Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 69: Chu thiếu gia [1]




Chương 69: Chu thiếu gia [1]

Edit: April

"Muốn ra ngoài sao?" Sa tiên sinh vừa mới mở cửa, liền thấy Chu thiếu gia đang ngồi ở huyền quan [1], nửa người trên mặc áo khoác đen bó sát, nửa người dưới mặc quần jean kiểu, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón được kéo thấp xuống, trên chân mang đôi boot da tổng thể trông rất hút mắt.

[1] – Huyền quan: là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.

Sa tiên sinh sửng sốt, chìa khóa còn cầm trên tay, đưa lưng về phía y mí mắt rũ xuống: "Em muốn đi...... Nơi nào vậy?"

Chu thiếu gia kéo khóa giày boot lên, thuận miệng nói: "Đi Shadow."

Shadow, là quán bar lớn nhất ở phụ cận. Chưa đến 6 - 7 giờ tối, đã tụ tập rất nhiều hạng người khác nhau, ngư long hỗn tạp, là nơi tiềm tàng nhiều mối nguy hiểm.

Cả người Sa tiên sinh run lên, chìa khóa rớt trên ngăn tủ kêu cạch một tiếng, hắn hoảng loạn quay đầu lại, khẩn trương hỏi: "Em còn muốn đến nơi đó hả?"

Lần trước y có đi, nhưng không tự mình trở về, may là có bartender tốt bụng, thấy khuôn mặt y non trẻ, tưởng trẻ vị thành niên trốn nhà đi chơi, sau khi giúp y tránh mấy kẻ quấy rối liền lấy điện thoại liên lạc với người nhà đến đón.

May mắn là gọi cho Sa tiên sinh.

Đó là lần đầu tiên Sa tiên sinh đến quán bar, vừa vào quán bar mọi thứ thật hỗn loạn. Âm nhạc bập bùng đinh tai nhức óc cùng với những dancer thiếu vải uốn éo trên sân khấu đã dọa hắn sợ.

So với sự bôn ba khi đến Tây Thiên thỉnh kinh thì việc ngồi được vào ghế trên quầy bar còn khó khăn hơn, xung quanh Chu thiếu gia đầy rẫy những người đàn ông, phụ nữ thoạt nhìn không có ý tốt.

Chu thiếu gia nghiễm nhiên đã uống say, thậm chí còn không nhận rõ được người trước mặt.

Sa tiên sinh vừa mới tới gần, cổ đã bị ôm lấy, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy Chu thiếu gia lớn tiếng đòi một hai vào phòng ngủ gì đó. Sa tiên sinh là người hàm súc, bị mấy người xung quanh dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn đến xấu hổ bốc khói, chỉ có thể nhìn sang cái miệng nhỏ hồng chúm chím mộng nước, rồi chuyển sang cặp mắt đào hoa sóng sánh ánh nước đang nhìn mình chằm chằm, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên hai má hồng hồng ẩn hiện dưới ánh đèn trong bóng tối.

Đại não Sa tiên sinh —— rẹt rẹt chết máy.

Hắn hít sâu một hơi, thiếu chút nữa bị mùi rượu và thuốc lá trong không khí làm sặc đến khụ ra nước mắt, khuôn mặt mệt mỏi đem toàn bộ người Chu thiếu gia ôm vào lòng, nhẹ giọng ghé vào bên tai y gọi: "Nhị sư huynh, Nhị sư huynh?"

Chu thiếu gia sau khi uống say thật không an phận, hai tay múa may híp mắt đòi ôm: "Tôi dựa có một chút thì làm sao, muốn ngủ mà phiền ghê, tin hay không ông đây chỉ tùy tiện vẫy tay, có hàng đống người xếp hàng dài muốn ngủ với ông!"

Khuôn mặt ngăm đen của Sa tiên sinh đỏ hồng một mảng, nhìn giống mấy cái đèn chiếu sặc sỡ trên sân khấu, thấy mấy người bên ngoài còn chưa từ bỏ ý định, đôi mắt háo sắc vẫn luôn chăm chú vào eo mông của Chu thiếu gia, nhiều ánh mắt gộp lại như muốn đốt hết sạch quần áo trên người hắn và Chu thiếu gia, hắn mím chặt môi đem người ôm vào trong lòng, vươn tay lại giúp người say rượu cài lại hai cúc áo bị bung ra, một loạt động tác thuần thục đâu vào đấy. Cuối cùng thấp giọng nói: "Em uống say rồi, anh đưa em về."

