lên, thu liễm ý cười, khẩu khí mang theo sự nghiêm khắc: "Đi đường cho cẩn thận, mùa đông xương cốt rất giòn."
Lục Trầm dậm chân, cúi đầu nhìn xuống gót chân, xem thử giày của mình còn độ bám hay không, bĩu môi thuận miệng nói: "Anh cái này cũng biết hả."
Tôn tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu, càng ôm chặt người cố định lại. Ở trong ảo cảnh suốt mấy trăm năm, trừ bỏ bản thân phải nỗ lực thích ứng cuộc sống hiện đại, còn vì để chăm sóc tốt cho tiểu ngu ngốc có cuộc sống không bình thường, Tôn tiên sinh phải dùng toàn bộ thời gian còn lại để tìm hiểu thêm về cấu tạo cơ thể người cũng như thói quen sinh hoạt cơ bản, hắn cái gì cũng biết.
Sắp đến Tết, hai bên đường phố giăng đèn kết hoa, mấy cái đèn trang trí chớp tắt liên tục, Lục Trầm ở trong lòng Tôn tiên sinh cảm thấy nhàm chán, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt cảm thấy hơi đau.
Tôn tiên sinh gõ đầu cậu, giúp cậu đội lại cái nón lông sắp rớt, che kín cái trán, rồi gõ tặng thêm hai cái: "Đừng có nhìn lâu vào ánh sáng mạnh."
Anh cũng biết! Mấy cái đèn này ánh sáng yếu như vậy, thế mà anh lại nói là ánh sáng mạnh! Lục Trầm lắc đầu trừng hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tôn tiên sinh lại nói: "Lát nữa không cho ăn chocolate."
"!" Rõ ràng vừa rồi đã đồng ý cho ăn bánh ngọt mà, sao tự nhiên lại như vậy!
Đôi mắt Lục Trầm bỗng dưng trừng lớn: "Tại sao?" Bởi vì quá mức kích động, khăn quàng cổ bị nhồi vào trong miệng, cậu phi phi hai cái, nôn nóng túm tay áo Tôn tiên sinh, "Tại sao, em muốn ăn cái bánh chocolate đó!"
Tôn tiên sinh không nhìn cậu, chỉ nhìn đường: "Không được, buổi tối ăn quá nhiều đồ ngọt sáng mai dễ bị trào ngược dạ dày."
"Sẽ không đâu." Lục Trầm sốt ruột chứng minh, "Thật sự sẽ không đâu, em có hai cái dạ dày, một cái để ăn cơm, một cái khác để ăn bánh ngọt, cái dạ dày ăn bánh ngọt rất khỏe, tuyệt đối sẽ không bị ợ chua." Cậu ngẩng mặt, mắt to ngập nước chớp chớp, rất đáng thương.
Đồ ngọt chính là niềm hạnh phúc của mình, cần phải cố gắng.
Tôn tiên sinh nhìn cậu, không dao động: "Không được."
Làm nũng cũng không được, chỉ có thể chơi xấu. Lục Trầm lập tức vung tay không chịu đi, đứng tại chỗ giận dỗi trừng Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh đi theo cậu dừng lại, trực tiếp đón nhận ánh mắt của cậu.
Lục Trầm phẫn uất: "Em lần này là vì cái bánh chocolate mà tới, loại mới ra này sao có thể bỏ lỡ được!!" Bánh mới ra mà không ăn thử là không tôn trọng bánh kem, dù gì cũng đi mua bánh kem, sao lại bỏ lỡ được chứ! Bánh kem sẽ khóc đó!
Tôn tiên sinh hỏi: "Chỉ vì cái bánh chocolate mà tới?"
