Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 73: Chu thiếu gia [5]




Chương 73: Chu thiếu gia [5]

Edit: April

Từ lần đó ở khách sạn trở về, Sa tiên sinh vẫn luôn có cảm giác như mình đang ở trên chín tầng mây, chân dẫm trên mây, lơ lửng không có cảm giác an toàn.

Nhưng nếu kêu hắn chủ động đi tìm đáp án chính xác, hắn sẽ hoảng sợ.

Lúc trước mờ ám hắn còn chịu được, càng miễn bàn bây giờ đã có danh phận, Sa tiên sinh đã rất -- thỏa mãn rồi.

Ít nhất Chu thiếu gia cũng coi như đã chấp nhận mối quan hệ giữa hai người.

Bây giờ Sa tiên sinh không cần phải giới thiệu Chu thiếu gia là trợ lý nữa, cũng không cần như rùa đen rút đầu làm lơ khi nghe người khác đòi giới thiệu trợ lý cho nữa.

Hắn có thể mạnh mẽ ưỡn ngực ngẩng đầu, hợp tình hợp lý mà nói cho đám người theo đuổi xin số của tiểu thiếu gia: Như lúc đang đi chơi, đây không phải là trợ lý của tôi, đây chính là vợ tôi, tôi đã có vợ.

Sa tiên sinh đầu óc đơn giản, cũng không mong muốn gì nhiều lắm, chỉ cần...... Như vậy là đủ rồi.

Chẳng qua......

Là con người thì ai cũng có dục vọng, Sa tiên sinh cũng thế, chẳng qua là giấu kín trong lòng mà thôi.

Giống như lời cô Từ đã nói vào ngày hôm đó, Sa tiên sinh có nghe lọt không, nghe lọt, có nhớ kỹ không, nhớ kỹ, ngày thường có dám làm không, không dám, vậy lúc nào dám, lúc uống say.

Say thì làm nổi không?

Gì mà không làm nổi, không nổi sao Chu thiếu gia lại ngủ chung với hắn vào mỗi buổi tối.

Trong lòng Sa tiên sinh kỳ thật vẫn luôn ấp ủ kế hoạch "Đóng cửa nhốt trong phòng", nhưng kế hoạch này giống như có sức nặng ngàn cân, lúc bình thường vẫn luôn thấp thỏm mãi chưa dám làm.

Nhưng --

Tái ông thất mã [1], người có lúc trượt chân.

[1] - Tái ông thất mã: Nghĩa bóng là hoạ phúc khôn lường. Câu thành ngữ được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa. Những điều tốt và điều xấu có thể chuyển hóa lẫn nhau trong những điều kiện nhất định.

*****

Buổi tối ngày hôm nay, Chu thiếu gia đang nhàm chán ngồi trên sô pha xem hài kịch tổng nghệ, thấy không có gì hài hước, liền nhấn điều khiển lung tung nhìn màn hình TV nhảy loạn chơi, ánh mắt thì vẫn luôn dán lên chiếc đồng hồ lớn treo trên tường.

Rốt cuộc, từ cửa truyền đến âm thanh bấm mật mã mở khóa.

Chu thiếu gia vốn đang ngồi xếp bằng trên sô pha để tiện nhìn ra cửa nhanh chóng kéo cái gối dựa ôm vào trong ngực, nằm xuống nghiêng người sang, đôi mắt mơ màng như vừa mới tỉnh ngủ, tức giận mà oán giận nói: "Sao lại về trễ như vậy, không mở cửa nhẹ nhàng được sao, mới vừa ngủ lại bị anh đánh thức."

Chỉnh sửa tư thế đã xong, điều chỉnh biểu cảm đã ổn, lời lẽ oán trách anh ấy khi về trễ đã nói, nhưng sau một lúc lâu cũng không nghe thấy Sa tiên sinh trả lời, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, trên đầu Chu thiếu gia bay lên một chuỗi dấu chấm hỏi. Hôm nay sao không nở nụ cười ngu lại đây nhận lỗi?

