Chương 74: Chu thiếu gia [6]
Edit: April
Gần đây nhà của Sa tiên sinh xuất hiện thêm một thành viên mới.
Lông màu nâu xoăn mềm như nhung, trên đầu còn thường xuyên cột một cái nơ lớn màu đỏ chói, đáng yêu tràn đầy sức sống -- là một bé Teddy. (nghe miêu tả giống Poodle.)
Đây là chú chó do bạn của Sa tiên sinh vì bận đi công tác gửi nuôi nhờ ở nhà bọn họ, chỉ ở có hai ba ngày, người bạn này nói bé chó rất nghe lời, tuy con chó này bề ngoài quả thực rất đáng yêu, nhưng -- Sa tiên sinh vẫn mạc danh cảm thấy con Teddy rất chướng mắt, thậm chí trong nội tâm còn sinh ra một loại...... tâm lý mâu thuẫn.
Bởi vì...... Con Teddy này thăng cấp tình cảm cùng Chu thiếu gia quá nhanh, cứ như ngồi hỏa tiễn mỗi ngày tiến vạn dặm.
Chu thiếu gia dường như rất thích những sinh vật thông minh, có vẻ ngoài đặc biệt đáng yêu, từ sau khi Teddy về nhà, trên khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười không ngừng, ngay cả ngày thường lúc nào cũng xù lông đều thu lại, hơi thở quanh người vô cùng nhu hòa, ngay cả giọng nói đều mềm mại nũng nịu, mỗi lần nghe y nói chuyện là trái tim Sa tiên sinh đều run rẩy, nhưng...... Người mà y nói chuyện cũng không phải mình, đúng là...... Nhục quá đi.
Chuyện đó vốn dĩ cũng không có gì, thú cưng thôi mà, đã làm người sao lại vì chút chuyện cỏn con mà nổi giận, ghen tuông.
Nhưng mới đây...... Con Teddy này, dường như có chút sai sai.
Đàn ông không nuôi mèo, "đàn bà" không nuôi chó.
Nhưng trước lúc đó Sa tiên sinh lại không biết, cứ vui vẻ hưng phấn vì tưởng đã tìm được bạn cho Chu thiếu gia chơi cùng. Kết quả, sau khi đem Teddy về nhà mới nhận ra – thú cưng cái quỷ gì, cẩu thành tinh thì có, tự nhiên rước về thêm cho mình một tình địch.
Sa tiên sinh có nỗi khổ, nhưng không biết làm sao giãi bày. Lỡ đồng ý với bạn rồi, bạn cũng đã ngồi trên máy bay bay đi luôn rồi, tóm lại bây giờ không thể đem con chó này đá văng ra, nhưng......
Sa tiên sinh ở phòng bếp, tuy bận rộn nhưng vẫn không quên dùng dư quang nhìn thân ảnh của Chu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia đang chơi đùa vô cùng vui vẻ cùng bé Teddy ở trên sô pha, Sa tiên sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn mà tức ói máu.
Trong lòng buồn rầu, biết đến khi nào em ấy mới nhìn mình mỉm cười rực rỡ giống như vậy, chứ không phải nhăn mặt trừng mắt không lúc nào nói chuyện với nhau đàng hoàng được.
Sa tiên sinh than nhỏ một hơi, ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm con Teddy đang tung tăng nhảy nhót -- hận không thể dùng thuật biến hóa để biến bản thân thành một con chó Teddy linh động đáng yêu, nũng nịu muốn được cho ăn, muốn được vuốt ve.
Đôi mắt hắn trông mong nhìn một người một chó tương tác -- Chu thiếu gia vừa mới đút bé Teddy uống nước, lúc này đang cầm một khúc xương chó màu hồng nhạt trêu đùa Teddy.
Bàn tay của Chu thiếu gia đặc biệt trắng mềm tinh tế, trắng như sữa bò mềm như tơ lụa, bàn tay đó sờ có bao nhiêu thích Sa tiên sinh là người hiểu rõ nhất. Đôi tay xinh đẹp ấy đang xé cái bao nilon bao bên ngoài khúc xương chó màu hồng nhạt, hai mắt Sa tiên sinh nhìn đến ngơ ngác.
Tuy rằng bản thân chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy, nhưng lỡ ghiền quá rồi nên ngồi hưởng ké một chút cũng được. Nhưng --.
