Chương 68: Phiên ngoại 15
Edit: April
"A, tuyết rơi rồi." Lục Trầm đang mặc áo ngủ, vốn là muốn về thẳng phòng, vừa quay đầu lại liền thấy bên ngoài có bông tuyết trắng đang bay lả tả, chớp mắt nổi lên lòng hiếu kỳ, hai mắt giống con thằn lằn dán sát vào cửa sổ chờ mong nhìn ra bên ngoài.
Tôn tiên sinh đi tới kéo cậu lại: "Trên cửa sổ lạnh, đừng dán mặt lên kính."
Lục Trầm không vui, muốn bò trở về, nhưng lại không dám: "Không được, bên trong sáng quá em không nhìn được tuyết bên ngoài."
Tôn tiên sinh nhìn theo tầm mắt của cậu, chỉ thấy ảnh phản chiếu của căn phòng trong kính: "Chỉ là tuyết rơi, có gì mà đẹp, mới vừa tắm xong đứng đây lát nữa sẽ bị cảm lạnh, mau về phòng đi."
Lục Trầm thở dài nhìn hắn, vẻ mặt giống như anh cái gì cũng không biết nhìn hắn, cường điệu nói: "Đây là tuyết đầu mùa, không giống tuyết bình thường."
Tôn tiên sinh thấy cậu không chịu đi, đi đến chỗ sô pha cầm lấy một cái chăn khoác lên trên người cậu, bọc lại kín mít: "Cũng đều là tuyết, có chỗ nào khác nhau?"
Lục Trầm quay mặt đi, được một tấc lại muốn tiến một thước, hai mắt to chớp chớp khẩn cầu nói: "Em muốn ra ban công xem, có được không?"
Tôn tiên sinh nhíu mày: "Không được, trời lạnh như vậy, mới tắm xong đi ra ngoài sẽ cảm lạnh."
Lục Trầm bảo đảm: "Sẽ không đâu, em mặc thêm quần áo, tuyệt đối sẽ không cảm lạnh, em chỉ ra ngoài một lát, khí lạnh còn chưa kịp thẩm thấu vào quần áo, em liền đi vào, thật đó, em chỉ muốn nhìn chút thôi."
Tôn tiên sinh không lý giải được tâm tình của cậu: "Em trước giờ chưa từng thấy qua tuyết sao?"
Lục Trầm xoay người, nhìn không rõ bông tuyết đang rơi bên ngoài, lắc đầu: "Cũng không phải, phía nam cũng có tuyết rơi."
Tôn tiên sinh sờ lên tay cậu, quả nhiên lạnh căm căm, kéo cậu lôi về phòng: "Cái kia có gì đáng xem đâu, đi, mau trở về ngủ."
Hai cánh tay nhỏ của Lục Trầm bám chặt vào khung cửa sổ, không chịu đi. Nâng mắt đáng thương vô cùng mà nhìn Tôn tiên sinh, mắt to phủ toàn nước: "Nhìn một chút thôi, xem xong liền đi ngủ, đi mà, đi mà."
Cả người lớn như vậy rồi còn làm nũng, Lục Trầm có chút ngượng ngùng, nhưng ai biểu Tôn tiên sinh cố tình chỉ chịu bộ dạng này. Cậu đỏ mặt nhón chân hôn nhẹ lên mặt với cằm Tôn tiên sinh vài cái, cười hì hì: "Chỉ chút thôi, không sao đâu."
"Thật đó, chỉ một lát, anh đồng ý đi mà."
Nếu không đồng ý, chắc cả buổi tối nay chỉ có thể đứng cạnh cửa sổ. Tôn tiên sinh bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Em ở đây chờ tôi." Nói xong liền xoay người trở về phòng.
Lục Trầm dùng hết khả năng dán sát mặt lên trên cửa sổ, nhìn ánh đèn neon đủ màu sắc ở bên ngoài, rồi lại nhìn sang mấy bông tuyết lớn đang rơi, khóe môi hơi cong.
Trên vai phủ thêm một cái áo khoác dày nặng, Lục Trầm quay lại đối diện với biểu tình vừa thỏa hiệp lại sủng nịch của Tôn tiên sinh: "Trước tiên cởi cái chăn ra đã, mặc áo lông vào, rồi lại khoác cái chăn ra bên ngoài."