Ngồi dậy nghi hoặc nhìn sang phía huyền quan, lúc này mới phát hiện Sa tiên sinh đang ngồi dưới đất đưa lưng về phía mình, lưng cong cúi xuống thở hổn hển không biết đang làm gì.

"Nè, anh sao còn chưa vào." Chu thiếu gia không kiên nhẫn mà gọi hai tiếng, thấy đối phương không trả lời bất kỳ câu nào, dấu chấm hỏi trên trán càng lớn hơn nữa, y yên lặng không nói gì, hùng hổ xỏ dép vào, còn chưa đến gần cái mũi đã bắt đầu hít hít, cả cái mũi nhăn lại.

Mùi rượu nồng nặc gay mũi, còn trộn lẫn mùi thuốc lá, quả thực rất buồn nôn.

Trước đây Sa tiên sinh rất chú trọng vệ sinh cá nhân, khi rời khỏi bữa tiệc sẽ chỉnh trang lại bản thân, bởi vì sợ Chu thiếu gia sẽ ghét bỏ.

Nhưng hôm nay -- do đã uống quá nhiều, hơn nữa trong lòng còn cất giấu tâm sự, cho nên việc cần phải làm liền quên mất.

Chu thiếu gia bước đến, ngón tay mượt mà đáng yêu vuốt ve vai của hắn, nheo mắt ngữ khí không giấu diếm vẻ chán ghét: "Nè, tôi thấy anh hôm nay uống cũng không ít ha."

Sa tiên sinh nghe thấy âm thanh quen thuộc, theo bản năng xoay người nhe răng nở nụ cười ngu ngốc, khóe miệng kéo rộng lộ ra hàm răng trắng.

Chu thiếu gia: "......" Không nỡ nhìn thẳng.

Cả người y ngồi xổm xuống, tận lực hít thở thật chậm để bản thân dần quen với cái mùi khó ngửi này.

Vươn một ngón tay chọt chọt khuôn mặt Sa tiên sinh, lầm bầm lầu bầu: "Không phải nói hôm nay không có việc quan trọng sao, chỉ cần đàm phán một chút thì có thêm mấy cái hợp đồng, sao lại uống nhiều rượu như vậy?"

Sa tiên sinh cười ha ha, vươn tay nắm lấy ngón tay y, chặt chẽ nắm lấy đến chết cũng không chịu buông ra.

Mắt thấy chỗ bị nắm làn da đã trắng bệch, Chu thiếu gia cũng không muốn rút ra, đặt mông xuống dưới đất mặt đối mặt với Sa tiên sinh.

Không biết vì sao, thấy Sa tiên sinh nhìn y cười ngốc he he, bỗng nhiên rất muốn chạm vào hắn.

Chu thiếu gia nâng cánh tay còn lại tính sờ lên khuôn mặt đen góc cạnh của Sa tiên sinh, chưa kịp chạm tới, ngón tay lại bị Sa tiên sinh nắm lấy.

Thật ấu trĩ.

Chu thiếu gia vươn một chân đá đầu gối của hắn, hừ lạnh nói: "Làm cái gì vậy?"

Tay Sa tiên sinh đang nắm chặt một ngón tay, khờ khạo nhìn y cười: "Anh."

Chu thiếu gia: "?"

Chu thiếu gia: "Anh cái gì?"

Sa tiên sinh nâng ngón tay bị nắm của y lên, đặt lên trên ngực: "He he, cái này là, của anh." Sau đó lại nâng cái tay còn lại, cũng đặt lên trên ngực, "Cái này cũng là của anh."

Dưới lòng bàn tay của Sa tiên sinh truyền đến nhịp tim đập dồn dập, Chu thiếu gia nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của hắn, lòng bàn tay cọ vào lồng ngực nóng bỏng, nhếch môi mỉm cười: "Ừ, là của anh, tất cả là của anh."