Sau khi ở được ba ngày, cuối cùng con Teddy cũng lộ ra bản chất âm hiểm. Hai cái tai lông xù ve vẫy, hai chân trước ôm chặt lấy, đứng thẳng bằng hai chân sau giống con người, bám chặt trên người Chu thiếu gia cười ha ha ha tươi như hoa.
Ngay sau đó -- hai chân trước của con Teddy áp sát trên người Chu thiếu gia, hai chân sau nhảy lên sô pha, cả người run run --
Là một người đàn ông, Sa tiên sinh sao không đoán được con chó này đang muốn làm gì!
Chỉ là sự việc xảy ra quá mức đột ngột, Sa tiên sinh ngây ra, đông cứng tại chỗ, nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Chu thiếu gia chậm rãi cứng lại, bộ dáng không biết nên xử lý làm sao, sự tức giận trong lòng tức khắc bùng nổ.
Ngay lập tức cầm dao định lao ngay ra ngoài, hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế cơn giận trong lòng.
"Bang --" một tiếng buông con dao, "Cạch --" một tiếng đẩy cửa ra, Sa tiên sinh hùng hổ vọt tới trước mặt Chu thiếu gia.
Từ trên cao nhìn xuống, trên mặt Sa tiên sinh hiện rõ vẻ tức giận, Chu thiếu gia cứ như bị bắt gian tại trận – cảm thấy choáng váng.
Sa tiên nổi giận một chữ cũng không nói, tiếng tim đập như trống đánh làm tăng thêm tinh thần hăng hái lôi con Teddy ra, nhìn nó lơ lửng ở trên không còn múa may móng vuốt với Chu thiếu gia -- quả thực không dám nhìn tiếp, nắm gáy xách đi.
Sau một loạt biến cố, Chu thiếu gia còn chưa nhìn thấu vấn đề, trong nhà vệ sinh liền truyền đến tiếng kêu ai oán thê thảm của con Teddy. Sa tiên sinh đứng ở cửa 囧 囧, hắn chỉ đem con Teddy đang động dục vào nhà vệ sinh, sau đó khóa cửa lại, khiến nó không thể YY Chu thiếu gia, nhưng không ngờ con chó này biết xài khổ nhục kế, kêu rên cứ như có người ngược đãi nó.
Chu thiếu gia trong giây lát bị tiếng gào thét như cắt cổ làm cho bừng tỉnh, cuối cùng phục hồi lại tinh thần, ngẩng mặt liền thấy Sa tiên sinh hung thần ác sát đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, kính mờ trên cửa vẫn luôn hiện lên thân ảnh nho nhỏ đang nôn nóng cào cửa, còn thường xuyên truyền ra tiếng rên bi thảm, lập tức liền luống cuống.
"Anh làm gì đó, tránh ra." Y vội vàng đứng lên đẩy Sa tiên sinh như tượng đá đang che ở cửa, nôn nóng mở cửa nhà vệ sinh ra, lúc sau thấy rõ bé Teddy hoàn hảo không thương tổn gì mới thở phào, xoay người nổi giận mà trách móc, "Làm gì vậy, nó là chó có hiểu cái gì đâu, anh cần gì hăng hái trừng phạt nó như vậy."
"Không phải như em thấy đâu." Sa tiên sinh ăn nói vụng về, không bày tỏ được ý của mình, lần này rõ ràng là con Teddy có vấn đề, nên mới nhốt nó trong phòng tắm để bình tĩnh một chút, nếu không phải thấy nó tuổi còn nhỏ, Sa tiên sinh chắc chắn đã xối nước lạnh nó, khiến đám lông xoăn của nó rối mù lên.
Chu thiếu gia trừng hắn, ngồi xổm xuống bàn tay vuốt ve, Teddy đáng thương đi vòng vòng quanh chân Chu thiếu gia, ngước mặt oán trách nói: "Anh nhìn xem, anh dọa nó rồi."
Sa tiên sinh: "......" Cúi đầu nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh tựa mặt hồ phản chiếu ánh sáng của chó nhỏ, dường như rất đáng thương, nhưng -- thừa lúc Chu thiếu gia ngẩng mặt nhìn mình, nó cũng đồng thời đối với mình nở nụ cười khiêu khích.