Lục Trầm híp mắt, mi mắt cong cong, ngoan ngoãn mà làm theo toàn bộ.
Thấy cậu đã trang bị đầy đủ, lại đội thêm cái mũ len ở trên đầu cậu, bảo đảm toàn thân trên dưới sẽ không bị gió lùa, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi."
Phút cuối lại bổ sung nói: "Chỉ một lát liền trở về, nếu tuyết quá nhiều cũng phải về, trời đổ tuyết sẽ rất lạnh."
"Được được được, em biết rồi." Lục Trầm bị hắn che kín mít, cử động không tiện, đi về trước hai bước rồi xoay người: "Anh không muốn cùng ngắm sao?"
Đến áo khoác Tôn tiên sinh cũng mặc xong rồi, tất nhiên là muốn xem cùng cậu. Để một người ngốc nghếch giữa trời tuyết rơi, sao mà yên tâm được.
Lục Trầm cười hi hi, kéo cánh tay Tôn tiên sinh rầm một tiếng đẩy cửa ban công ra, vì hưng phấn mà càng thêm vui vẻ.
Tôn tiên sinh nhíu mày: "Em chậm đã, cẩn thận kẻo té."
Lục Trầm híp mắt: "Không sao, em không phải trẻ con, không cần đút ăn nữa."
Tôn tiên sinh cách mũ xoa lỗ tai cậu, thở dài: "Cũng không khác mấy đứa con nít cho lắm!"
Lục Trầm trừng hắn, trong lòng tức giận bất bình. Chê ai đó? Suốt ngày cái gì cũng không cho làm, cái gì cũng cấm, giống y như đang nuôi trẻ nhỏ, bây giờ còn dám ghét bỏ đứa nhỏ là mình, thật quá đáng!
Chân vừa bước một bước ra ngoài, một trận gió lạnh tiêu điều thổi qua, Lục Trầm run rẩy. Gió lạnh ùa vào xâm nhập, mặc dù đã trùm kín mít, Lục Trầm vẫn cảm thấy gió lạnh thổi xuyên qua lỗ chân lông vào tận xương tủy.
Tôn tiên sinh duỗi tay đem người ôm vào trong ngực, dùng thân hình cao lớn chắn hơn phân nửa gió lạnh cho cậu.
Lục Trầm ngẩng mặt đôi mắt cong cong —— vì anh chăm sóc đứa trẻ này chu đáo như vậy, hứ, không thèm so đo với anh.
Hai người đứng ở bên ngoài ban công, nhìn bông tuyết rơi lả tả. Bông tuyết vừa xuất hiện, đã bị đôi mắt sắc bén của Lục Trầm phát hiện. Tuyết rơi còn chưa nhiều, cũng không dày, giống như tơ liễu lướt nhẹ trong gió, rồi hòa mình cùng sắc màu rực rỡ từ ánh đèn màu, mang theo sự rực rỡ mỹ lệ chậm rãi rơi xuống, Lục Trầm xoa tay: "Thật là đẹp quá."
Tôn tiên sinh nghiêng người, giấu tay cậu vào trong ngực, nhíu mày: "Quên mang găng tay cho em, em ở đây chờ tôi, tôi quay lại ngay."
Lục Trầm không thu tay, ngược lại túm chặt lấy hắn, lắc đầu: "Đừng đi, ngắm thêm tí rồi về."
Chân cậu mang dép cotton, có chút cóng, mi mắt cong cong, dậm chân tại chỗ.
Tôn tiên sinh có vẻ không vui.
Lục Trầm tiến về trước hai bước, cả người vùi trong ngực hắn, tay đặt trên ngực hắn nhấn sâu vào. Da thịt toàn thân Tôn tiên sinh không biết nhột, mặc kệ có nhéo cáu như thế nào khuôn mặt vẫn bất biến.
Lục Trầm cảm thấy không thú vị, miệng hi hi ha ha một lát, ngẩng mặt, cả khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng, hỏi: "Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa, anh có biết tuyết đầu mùa mang ý nghĩa gì không?"
Tôn tiên sinh giúp cậu bọc kỹ lại áo, hai tay che mặt cậu lại, thất thần nói: "Thì là, mùa đông đã đến rồi?"
Lục Trầm xụ mặt, thổi râu trừng mắt: "Anh cái người này, thật là, một chút tình thú cũng không có."