Sa tiên sinh bị gương mặt tươi cười xán lạn của y dọa cho hoa mắt, cả người lơ mơ như tắm mình trong gió xuân. Bỗng dưng sắc mặt khẽ biến, đột nhiên buông lỏng tay. Không đợi Chu thiếu gia phản ứng, liền nhào đến ôm chặt lấy Chu thiếu gia không buông, đầu vùi thật sâu vào cổ y, hét to ồn ào đến đau đầu: "Của anh, của anh, cái này là của anh, không, không được cướp, cướp, cướp, cướp, anh liền, anh liền, đập chết mấy người."

Là một người thuần hậu thành thật mà lại nói ra mấy câu tàn độc như vậy cho thấy đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn, Chu thiếu gia bất đắc dĩ đỡ trán: "Được được được, đều là của anh, được chưa, đừng ngồi ở đây nữa, chúng ta vào nhà trước đi."

Đi vào? Không biết đụng trúng công tắc nào mà ánh mắt Sa tiên sinh đột nhiên phát sáng, cả người xoay qua xoay lại tìm kiếm.

"Anh đang tìm cái gì?" Người Sa tiên sinh quá lớn, Chu thiếu gia căn không đẩy được hắn, chỉ có thể hống bắt hắn đứng lên.

"Sàn sạt" thanh âm của plastic, Chu thiếu gia tò mò đưa đầu qua nhìn, không đợi y hỏi, Sa tiên sinh hiến vật quý mà "Vút --" vứt ra, thiếu chút nữa ném trúng trán Chu thiếu gia.

Sa tiên sinh quăng đồ trong tay, vội vàng ôm lấy đầu Chu thiếu gia, đau lòng mà hôn hôn lên: "Không sao không sao, anh sai, đều là lỗi của anh, do anh quá bất cẩn."

Không so đo cùng người say, dù sao cũng không bị ném trúng, vì đối phương không tỉnh táo, nên Chu thiếu gia sẽ bỏ qua, nhưng đợi khi hắn tỉnh táo thì chưa chắc.

Chu thiếu gia nhặt cái bao nilon màu đen trên mặt đất lên, xột xoạt, có vẻ nặng: "Cái gì đây, cái túi lớn như vậy." Lập tức mở ra, Chu thiếu gia sợ đến ngây người, khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng, rồi lại chậm rãi biến thành trắng bệch.

Y trừng lớn mắt nhìn Sa tiên sinh, không thể tin nổi nhìn đồ vật bên trong cái bao nilon, mở miệng hỏi ra câu hỏi bị nghẹn: "Anh, anh dám mua, mua một cái túi lớn, hả?!"

Ngón tay cầm bao nilon run rẩy, Chu thiếu gia tìm kiếm ở bên trong, tròng mắt lướt qua một vòng rồi lại một vòng.

Có hơn năm loại nhãn hiệu trở lên, mỗi loại nhãn hiệu lại có nhiều kiểu khác nhau, mùi vị khác nhau--

Dựa theo số lần của Sa tiên sinh, ước chừng có thể dùng đến sang năm.

Vấn đề là ...... Dưới điều kiện dùng thường xuyên sẽ không gây chết người.

Sắc mặt Chu thiếu gia quái dị nhìn về phía Sa tiên sinh, duỗi tay vỗ lên mặt hắn: "Ngày thường không đủ thỏa mãn hử?"

Khuôn mặt đen của Sa tiên sinh lộ ra màu hồng quỷ dị, ngượng ngùng xoắn xít.

Chu thiếu gia không kiên nhẫn, rống ra tiếng: "Đừng có làm như mình là con gái, nói chuyện cho đàng hoàng."

Sa tiên sinh ủy khuất, Sa tiên sinh ngày thường không dám nói, nhưng hôm nay vì uống say, nên Sa tiên sinh không sợ chết nữa.

"Không thỏa mãn!!!"

Câu trả lời đã đủ để bày tỏ khí thế bất mãn của Sa tiên sinh, Chu thiếu gia thực sự khiếp sợ rồi, tự biết mình đuối lý, cúi đầu: "Tôi cũng không có kêu anh kiềm chế."