Chu thiếu gia bế Teddy lên, liếc mắt nhìn Sa tiên sinh đang giật mình đứng tại chỗ, tầm mắt đảo qua cái tạp dề màu trắng trên người hắn, "Ê --" một tiếng.
Sa tiên sinh còn tưởng y có chuyện muốn nói với mình, lập tức đứng thẳng. Hai con mắt chờ mong mà nhìn y, nghiễm nhiên biến hình thành một con chó lớn tranh sủng cùng con Teddy.
Chỉ tiếc, tiểu nhân thì luôn được sủng ái. Nhìn về phía nhà bếp, Chu thiếu gia nói: "Anh không đi nấu cơm sao, mấy giờ rồi, Chocolate đói bụng."
Chocolate là tên của Teddy, nghe nói bởi vì lông toàn thân có màu chocolate nên mới có tên như vậy.
Cái tên này thật ra cũng không có gì, nhưng cố tình chocolate lại là món ăn vặt mà Chu thiếu gia thích nhất, sữa bò cùng cacao đen hòa quyện tạo nên hương vị ngọt ngào màu nâu chocolate, y chang màu mắt con chó. Cho nên mỗi lần Chu thiếu gọi tên Teddy, Sa tiên sinh còn tưởng y đang thèm chảy nước miếng, quả thực...... rất ấm ức.
"À, anh lập tức làm liền." Sa tiên sinh cúi đầu ủ rũ cụp đuôi đi về phía nhà bếp.
"Chờ đã."
Sa tiên sinh lập tức quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Chu thiếu gia cúi đầu nghiêm túc xem xét, khóe môi hơi nhếch: "Anh lên mạng tra xem, chó nhỏ có thể ăn thực phẩm của người không, nếu được thì làm thứ gì mới mẻ cho nó ăn, hai ngày nay toàn ăn thức ăn cho chó, tôi sợ nó ngán."
Sa tiên sinh: "...... À, được." Hai con mắt của Sa tiên sinh lúc này như laser bắn về phía Teddy, hận không thể băm dằm nó để nấu ăn.
Chỉ là --
Bé Teddy dường như bị dáng vẻ hung tợn xông thẳng tới lúc nãy của Sa tiên sinh dọa sợ, giờ lại đối diện với ánh mắt như vậy, sợ tới mức nức nở kêu vô cùng đáng thương, rúc vào trong ngực Chu thiếu gia, cái đuôi nhỏ kịch liệt run rẩy.
Chu thiếu gia vội vàng trấn an nó, che chở sau lưng nó, ngữ khí dịu dàng: "Bảo bối ngoan, bảo bối không cần sợ, có anh trai ở đây, không cần phải sợ."
Anh trai?! Hình như vấn đề tuổi tác không được xem trọng thì phải.
Trong lòng Sa tiên sinh chua lè, nhưng thật đáng tiếc Chu thiếu gia lại hoàn toàn không phát hiện, chỉ ngước mặt lên nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Anh sao còn chưa đi, anh làm Chocolate sợ, đừng có đứng trước mặt nó nữa."
Sa tiên sinh: "!" Không biết thịt chó có ngon không?
Tất nhiên, địa vị hiện tại của Chocolate cao hơn Sa tiên sinh, cho nên hắn chỉ có thể cúi đầu yên lặng lui ra, tinh thần uể oải nên cũng không ngẩng mặt nhìn Chu thiếu gia, tự nhiên cũng bỏ lỡ nụ cười xấu xa chói lọi trên đôi môi y.
Vào lúc ăn cơm......
Đôi mắt Sa tiên sinh trông mong nhìn đống đồ ăn chất thành núi trong chén của Chu thiếu gia, nhưng y lại xem như không thấy, bản thân thì vô cùng vui vẻ đút Teddy ăn, hắn mím môi nhắc nhở nói: "Em ăn cơm trước đi, nó bây giờ chắc chưa đói bụng, đợi lát nữa đói bụng khẳng định sẽ ăn."
Chocolate tuổi còn nhỏ, cả hai người Sa tiên sinh cùng Chu thiếu gia đều không có kinh nghiệm nuôi chó, nên không dám tùy tiện cho ăn, chỉ có thể tiếp tục cho ăn thức ăn cho chó loại cao cấp, thực sự không biết có phải con chó này thành tinh rồi không, nói đùa cho ăn thịt người thì hưng phấn, còn cho ăn thức ăn cho chó nhập khẩu cao cấp loại nó thích thì không thèm liếc một cái.