Sắc mặt Chu thiếu gia tức khắc trầm xuống, nhìn hắn như thấy kẻ thù, tát thẳng lên mặt hắn, phát ra một tiếng bang: "Về nhà cái gì, sao phải về nhà, trong nhà không có ai, có gì tốt mà về."

Chu thiếu gia ham ăn biếng làm, ở thế giới hiện đại không có công việc ổn định, mỗi ngày ở nhà hết ăn lại ngủ, bên ngoài uống rượu thưởng nhạc, thậm chí còn kết giao với một đống lớn hồ bằng cẩu hữu [2], lâu lâu phải ra ngoài chơi, không ai biết bọn họ chơi cái gì, Sa tiên sinh chỉ biết y sẽ không trở về cho đến khi đã uống say.

[2] – Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.

Nhưng Sa tiên sinh lại không như vậy, hai người sống ở thế giới hiện thực, phải có nghề nghiệp đàng hoàng, không thể dựa dẫm để Tôn đại ca chu cấp, tuy rằng bọn họ bây giờ có túng thiếu, nhưng —— nhìn Chu thiếu gia trắng trẻo mềm mịn như vậy, dù trên đường thỉnh kinh có gian nan vất vả, Sa tiên sinh cũng không để y chịu nửa phần ủy khuất, huống chi trong thế giới thực thiếu thốn đủ điều. Mặc kệ vất vả ra sao, hắn cũng giống như Đại sư huynh, chỉ muốn cho đối phương những thứ tốt nhất.

Cho nên Sa tiên sinh dưới sự giúp đỡ của Tôn tiên sinh, mở một công ty hậu cần.

Bởi vì cao lớn cộng với tính tình thành thật, Sa tiên sinh tự mình làm thương hiệu sống, công ty hậu cần dần có danh tiếng, không chỉ đứng vững trong nội địa, thậm chí còn vượt ra ngoài tỉnh thành, cũng coi như có chút đột phá, đặc biệt là trong nửa năm nay, lợi nhuận tăng trưởng không ít.

Nhà trọ lúc trước bọn họ ở là do Tôn tiên sinh sắp xếp, nhưng tốt xấu gì, mặc kệ Chu thiếu gia nghĩ ra sao, Sa tiên sinh cuối cùng cũng có đủ tiền trong thẻ để mua một ngôi nhà khang trang.

Bởi vì đang trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, nên sinh hoạt về đêm của Chu thiếu gia hình như càng thêm phong phú. Ban ngày, hắn đi làm, Chu thiếu gia ở nhà ngủ bù, chơi game; buổi tối, hắn tăng ca, Chu thiếu gia ra quán bar phóng túng, ăn uống, thậm chí rất nhiều lần hắn phải tự mình đến đó để mang người về.

Một bàn tay đi xuống, hai người lôi kéo theo thói quen, nhưng thật ra cũng chẳng có gì, nhưng mấy người thích náo nhiệt xung quanh thấy chuyện nháo chưa đủ lớn bắt đầu sôi nổi huýt sáo ồn ào.

"Ê ê, cậu trai này hình như không muốn đi theo chú."

"Mau bỏ vị thiếu gia trắng trẻo mịn màng ra, nói không chừng y nguyện ý đi theo chúng tôi đó."

"Nè nè, vị thiếu gia này, nếu thấy bọn họ chướng mắt, vậy mấy anh đây thì thế nào, bảo đảm hầu hạ em đến sảng khoái."

"Ôi ôi ôi, anh đây thấy em vài lần rồi, hôm nay có muốn đi cùng anh không."

Khuôn mặt Sa tiên sinh tràn đầy sự cảnh giác, nhanh chóng đem người còn đang ngã trái ngã phải bảo vệ trong ngực, liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả đám người này đều không có ý tốt. Đỡ người ra ngoài trước rồi tính sau.

Mấy người đang bao vây không đồng ý, náo nhiệt có thể không xem, nhưng bảo bối ở trong lòng hắn hôm nay nhất định phải lưu lại.

Nhìn xem người y eo nhỏ mông vểnh, lúc trên giường nhất định rất tiêu hồn.