Kỳ thật chuyện này vốn dĩ một cây làm chẳng nên non, nó cần đến hai người phối hợp, còn phải phối hợp thật ăn ý.

Sa tiên sinh cùng Chu thiếu gia xác thật rất ăn ý, nhưng Sa tiên sinh quá --

Thành thật.

Thành thật đến độ quá ngốc.

Có đôi lúc nói lời trái lòng, vậy mà người nào đó lại không phát hiện ra, còn coi như thánh chỉ mà cung phụng, nói gì nghe nấy.

Nói không cần chính là không cần, thấy y nhíu mày lập tức tự cho rằng y đang rất thống khổ.

Dịu dàng cứ như tay trái nắm tay phải.

Đừng nói Sa tiên sinh bất mãn, chính Chu thiếu gia cũng cảm thấy không được.

Nhưng Chu thiếu gia là ai, mấy lời này y có thể nói sao, đương nhiên là không.

Cũng may tuy cả hai không hài hòa, nhưng hai người lại có tình yêu.

Dựa vào tình yêu mà chống đỡ được tới bây giờ.

Lần này.

Sa tiên sinh mượn rượu nổi điên, Chu thiếu gia...... Tuy có chống cự nhưng mà, vẫn mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Nhưng...... Vẫn như cũ, chỉ cần thấy y chau mày, còn chưa có mở miệng......

Đã dừng lại, về điểm này coi như đã khắc ghi sâu đậm vào trong xương cốt.

Chu thiếu gia yên lặng không nói gì, một chân đá văng Sa tiên sinh ra, loã thể bước xuống giường tìm trong ngăn tủ lấy ra một bình thuốc nhỏ, thì ra đã sớm chuẩn bị tốt một bình thuốc, quay đầu nhìn Sa tiên sinh ở trên giường vì ủy khuất mà hai mắt rơm rớm nước mắt, cắn răng lấy ra hai viên thuốc, đến máy lọc nước trước mặt rót một ly nước.

Hùng hổ nửa quỳ trên mép giường, bóp mặt hắn, nhét hai viên thuốc vào, ly nước dúi vào trong tay hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Uống."

Thuốc không rõ nguồn gốc......

Nhưng Chu thiếu gia đang ở trước mặt, dù là thuốc độc, Sa tiên sinh cũng cam tâm tình nguyện.

Cầm lấy ly nước sau đó không chút do dự mà ừng ực ừng ực nuốt xuống.

Cứ như đang uống rượu, uống xong còn cầm cái ly trút xuống lắc qua lắc lại nhìn y cười, ý bảo mình uống xong rồi.

Mở to miệng ra, còn cố ý thè cái lưỡi hồng, đảo qua đảo lại, ý bảo bản thân đã nuốt xuống.

Chu thiếu gia mới vừa đặt cái ly xuống, Sa tiên sinh dán sát lại mà cọ lên, đầu to dụi vào lòng bàn tay y, đáng thương ngẩng mặt nhìn y, mếu máo: "Anh, anh sai rồi, em đừng có nóng."

Chu thiếu gia dựa ngồi ở đầu giường, cũng không vội mặc quần áo vào, cứ như vậy mắt lạnh nhìn hắn.

Sa tiên sinh cảm thấy trong lòng càng khó chịu, ý thức còn sót lại nói cho hắn biết -- quả nhiên vẫn là không làm nổi, lần sau vẫn nên nhẹ nhàng một chút.

Tuy trong lòng muốn như vậy, nhưng thân thể lại không cho phép.

Vừa rồi uống xong thứ không biết tên, giống nhau bị bật lửa, trong lồng ngực như đang bốc cháy, thiêu đến nóng rực, gần như đem chút ý thức còn sót lại đốt đến hôi phi yên diệt.

Hắn dùng sức xoa xoa mặt, bàn tay thô ráp cọ mặt đến đau, nhưng --

Không kiềm chế được.

Máu sôi nóng bỏng, đầu chảy đầy mồ hôi, trước mắt chỉ còn thấy khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của Chu thiếu gia.