Quả thực...... Giống như đứa nhỏ phiền phức thích bắt bẻ.
Nhưng thứ khiến Sa tiên sinh bất ngờ nhất là...... Người thiếu kiên nhẫn như Chu thiếu gia giờ đây lại đang thật kiên nhẫn, một tay ôm Chocolate, một tay khác cầm thức ăn cho chó đút Chocolate ăn, lúng túng giống như đang chăm trẻ: "Sao lại không ăn, ngày hôm qua không phải còn ăn rất vui vẻ sao, nè, nhìn anh trai, ăn ngon lắm." Tất cả lời ngon tiếng ngọt đều chỉ dành dỗ cho Teddy.
Dù đã năn nỉ hết lời nhưng vẫn không nể mặt, một chút cũng không thèm ăn.
Mắt thấy hơi nóng từ thức ăn trên bàn chậm rãi tiêu tán, Sa tiên sinh nôn nóng, muốn học theo ôm tiểu thiếu gia vào trong ngực, dùng đũa từng chút một ép y ăn cho xong.
Nhưng thực tế là --
"Em ăn trước đi, nó......"
Lời còn chưa nói xong, Chu thiếu gia bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng mặt nhìn chằm chằm Sa tiên sinh không chớp mắt.
Hai ba ngày nay Sa tiên sinh chưa từng bị nhìn như vậy nên lập tức ngây ngẩn cả người, tay chân lúng túng không biết nên đặt chỗ nào, khẩn trương cố gắng mỉm cười: "Sao, sao vậy?"
Chu thiếu gia lập tức đứng lên.
Sa tiên sinh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, theo sát y đứng lên, sốt ruột hỏi: "Có chuyện gì?"
Chu thiếu gia cúi đầu ngón tay trêu đùa cái miệng nhỏ được giấu dưới đám lông của Chocolate, cười tủm tỉm khẳng định: "Chắc chắn lúc trưa anh đã làm Chocolate sợ, thấy anh ở chỗ này chắc nó không dám ăn, anh ăn trước đi, không cần đi theo tôi, tôi ôm nó ra ban công hít thở không khí."
Bởi vì bản thân lớn lên trông đáng sợ, nên dọa một con chó sợ đến mức không dám ăn cơm, sau đó chỉ có thể nhờ vợ mình ôm nó vào lòng dùng sắc dụ để lừa ăn cơm, Sa tiên sinh: "???"
Nhìn Chu thiếu gia đột nhiên rời khỏi, rồi nhìn lại cái bàn đầy thức ăn, Sa tiên sinh uể oải, nhưng hắn chỉ có thể nghẹn không nói, giống như cô vợ nhỏ cúi đầu: "Anh ngồi đây đợi lát nữa hâm nóng lại giúp em."
Đầu Chu thiếu gia không quay lại, giọng nói mang theo ba phần ý cười: "Được rồi, anh ăn trước đi, không cần chờ tôi."
Sa tiên sinh căn bản ăn không vô, uể oải ỉu xìu mà trả lời: "Ừ." Ngồi xuống cầm đôi đũa gắp mấy cái rồi thu dọn đi lên, tính đợi lát nữa cùng ăn với Chu thiếu gia.
Hắn chỉ đơn giản thu dọn qua, ngồi trên sô pha, đôi mắt trông mong nhìn về phía ban công nơi Chu thiếu gia đang đưa lưng về phía mình ngồi xổm xuống dưới đất chơi rất vui với con chó, sự ủy khuất trong đôi mắt dường như muốn ngưng tụ thành gọt tràn ra ngoài.
Chỉ là một con chó, cần gì phải thích đến như vậy.
Rõ ràng, rõ ràng --
Sa tiên sinh thực sự thương tâm.
Rõ ràng...... Có những lúc, sẽ tình cờ khen mình giống chú chó, vốn cùng là chó, nhiều lắm chỉ khác chủng loại, sao đãi ngộ lại khác biệt như vậy, đúng là có mới nới cũ.
Đặc biệt là --
Con chó này có ý đồ xấu xa.