Đã có mấy tên gấp không chờ nổi mà xoa tay chảy nước miếng, tiến lên túm lấy cổ áo của Sa tiên sinh: "Này anh trai, ở đâu chui ra vậy, sao tôi chưa từng nhìn thấy ông anh."

Người trong lòng muốn chui ra, Sa tiên sinh sốt ruột, vung tay. Sức lực hắn lớn vô cùng, bóp lấy tay kẻ đang nắm cổ áo của mình khiến kẻ đó buông tay.

Người nọ ngốc lăng đứng tại chỗ ngây người nhìn tay mình, người này trên người mang điện sao, tự nhiên hắn có cảm giác ngón tay bị tê, buộc phải thả tay ra.

Sự việc xảy ra quá nhanh, mấy người bên cạnh hoàn toàn không phát hiện, một đám khác còn đang ồn ào: "Ui, này anh trai, cũng nóng tính dữ, sao đây, hôm nay ông anh có chắc là muốn mang người ra ngoài không?"

"Nơi này của chúng tôi có quy tắc, nếu ông anh muốn mang người đi, thì trước tiên phải uống, sau khi uống xong mới quyết định xem có mang người đi hay không, mọi người nói, có đúng không."

Đám người phía sau hưởng ứng đến cực điểm, vỗ tay la hét: "Đúng rồi đúng rồi, để xem uống được mấy ly."

Sa tiên sinh không rảnh quan tâm bọn họ, tâm ý đều đặt lên trên người vị thiếu gia ở trong ngực: "Em có đi được không, chúng ta đi về."

"Về làm gì, uống rượu, uống rượu với tôi." Chu thiếu gia say đến mơ mơ màng màng, cũng không biết xem Sa tiên sinh thành người nào, túm lấy cà vạt của hắn, cả hai lảo đảo ngã trước quầy bar.

Sa tiên sinh vội vàng ổn định bước chân, tay đỡ sau lưng tiểu thiếu gia sợ y té, khó xử chớp mắt: "Tôi hôm nay lái xe tới, không thể uống rượu."

Chân mày lá liễu của Chu thiếu gia nhíu lại, đẩy hắn ra khẩu khí tràn đầy sự bất mãn: "Này, có ai muốn uống chung với tôi không, người đâu rồi, chết hết rồi sao."

Sao lại không có ai, y vẫy tay một cái, người xuất hiện như tre già măng mọc, Sa tiên sinh thiếu chút nữa bị dòng người đẩy sang một bên, phải bám chặt vào quầy bar mới bảo vệ được địa bàn của mình. Nhìn Chu thiếu gia trước mặt đang chuyện trò vui vẻ cùng một tên đàn ông đáng khinh đang mỉm cười, trán Sa tiên sinh nổi gân xanh: "Tôi uống cùng em."

Chu thiếu gia kiếm khách thủ thế dừng lại, đong đưa lúc lắc đứng lên híp mắt nhìn hắn: "Anh?" Y chỉ vào cái mũi của Sa tiên sinh, lớn tiếng hỏi, "Anh không phải không muốn uống sao?"

Ánh mắt Sa tiên sinh xóa bỏ sự khờ khạo ngây ngốc, trở nên hung ác, cao gần 1m9, lớn lên lại đen, khuôn mặt này đúng thật đã dọa lui không ít người, đám người vừa rồi mới khiêu khích hắn run rẩy, co rúm lại nhìn hắn, tận lực cuộn tròn mình lại, cố gắng che dấu sự tồn tại của bản thân.

Trong ánh mắt rõ không phục nhưng cũng không dám gây sự, chỉ đứng đó mà xem tình huống.

Sa tiên sinh chướng mắt bọn họ, đứng trước mặt tiểu thiếu gia, đỡ eo y, trung quy trung củ [3]: "Em muốn uống cái gì, anh uống cùng em."

[3] - Trung quy trung củ: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.

"Depth Charge!" Chu thiếu gia nhướng mày, cười hi hi, trong ánh mắt có sự xảo trá chợt lóe qua.

[4] - Depth Charge hay Bomb shot (mìn ngầm): là một loại cocktail được làm bằng cách trộn hai loại đồ uống lại với nhau. Đồ uống trong ly nhỏ thường sẽ là rượu mạnh hoặc một loại rượu có mùi được thả vào ly lớn hơn đựng một loại đồ uống khác như nước có gas , nước tăng lực hoặc bia.