Lục Trầm gật đầu thật mạnh: "Tất nhiên rồi, anh không biết hả, cái bánh chocolate này hiện tại đang rất hot, cực kỳ nổi tiếng trên Weibo, thật sự ăn rất ngon." Nhắc đến loại chocolate nguyên chất của Đan Mạch Thụy Sĩ, Lục Trầm thèm không chịu được, nuốt lại nước miếng đang muốn chảy ra ngoài. Hai con mắt cậu so với mấy cái đèn màu xung quanh còn sáng hơn, vô cùng chờ mong nhìn Tôn tiên sinh.
Ngón tay nhỏ chọt cái bụng Tôn tiên sinh, cả người lắc lư qua lại: "Chỉ ăn một chút thôi, một chút thôi, xin anh mà."
"Không được!" Tôn tiên sinh chém đinh chặt sắt cự tuyệt.
"Tại sao?" Lục Trầm kêu rên, cơ thể trước đó đang ghé vào người hắn, bất chợt đẩy hắn ra, "Không được, anh hôm nay phải cho em được lý do chính đáng, nếu không có lý do chính đáng, em nhất định, nhất định phải ăn chocolate!"
Tôn tiên sinh: "Cái bánh kia em đã cho tôi xem ảnh rồi, quá lớn, em mua về chắc chắn là muốn một lần ăn hết. Không được, chocolate quá ngọt, dạ dày sẽ chịu không nổi."
"Sao, sao chứ? Em trước kia cũng từng ăn nhiều đồ ngọt như vậy có sao đâu." Lục Trầm không cam lòng, dậm mạnh chân, "Hơn nữa, hôm nay là ngày em được ăn đồ ngọt, anh đồng ý rồi, dựa vào cái gì mà em không thể ăn chocolate, anh đây là lật lọng, ông chủ Tôn, anh xuống cấp như vậy, công ty sẽ đóng cửa." Cậu nổi giận khiến hai má phồng ra, y như con hamster nhỏ cáu kỉnh.
Cả ngày hôm nay không ăn quá nhiều cơm, chính là để bụng để buổi tối ăn đồ ngọt thả ga, hắn sao có thể như vậy! Thật không tôn trọng người khác!
Tôn Ngộ Không nhéo hai má cậu: "Em còn nhớ đến việc buổi tối tháng trước cố ăn hết một cái bánh kem không?"
Lục Trầm nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi ngạnh cổ phản bác: "Cái gì mà hết một cái bánh kem, cái bánh kem kia cũng không có lớn!"
Tôn tiên sinh nhìn xuống cái bụng cậu, không tưởng tượng nổi ăn nhiều như vậy rốt cuộc đã đi nơi nào, nhíu mày: "Không khác biệt lắm."
"Như vậy thì đã sao, em ăn xong cũng đâu có bị gì!" Lục Trầm ưỡn ngực, quyết tâm hôm nay nhất định phải đấu tranh, trong nhà đã ký rất nhiều hiệp ước không bình đẳng, nếu bây giờ mà nhịn, Tôn tiên sinh nhất định sẽ cảm thấy cậu là bánh bao mềm, muốn vo tròn bóp dẹp tùy ý, như vậy về sau làm gì còn ngày sống tốt, sẽ không còn hi vọng.
Chân mày Tôn tiên sinh càng cau lại: "Dạ dày tôi sẽ không thoải mái."
Lục Trầm: "!!!"
Lục Trầm quả thực bùng nổ lửa giận: "Anh sao lại như vậy, cưỡng từ đoạt lí, anh có ăn đâu, chẳng lẽ dạ dày của anh chỉ cần ngửi mùi liền không thoải mái, anh đây là đang phỉ báng đồ ngọt!"
Tôn tiên sinh nhìn thẳng vào mắt cậu: "Em xác định tôi không có ăn?"
Lục Trầm: "?"
Lục Trầm: "!"
"Anh vậy mà lại ăn vụng bánh kem của em." Khuôn mặt lớn bằng bàn tay của Lục Trầm đều bị khăn quàng cổ cùng nón che lại, chỉ lộ ra cặp mắt tròn xoe, lúc này đang mở to mà trừng mắt hắn, lửa giận trong mắt hừng hực bốc lên.