Sa tiên sinh nhìn chằm chằm Teddy như hổ rình mồi đang nhìn Chu thiếu gia, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, nhưng lại không dám thực sự phóng sát khí ra.
*****
"Anh sao cũng chưa ăn cơm?" Miệng Chu thiếu gia nhét đầy cơm, mơ hồ không rõ mà nói.
Sa tiên sinh giúp y gắp đồ ăn: "Em ăn chậm một chút, không có ai giành với em đâu."
Chu thiếu gia liếc hắn xem thường: "Tôi chỉ là...... Có hơi đói bụng."
Hẳn là rất đói bụng, nói chỉ đi dỗ Chocolate ăn một chút, kết quả một người một chó ngồi ở trên ban công chơi gần hai tiếng đồng hồ, con chó thì đã ăn no đi ngủ còn tiểu thiếu gia thì chợt nhớ rằng bản thân chưa ăn cơm, cũng thật là......
Mệt nhất chính là mình đã gọi y rất nhiều lần, kết quả một lần cũng chưa thỉnh được người về.
Sa tiên sinh đau lòng nhìn Chu thiếu gia ăn ngấu nghiến, nhạt nhẽo mà nhai thức ăn: "Em thích chó con sao?"
Chu thiếu gia uống một ngụm canh: "Cũng còn tùy."
"À." Sa tiên sinh trả lời một tiếng.
Chu thiếu gia : "?"
Chu thiếu gia ngẩng mặt nhìn hắn: "Anh hỏi cái này để làm gì, anh muốn nuôi chó sao?"
"!" Sao có thể, Sa tiên sinh bị sặc thức ăn trong miệng, nước mắt đều bị sặc đến ứa ra, liên tục lắc đầu.
Chu thiếu gia nhíu mày, đứng dậy rót một ly nước đưa cho hắn: "Anh kích động như vậy làm gì?"
Sa tiên sinh ủy khuất mà uống nước, nâng mí mắt thật cẩn thận nhìn y, sợ y đột nhiên đòi nuôi thú cưng – thật ra chỉ cần tiểu thiếu gia yêu cầu, hắn chưa chắc sẽ cự tuyệt.
Nhưng -- hắn bây giờ chỉ hận không thể lập tức tiễn con Teddy này đi, chứ đừng nói muốn nuôi một con chó lâu dài.
Mặc dù chưa chắc mấy con thú cưng khác cũng giống con Teddy...... "Thô tục", nhưng hắn đã thấy thái độ của tiểu thiếu gia khi ở gần Teddy, nếu thực sự nuôi một con thì chắc chắn tất cả sự chú ý đều tập trung ở trên người con thú cưng đó, còn hắn – phải làm sao bây giờ.
Vốn dĩ địa vị bây giờ đã đầy rẫy nguy cơ, lại còn phải tranh sủng.
Sa tiên sinh buồn thúi ruột trên trán nhăn lại, càng thêm hàm khí (thành thực).
Sau một lúc rối rắm, Sa tiên sinh thử mở miệng: "Không, anh thấy em...... Ừm, thích Chocolate như vậy, nên nghĩ em có phải hay không thích...... Ừm, thú cưng?" Làm ơn đừng nói có, ngàn vạn lần không cần.
Khuôn mặt Sa tiên sinh muốn vùi vào bát cơm, trong lòng thấp thỏm.
Thậm chí vô cùng hối hận, thật muốn quay ngược thời gian về hai phút trước tát cho mình tỉnh ra, đang yên lành nhắc chuyện thú cưng làm gì, vốn đã không muốn nuôi, còn bày đặt đi gợi ý cho người ta nữa.
Sa tiên sinh trong lòng nôn nóng, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, chỉ muốn đứng lên hét thật lớn -- tuyệt đối không được nuôi thú cưng!
Chỉ tiếc hắn không dám.
Chu thiếu gia vội vàng lay cơm, đầu cũng không ngẩng, tất nhiên cũng không phát hiện sự quẫn bách của hắn, nhanh nhẹn mở miệng: "Tạm thời không muốn, quái phiền phức."
"Ồ --" giống như thiên thạch va chạm trái đất, Sa tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cám ơn trời đất các vị Bồ Tát, ngước mặt cẩn thận nhìn kĩ xem trên mặt y có vẻ miễn cưỡng hay không, nhấp môi hỏi, "Tại sao, anh thấy em thích Chocolate lắm mà."