Sa tiên sinh chưa từng uống qua rượu của xã hội hiện đại, nên chưa có nghe qua cái tên này, chỉ nghĩ là một ly rượu lớn, cảm thấy cũng không có gì ghê gớm, hào sảng cầm cái ly uống xuống.

Mọi người ở đây đều giật mình vì hắn uống rượu mạnh mà không chớp mắt, thậm chí ánh mắt không đổi, thân dưới chắc chắn, bị bộ dạng hào hùng dọa sợ, hai mặt nhìn nhau, còn tưởng rằng đây là cao thủ.

Sa tiên sinh lau một giọt rượu tràn ra khóe môi, vội vàng đỡ Chu thiếu gia đang muốn ngã xuống, khẩn cầu nói: "Như vậy được chưa, chúng ta về nhà được không?"

Chu thiếu gia chớp chớp mắt: "Ai nói một ly, là ba ly, uống xong chúng ta lập tức về nhà."

Rượu bây giờ đã ngấm, uống xong cổ họng thấy khó chịu, dạ dày có chút nóng rát, nhưng hắn vốn không phải người phàm, không thể say rượu nhanh như vậy, nhìn bartender nhanh chóng đem lên hai ly nữa, lại thấy hai con mắt sáng lấp lánh, đầy chờ mong nhìn chằm chằm mình của Chu thiếu gia, Sa tiên sinh cắn chặt răng, không nói hai lời cầm lấy ly rượu, ừng ực ừng ực uống cạn hai ly.

Chỉ cần y vui vẻ, mình cái gì cũng làm hết. Không phải chỉ có ba ly rượu thôi sao, hôm nay uống đến quán bar này đóng cửa còn được.

Hắn lắc đầu, có chút không vững: "Như thế này, được chưa?"

Mọi người xung quanh đều bị tửu lượng của hắn hoàn toàn thuyết phục, thấy không còn gì náo nhiệt để xem, có thể uống xong rượu mạnh như vậy mà vẫn còn tỉnh táo, người này cũng không dễ chọc. Bọn họ tới đây để giải buồn, cũng không muốn gây sự, yên lặng mà tản ra.

Nụ cười của Chu thiếu gia đã không còn vẻ khờ khạo ngu ngốc của con heo nhỏ, chớp mắt liền trở thành một con hồ ly giảo hoạt, lôi kéo tay hắn: "Được rồi."

Sa tiên sinh buồn nôn, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, nhưng thấy nơi này rất hỗn loạn, tuyệt đối không thể say, tiểu thiếu gia ở chỗ này chính là đưa dê vào miệng cọp. Hắn nghiến răng nghiến lợi duy trì biểu tình hung ác, tay dùng sức bóp hổ khẩu của mình để bảo trì thanh tỉnh: "Được, chúng ta về nhà."

Hai người đều uống rượu, còn uống không ít, đương nhiên không thể lái xe. Xe taxi đến rất nhanh, vừa ngồi lên ghế sau đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, nghiêng mặt qua có thể thấy hai, a, không phải, là ba Chu thiếu gia.

Mờ mịt mà vươn tay: "Nhị sư huynh?" Lại ngốc lăng mà ngây ngô cười, "Ha ha, không thể gọi như vậy."

Chu thiếu gia đi theo hắn híp mắt mỉm cười, khuôn mặt ửng đỏ càng làm nổi bậc làn da trắng nõn của y, đôi môi đỏ mọng.

Sa tiên sinh nhìn đến ngây người, ánh mắt tham lam dò xét từng tấc da tấc thịt trên mặt y, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, nhìn đến xương quai xanh như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi trắng, tay không tự giác mà đưa lên.

"Tới rồi." Tài xế ngồi phía trước lạnh lùng nhắc nhở.

Sa tiên sinh hoảng sợ, chợt thu tay lại, giống như đang phạm lỗi đáng thương vô cùng mà nhìn Chu thiếu gia.

Chu thiếu gia lấy bóp tiền trong túi áo tây trang của hắn, tùy tiện đưa một tờ tiền đỏ: "Không cần thối."

Bóp tiền cũng chưa trả lại, tay Sa tiên sinh ôm lấy eo của y. Vừa quay người lại liền đối diện với nụ cười khờ khạo ngây ngốc của Sa tiên sinh, một ngón tay chọt chọt mặt hắn, rất cấn, cấn đến cộm ngón tay: "Ôm tôi làm gì?"