Tôn tiên sinh nhìn cậu một lúc lâu, bỗng nhiên cười: "Em muốn chơi, tình thú?"
Lục Trầm bị hắn cười cả người tê dại, rút về tay vỗ một cái bộp lên mặt hắn, sợ đến đầu lưỡi lắp bắp: "Anh nói bậy bạ gì thế, sao suốt ngày cứ nghĩ đến mấy chuyện không đàng hoàng như vậy, mau chạy nhanh ra ngoài, để những bông tuyết thuần khiết gột rửa tâm hồn đen tối của anh!"
Tôn tiên sinh: "......" Không tỏ ý kiến mà nhún vai, cũng không cùng cậu đôi co, duỗi tay cầm lại tay cậu, một lần nữa nhét vào trong ngực mình để sưởi ấm, niệm tình bắc thang cho cậu leo xuống, "Ừ, vậy em nói đi, tuyết đầu mùa có ý nghĩa gì." Hắn mặc kệ tuyết đầu mùa có ý nghĩa gì, giờ phút này chỉ muốn chạy nhanh khiêng tiểu ngu ngốc trở về. Tay đã cóng như vậy, nếu ở lại thêm một chút nữa, chỉ sợ ngày mai ngủ dậy sẽ bị đau đầu.
Lục Trầm nghiêng mặt đi, ánh đèn sặc sỡ trong đêm chiếu rọi những bông tuyết đang bay lả tả, trên mặt mang theo hai ba phân khát khao: "Tuyết đầu mùa, mang rất nhiều nghĩa."
Cậu dựa vào trong lòng Tôn tiên sinh phổ cập kiến thức khoa học cho hắn: "Mà nghĩa thường được biết đến nhiều nhất, đó là vào ngày tuyết đầu cho dù ta có nói dối đều sẽ được tha thứ."
Tôn tiên sinh suy nghĩ, gật đầu tỏ vẻ minh bạch: "Không phải giống ngày Cá tháng Tư sao?"
Lục Trầm: "?" Cái quỷ gì vậy?
Lục Trầm: "!"
Lục Trầm không còn gì để nói: "Sao mà giống." Cậu ngạnh cổ cường điệu, "Tuyết đầu mùa, rất lãng mạn, ngày Cá tháng tư là cái quái gì chứ, không phải chỉ là ngày hội trêu đùa người khác thôi sao?"
Tôn tiên sinh cũng buồn bực: "Nhưng ngày Cá tháng tư nếu nói dối không phải cũng được bỏ qua sao?"
Lục Trầm: "...... Hình như cũng." Lời nói ra là vậy, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, cậu vò tay áo của Tôn tiên sinh, ngẩng mặt, "Tuyết đầu mùa còn có cách nói khác."
Tôn tiên sinh cực kỳ phối hợp, chỉ muốn nghe cậu nói nhanh cho xong rồi đem người bỏ vào ổ chăn, nhẫn nại phối hợp với cậu: "Được, em nói đi."
Lục Trầm không chịu thua: "Theo truyền thuyết nói nếu cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa đôi tình nhân nhất định sẽ hạnh phúc."
Tôn tiên sinh ngẩn người: "Vậy mấy đôi tình nhân ở xứ nhiệt đới sẽ không hạnh phúc sao?"
Lục Trầm: "?"
Lục Trầm: "!" Tình huống gì vậy!
Lục Trầm chớp mắt uể oải chán nản: "Không phải, không phải ý đó, mà là......"
Tôn tiên sinh không ngại học hỏi kẻ dưới: "Là cái gì."
"Thì là, thì là......" Cụ thể là cái gì, Lục Trầm cũng không biết, cậu mím môi, tâm tình ngắm tuyết lạc trôi đi mất, ủ rũ cụp đuôi, "Thôi, trở về đi, thấy lạnh rồi." Quan trọng nhất chính là con tim đã hóa băng đá.
Cùng ông chú bàn luận về phim thần tượng quả thật không cùng tần số, vất vả lắm mới lãng mạn một lần, vậy mà nửa ngày trời cũng không biết phối hợp là tại sao?!
Lục Trầm ôm lấy ngực, Tôn tiên sinh quả nhiên là người không biết tình thú nhất trên đời, không gì sánh nổi.