Chu thiếu gia liếc hắn một cái, ánh mắt phức tạp.
Trong lòng Sa tiên sinh lộp bộp, mạc danh sợ hãi, tim đập gia tốc, cầm lòng không đậu siết chặt chiếc đũa.
Chu thiếu gia nhàn nhạt liếc mắt, liếm môi rồi lại cúi đầu ăn cơm: "Đó là chó của người ta, vì tin tưởng anh nên mới gửi nuôi hộ mấy ngày, anh không đi mà chăm nó cho tốt suốt ngày cứ nhốt nó trong nhà vệ sinh? Giống chó này rất nhạy cảm, nếu không cẩn thận lỡ xảy ra vấn đề gì anh ăn nói làm sao với bạn của anh."
Dừng một chút, Chu thiếu gia ghét bỏ mà nói, "Một chút chuyện nhỏ nhặt về việc ứng xử trong mối quan hệ giữa người với người còn không làm được, thì đừng nhắc đến môi trường làm việc ở công ty."
Sa tiên sinh rất tủi thân, khóe miệng lập tức sụp xuống giải thích nói: "Anh không có, không phải ý đó, chỉ là nó, nó......" Sau một lúc lâu vẫn không lựa được từ để nói, ngực tức muốn hộc máu.
Chu thiếu gia đẩy cái chén về phía trước, lấy khắn giấy lau miệng, xoa xoa cái bụng thở ra một hơi: "Được rồi, tôi đã no." Nói xong cũng không Cát Ưu nằm liệt [1], lập tức đứng lên.
[1] – Cát Ưu nằm liệt: hình ảnh Cát Ưu (một nam diễn viên) nằm trên ghế sa-lông trong bộ phim truyền hình "Tôi yêu nhà của tôi", đoạn hình ảnh này được cư dân mạng tách ra và chế biến thành các biểu tượng cảm xúc phổ biến và tạo thêm các chủ đề liên quan như "Cát Ưu liệt", "Kinh thành liệt", "Bắc Kinh liệt", "Hoành Điếm liệt", v.v..
Sa tiên sinh quăng đũa, cũng tính đứng lên đi theo.
Chu thiếu gia dừng lại, nghi hoặc: "Anh làm gì đó, đi theo tôi làm gì?"
Sa tiên sinh: "?" Hắn cũng không biết.
Chu thiếu gia lướt qua hắn nhìn cái bàn ăn lộn xộn ở phía sau: "Anh mau ăn nhanh đi, nếu ăn xong rồi sao chưa còn chịu dọn?"
Sa tiên sinh được ra lệnh nên ngoan ngoãn chạy nhanh về chỗ ngồi trở lại, giống chó mặt xệ điên cuồng gật đầu: "Được được được."
Ánh mắt Chu thiếu gia dừng trên người hắn, sau một lúc lâu môi khẽ mở, nhếch lên mỉm cười: "Gì đây, sao nhìn giống con chó vậy." Y duỗi người kéo căng cái eo, áo hoodie cũng bị kéo lên để lộ ra một khúc eo mảnh khảnh, nhìn thẳng vào hai mắt đang nhìn chăm chăm của Sa tiên sinh.
Đã lâu lắm rồi --
Chu thiếu gia không biết hắn đột nhiên bị gì, chỉ thấy ánh mắt hắn dại ra: "Giống chó thấy xương, cái đuôi ve vẩy."
Sa tiên sinh: "!" Đến lúc tỉnh táo lại đã thấy Chu thiếu gia mở cửa vào phòng, đến bóng dáng cũng không chịu lưu lại cho mình. Sa tiên sinh ngồi trước bàn ăn, nhìn cơm thừa canh cặn trước mặt, ăn không vô, cầm đũa tùy tiện chọt chọt mấy cái, rồi đưa mắt nhìn về phía cửa phòng, nhìn thật lâu.
Thấp giọng lẩm bẩm nói: "Cũng là chó như nhau, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy."
Khuôn mặt hàm hậu thành thật của Sa tiên sinh xen lẫn một chút âm ngoan [2] -- không biết lúc ngủ tính cảnh giác của chó có cao không, ẳm nó ra ngoài rồi quăng đi không biết có tìm được đường trở về hay không?