"Em, em uống say, anh, anh đỡ em, đỡ em đi lên." Sa tiên sinh say đến hồ đồ, miệng nói lắp, nhưng hai con mắt lại như sói tìm được mồi, lập lòe ánh xanh.

Cảm thấy sự run rẩy trên cánh tay hắn, đôi mắt to tròn của Chu thiếu gia chớp chớp, cũng không có cự tuyệt.

Bên này vừa mới xuống xe, bên kia tài xế đã đạp chân ga phóng đi, xe vụt nhanh chỉ để lại một làn khói.

Sa tiên sinh đứng như trời trồng , nhìn theo đuôi xe phóng đi: "Này, náo loạn thành phố, đua xe là không tốt."

Tài xế hừ lạnh một tiếng, từ xa qua kính chiếu hậu nhìn hai người, phi một tiếng: "Đúng là xui xẻo."

Dừng một chút, lại phun một ngụm: "Hơn nửa đêm còn phải ăn cẩu lương."

Mẹ nó chứ, tất cả mọi người đều có đôi có cặp, sao chỉ hắn là cẩu độc thân! Thời buổi này, lái xe taxi cũng không yên ổn nữa!

Sa tiên sinh nhìn không chớp mắt, vội vàng ôm chặt lấy Chu thiếu gia, sợ hắn nháy mắt liền không thấy người nữa: "Chúng ta về nhà đi."

Thấy hắn giống con chó lớn đang ủy khuất cầu vuốt ve, trái tim Chu thiếu gia hơi run, nghiêng mặt qua, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Sa tiên sinh giống con chó lớn được thưởng xương, thở hổn hển tiến lên, nắm tay Chu thiếu gia đi về phía trước.

Chu thiếu gia nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, thính tai quỷ dị đỏ lên.

Lúc sau về đến nhà, Chu thiếu gia mệt muốn chết, vùng ra khỏi tay Sa tiên sinh, đi thẳng về phía sô pha nằm lên không nhúc nhích.

Sa tiên sinh vẫn còn hoa mắt, đứng không vững, miễn cưỡng đi được hai bước lại lắc đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm y: "Em chờ một chút, anh chuẩn bị nước cho em tắm."

Depth Charge đúng là danh bất hư truyền, không chỉ làm đầu Sa tiên sinh bị đau, còn khiến nó bị ngu đi nữa.

Cả người như đang ở tiên cảnh, lâng lâng, trước mặt mây mù lượn lờ, cái gì cũng không thấy rõ, cứ như đã trở thành thần tiên, hắn vẫn tận lực chức trách ngồi ở bên cạnh bồn tắm, chăm nước vào bồn tắm, săn sóc gọi Chu thiếu gia tiến vào tắm rửa.

Sau đó ......

Hắn cũng không biết mình phải làm cái gì,  ngơ ngác ngồi trên ghế nhỏ trước bồn tắm, giống chó mặt xệ trừng hai mắt to tròn nhìn làn da trắng hồng lộ ra dưới làn hơi nước.

Thật xinh đẹp.

Muốn đi lên nhìn cho kỹ.

Miệng nói gì là làm vậy.

Sa tiên sinh nuốt nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống, ánh mắt lộ ra sự mê ly, tiến lên hai bước rồi ngơ ngác nhìn.

Trong lòng giống như có ngọn lửa nhỏ, cuồn cuộn không ngừng toả nhiệt.

Trên cổ tay truyền đến xúc cảm mát lạnh, giống như có người nhỏ giọng nỉ non bên tai mình: "Theo tôi đi."

Trên người y mang theo sự tươi mát ngọt lành, làm người ta không tự chủ được mà tiến tới.

*****

Rõ ràng là đang nói vụ việc trong quán bar, nhưng trong đầu lại hiện lên hồi ức buổi tối ngày hôm đó.

Tuy nói Sa tiên sinh đã say, nhưng cũng chỉ là hơi say, tuyệt đối không tới mức cái gì cũng không nhớ, cùng lắm —— rượu vào lớn mật hơn thôi.

Da mặt Sa tiên sinh như bị phỏng, nghiêng người thương lượng với y: "Có thể đừng đi được không?"