Cuộc sống này thật sự vô pháp mà, lỗ hỏng một đống, trong nhà thế nhưng còn có nội tặc, con tim này quá mệt mỏi.
"Hèn gì mỗi lần đều có cảm giác ăn không đủ, anh thật quá đáng, Tôn tiên sinh, anh cấm em ăn nhiều thì cũng thôi đi, sao giờ anh còn ăn vụn bánh kem của em nữa, uy lực của đồ ngọt là vô đối dù anh không chống lại được cám dỗ em cũng sẽ không cười nhạo anh, nhưng anh tuyệt đối không được ăn vụng của em, anh có thể tự mua cho mình mà." Rõ ràng có tiền, cũng không có người kiểm soát, Lục Trầm cảm thấy mình thật đáng thương, nghĩ đến cái bánh kem trong bụng của Tôn tiên sinh đau lòng đến không thở nỗi.
Hai người đàn ông đứng giữa đường lớn ồn ào giằng co, trên đường tuy ít người tới lui, nhưng vẫn có không ít người nhìn qua, Lục Trầm lại không hề phát giác, lải nhải không ngừng, vẫn luôn vì cái bánh kem bị mất mà tiếc hận.
Tôn tiên sinh đau đầu đỡ trán: "Tôi không có."
Lục Trầm tận tình khuyên bảo: "Được rồi, anh thích ăn đồ ngọt như vậy em sẽ không cười nhạo anh đâu, thích ăn đồ ngọt thì có sao đâu, cũng đâu phải chuyện gì xấu, em hôm nay nhất định phải ăn cái bánh chocolate đó, bản thân mỗi ngày chỉ được ăn theo chỉ định, bỏ lỡ hôm nay không biết khi nào em mới được ăn, anh cứ yên tâm." Cậu kiễng chân, đồng tình mà vỗ vai Tôn tiên sinh, hơi thở dài, "Em nhất định sẽ trốn chỗ khác mà ăn, chắc chắn sẽ không để anh nhìn thấy mà thèm."
Tôn tiên sinh nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu.
Mặc dù ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khí thế đối phương quá lơn, cái này chính là BUG. Lục Trầm bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, chuyển dời tầm mắt: "Anh nhìn em như vậy làm gì?"
Tôn tiên sinh cúi đầu, cách khăn quàng cổ hôn lên môi cậu: "Em mỗi lần ăn xong bánh kem, lúc sau khi ấy xong trong miệng toàn là vị ngọt, hôm nay không được ăn."
Lục Trầm bỗng dưng trừng lớn mắt.
Tôn tiên sinh đứng dậy, kéo tay cậu đi: "Về sau mấy loại đồ ngọt này nên ít ăn lại."
Lục Trầm: "!"
Lục Trầm hình như đã nghe hiểu, khí thế sung mãn lúc nãy bỗng nhiên bị xì xẹp xuống, hai vai rũ xuống, mặt đỏ hồng tùy ý để Tôn tiên sinh kéo về phía trước.
Tuy rằng rất mắc cỡ, nhưng vẫn có chút không cam lòng, theo lý mà cố gắng: "Em chỉ ăn một chút thôi, một chút thôi, không sao đâu."
Tôn tiên sinh đi bên cạnh, cũng không nhìn cậu, đầu nhìn thẳng không quay lại: "Em nếm không ra, em vốn đã đủ ngọt rồi, ăn thêm nữa thì càng ngọt, dạ dày tôi sẽ đau lắm."
Lục Trầm bị sự yếu đuối của Tôn tiên sinh dọa cho khiếp sợ: "!"
Mẹ nó, phạm quy.
Ánh mắt dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt nhau, Lục Trầm mếu máo, cố gắng ra làm ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía cách đó không xa đã được trang trí chúc mừng năm mới.
Nếu đêm nay có làm...... Vậy vẫn nên ăn ít lại, ăn nhiều quá không thích hợp vận động mạnh.