Bất chấp tất cả làm thôi, Sa tiên sinh nghĩ thầm -- xong đời, lần này gặp rắc rối rồi.

Không thèm khống chế nữa mà dốc hết toàn lực.

*****

Được phục vụ rất hài lòng, Chu thiếu gia lâu rồi chưa được thỏa mãn như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất thoải mái.

Sa tiên sinh...... Cả cơ thể có cảm giác như đang trên trời, phiêu diêu dục tiên; nhưng tâm trí...... Lại như đang trong chảo dầu sôi ở địa ngục, hối hận muốn chết.

Dù thống khổ nhưng cũng sung sướng.

Ngày hôm sau sáng sớm tinh mơ đã tỉnh lại, Sa tiên sinh vừa mở mắt, cơn đau do say rượu khiến đầu hắn muốn vỡ ra. Ký ức tối hôm qua như thủy triều chen chúc lấn tới. Đương nhiên, đứng mũi chịu sào lại chính là cơ thân thể của hắn, thật ra mà nói, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều sung sướng, ngay cả lỗ chân lông cũng kêu gào.

Chỉ tiếc --

Hắn chỉ nhớ rõ trong đầu toàn là "Nhốt lại nhốt lại nhốt lại", "Dùng xong dùng xong dùng xong", căn bản không nhớ tới tiểu thiếu gia đã ép hắn uống thuốc kích dục.

Tầm mắt đảo trên giường một vòng, sợ tới mức cả người đều run lên, theo bản năng nhìn sang Chu thiếu gia đang ngủ say ôm mình ở bên cạnh.

Chu thiếu gia quấn chăn kín mít chỉ để lộ từ trên cằm, khuôn mặt nhỏ cùng bàn tay trắng bệch. Giữa mày nhíu chặt, trong lúc ngủ tựa hồ không được an ổn, thường xuyên nhỏ giọng rên rỉ.

Cánh môi phấn nộn bây giờ đã mất đi màu hồng vốn có, không chỉ có môi, ngay cả khóe miệng cũng dấu vết gặm cắn, sưng cực lớn.

Chắc là lúc đó mình thú tính cắn mạnh bạo quá, vẫn là --

Sa tiên sinh run rẩy đưa tai lại gần, con tim lạnh lẽo.

Ngủ rồi còn kêu đau, kêu đến có vẻ khó chịu.

Hắn hoảng loạn dịch về phía sau, cái chăn đắp trên đùi thiếu chút nữa rớt xuống dưới giường, dư quang ngắm nhìn thấy một bãi hỗn độn, chỉ là --

Đôi mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất --

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu......

Sa tiên sinh hai tay che mặt, từ từ lặng lẽ mở ra từng ngón tay xuyên qua kẽ hở lén nhìn Chu thiếu gia còn chưa tỉnh ngủ, nội tâm tuyệt vọng.

Đúng lúc này, giữa mày Chu thiếu gia hơi động, Sa tiên sinh như lâm đại địch, trừng to mắt nơm nớp lo sợ mà nhìn mí mắt đang động đậy của Chu thiếu gia, tính toán khi đối phương tỉnh lại liền nhào lên, không, nhào đến ôm chân y nhận sai.

Nhất định phải khẩn cầu bị phạt nặng, tóm lại không được phân phòng ngủ, hoặc phân giường ngủ, bản thân bảo đảm tuyệt đối từ nay về sau nhất định sẽ có chừng mực, muốn viết giấy cam đoan dán trên tường đều được.

Chỉ là hắn quên mất bây giờ trên giường cực kỳ hỗn độn, Chu thiếu gia lập tức trợn mắt -- Sa tiên sinh xác thật nhào tới, do không biết khống chế lực độ, vừa duỗi tay ra liền kéo rớt cái chăn đang đắp trên người Chu thiếu gia.

Sa tiên sinh nhìn --

Vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ của Chu thiếu gia, chỉ cảm thấy --

Xong đời rồi, ông trời đã tuyệt đường sống của mình.