Từ ngày đó trở đi, Chu thiếu gia đã lâu rồi không đến mấy nơi hỗn loạn đó nữa.

Cũng từ sau buổi tối ngày hôm đó, hắn đã ý thức được bản thân mình sai rồi, hắn vẫn luôn xem nhẹ yêu cầu bạn đời của Chu thiếu gia, cho nên gần đây vẫn luôn ở nhà chăm sóc cho người ta.

Nhưng chỉ mới nghỉ mấy ngày ——

Sao lại muốn đi đến nơi thượng vàng hạ cám này nữa.

Ánh mắt mấy kẻ đó nhìn Chu thiếu gia như chó thấy xương, hận không thể nhào tới cắn một ngụm lên trên người y.

Sa tiên sinh trong lòng rầu rĩ, ai biểu mình vừa ngốc lại nhàm chán, không thú vị bằng bên ngoài, y nhất định không muốn ngồi ngốc với mình ở trong nhà . Nhưng Sa tiên sinh không quản việc y ra ngoài chơi, chỉ thực sự không thích y đến mấy nơi đó vui vẻ.

Chu thiếu gia ngẩng mặt, đôi môi hồng nhuận hơi chu ra, như mời cũng như không.

Sa tiên sinh hoảng loạn dời ánh mắt, không dám nhìn y.

Chu thiếu gia lạnh lùng cười nhạo, ngón tay chọt lên cằm hắn: "Vậy anh muốn tôi đi đâu?"

Sa tiên sinh há miệng thở dốc, sau một lúc lâu vẫn không nói được, mím môi gục đầu xuống.

Kỳ thật chỗ nào cũng không muốn y tới, bản thân mình đã bôn ba bên ngoài một ngày, nhưng khi nghĩ có người ở trong nhà, mặc dù biết y ở nhà chỉ ngủ, tâm trạng vẫn rất là vui sướng.

Sa tiên sinh đột nhiên bắt lấy cổ tay của y, thật cẩn thận nói: "Tủ lạnh còn trái bí đao, anh hôm nay muốn làm cho người mình yêu nhất món canh bí đao hầm xương có được không."

Chu thiếu gia nhìn đồng hồ, kim giờ đã qua số bảy: "Đã trễ thế này, anh không ăn cơm ở bên ngoài sao?"

"Hôm nay công ty nhiều việc, xử lý có chút phiền, cho nên......" Sa tiên sinh chặn lại lời ai oán, "Anh không phải đã nói qua điện thoại rồi sao, em ăn cơm không, đặt cơm hộp cũng tính là ăn ngoài mà?"

Mày Chu thiếu gia giật giật: "Anh nói sẽ về trễ, tôi đang chuẩn bị đến Shadow để ăn."

Chỗ đó toàn là rượu, có gì ngon để ăn.

Mới vừa rồi là do không muốn y đi, bây giờ suy xét lại, hắn không thể để người buớc ra cửa nửa bước, thậm chí trong lòng còn thề lần sau nhất định phải về nhà sớm, không được tạo bất kỳ cơ hội nào cho y ra khỏi cửa.

Sa tiên sinh phấn khởi vẫy đuôi: "Đồ ăn bên ngoài sao ngon bằng cơm nhà nấu, em chờ chút, anh lập tức làm canh sườn cho em, em chờ chút, đừng có đi ra ngoài ăn."

Hắn nhanh chóng buông tay ra, giày dưới chân vứt lung tung, một chân xỏ dép lê, còn không quên quay đầu lại nhìn y một cái, khẩn cầu, "Chỉ một chút thôi, lập tức có liền."

Chu thiếu gia cũng không có lập tức đứng lên, y ở huyền quan ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ, eo đau mông khó chịu, phải cử động một chút mới có thể đứng lên, nếu không sẽ choáng váng đầu.

Nhếch môi nghiêng người nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, nhìn hắn khẩn trương  lén lút nhìn mình mỉm cười ngây ngô, khóe môi nặn ra một nụ cười như có như không.

Cái mũi hừ lạnh một tiếng, lần sau nếu còn về trễ như vậy, thì tự đi đến quán bar mà tìm tôi.

-------------------



Depth Charge hay Bomb shot là loại thức uống trộn lẫn giữa hai loại nước khác nhau.



Thường sẽ trộn giữa rượu mạnh với nước có gas, nước tăng lực hoặc bia.