Tôn tiên sinh thở dài, ôm lấy vai của cậu, cuối cùng cũng có thể ôm người trở về. Ôm người vào trong ngực, cánh tay to che phủ cả người dính đầy khí rét, dặn dò nói: "Chờ một lát rồi mới cởi áo khoác, nóng lạnh cùng lúc sẽ không tốt, trước hết nên thích ứng với nhiệt độ phòng."
Lục Trầm héo úa tùy hắn điều khiển.
Tôn tiên sinh dùng sức gỡ hai dây mũ bị dính vào nhau, hơi cúi đầu: "Sao vậy, còn đang suy nghĩ về chuyện tuyết đầu mùa?"
Lục Trầm than nhỏ: "Lúc trước khi vừa nghe thấy thì cảm giác rất lãng mạn, nhưng bị anh nói như vậy, xem ra cũng chẳng có gì, tất cả đều là ảo tưởng!"
Tôn tiên sinh bóp mũi cậu: "Mấy cái lừa gạt con nít cũng tin."
Lục Trầm xụ mặt: "Tuổi em lúc đó quả thực cũng không lớn lắm."
Tôn tiên sinh mỉm cười, giúp cậu cởi cái chăn cùng áo khoác, giang tay: "Muốn tự mình đi qua hay là muốn ôm qua."
Vào lúc hắn vừa giang tay ra, Lục Trầm đã ngã nhào vào trong lòng hắn, lười biếng nói: "Ôm qua đi."
Tôn tiên sinh vòng tay qua eo ôm cậu lên: "Mệt không?"
Lục Trầm lắc đầu: "Không có." Nhưng hai mắt cứ díu lại không mở ra được.
Tôn tiên sinh càng cảm thấy buồn cười: "Sao cứ phải tự làm khổ như vậy?"
Lục Trầm nghẹn một hơi không nói nổi: "Cảm thấy bản thân đã bị lừa gạt."
Tôn tiên sinh đem người đặt trên giường, chính mình cũng nằm lên, xốc chăn lên bọc cả hai người lại, ngón tay thon dài nắm lấy cằm: "Cái này chắc do mấy người khao khát tình yêu nghĩ ra."
Lục Trầm xốc mí mắt lên: "Sao anh biết?"
Tôn tiên sinh: "Mấy người có tài hay khát khao những thứ mà mình không có được vì vậy họ sẽ tự chọn ra một ngày để đặt cho nó một cái ý nghĩa nào đó, những người có tình yêu đích thực mỗi một ngày trôi qua đều là tuyết đầu mùa."
Lục Trầm: "!" Hình như cũng đúng.
Tôn tiên sinh hôn nhẹ lên cằm cậu: "Cho nên em trước kia thì tin, giờ thì không tin nữa."
Lục Trầm nghiêng mặt qua: "Hừ!" Đừng muốn tẩy trắng chính mình, anh vẫn là đồ không có tình thú!
Lục Trầm: "......"
Sắc mặt Lục Trầm khẽ biến, bắt lấy tay hắn: "Anh làm cái gì vậy?"
Tôn tiên sinh cười: "Dù gì hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi ngắm tuyết đầu mùa, hôm nay đúng là ngày rất đặc biệt, chúng ta nên làm chút chuyện có ý nghĩa đi."
Lục Trầm: "!"
Làm chuyện này còn muốn lấy cớ, rõ ràng đã nói mấy ngày cuối tháng này là để nghỉ ngơi mà!!
Lục Trầm lộc cộc xoay người dồn hết toàn lực phản kháng, tránh né hắn, trừng mắt: "Không được! Hai ngày này em nghỉ phép!"
Tôn tiên sinh duỗi tay nhẹ nhàng bắt được, kéo người trở lại: "Ừ, em nghỉ phép, tôi đi làm là được."
Lục Trầm: "!" Sức lực cậu quá yếu, ở trước mặt Tôn tiên sinh không khác gì châu chấu đá xe, phản kháng tất nhiên không có kết quả.
Mẹ nó, tức giận rồi nha.
Đã không tình thú, còn áp bức dân chúng, cuộc sống này vô pháp quá mà.
-----------------------------------
Editor: Vậy là chuỗi ngày cẩu lương của CP chính đã kết thúc. Bắt đầu từ chương sau đến hành trình yêu đương của Chu thiếu gia và Sa tiên sinh nha. *(^O^)*