[2] - Âm ngoan: thâm độc, nham hiểm kết hợp tàn nhẫn, hung ác.
Đúng là sắp bị bức điên rồi.
*****
Sau ba ngày địa vị trong nhà của Sa tiên sinh đã không còn bằng một con chó, quả thực thống khổ bất kham.
Nhưng mà mùi vị chiến thắng còn đang chờ đợi vào hừng đông phía trước, qua hết ngày hôm nay thì con Teddy ngu xuẩn sẽ bị đưa về nhà, Sa tiên sinh ngồi bên bàn ăn ánh mắt lạnh lẽo nhìn con Teddy, khóe miệng một mạt tạo thành vòng cung quỷ dị.
Hừ, đã trở về thì sau này vĩnh viễn đừng hòng đặt chân lại gần cửa nhà tao.
Chu thiếu gia đang nằm nghiêng trên sô pha đeo tai nghe chơi game, con Teddy thì dán sát vào chân y thè lưỡi liếm.
Đầu lưỡi đỏ tươi, non mềm ươn ướt, hăng hái nghiêm túc liếm đầu ngón chân.
Chu thiếu gia bị nhột, cuộn tròn mu bàn chân trắng như ngọc cười hì hì cùng Chocolate đang quấy rầy: "Đừng liếm nữa, Chocolate, nghe không! Buồn (buồn cười) chết mất."
Hai mắt Sa tiên sinh trừng muốn rớt ra, hô hấp trở nên hỗn loạn.
Liếm?!
Ánh mắt Sa tiên sinh lập lòe, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí tàn nhẫn.
Hít sâu một hơi.
Không thể nổi giận, nó chỉ là một con chó, nó cái gì cũng không hiểu.
Quan trọng nhất chính là, nếu nghiêm túc so đo với nó, người thiệt sẽ là mình.
Nhưng vẫn không khống chế được cơn giận trong lòng, Sa tiên sinh đứng lên, tay chân cứng ngắc mà dựa lưng vào sô pha, đôi mắt hung tợn trừng nó, dùng ý niệm truyền đạt ác ý vô tận của mình tới chỗ con chó.
Chỉ tiếc --
Chocolate xoay người, vui vẻ nhìn hắn lắc lắc cái đuôi, chu cái mông xinh xắn đầu rúc vào trong ngực Chu thiếu gia, lâu lâu còn thâm dò nhú đầu nhìn hắn rồi nhẹ giọng rên rỉ nức nở, đầu nhỏ dụi vào cánh tay Chu thiếu gia, nhất cử nhất động như đang cười nhạo người nào đó.
Sa tiên sinh: "......" Không thể nhịn được nữa, cảm thấy chuyện này không thể cứ im lặng cho qua, quay đầu ấm ức tủi thân gọi tên Chu thiếu gia, nhưng – dù gần như thế, đã gọi liên tiếp hai ba lần, vậy mà Chu thiếu gia lại không nghe thấy, thậm chí nhìn mặt còn có vẻ muốn nhập bọn chơi cùng nó.
Sa tiên sinh: "......" Cuộc sống này thật không công bằng mà. Thà chơi cùng con chó, còn hơn để ý đến mình.
Hắn cô độc mà đứng lên, tính toán tìm một góc một mình liếm láp miệng vết thương.
Làm sao ngờ được con Chocolate đột nhiên nhảy ra khỏi ngực của Chu thiếu gia, chễm chệ nằm bò ở vị trí vừa rồi của Sa tiên sinh, nhìn lướt qua Sa tiên sinh rồi nghiêng đầu hướng Chu thiếu gia, khẽ kêu một tiếng: "Gấu."
Chu thiếu gia tuy vẫn không ngẩng đầu, nhưng – y khẽ cười ra tiếng hỏi: "Có chuyện gì, đói bụng sao, không phải vừa rồi mới ăn cơm à?"
Nghe thấy thanh âm mang theo ý cười của Chu thiếu gia, Chocolate đắc ý xoay về phía Sa tiên sinh ngoảnh đầu lắc lắc cái đuôi, rất giống tiện nhân được sủng liền vênh váo tự đắc.
Sa tiên sinh: "......"
Chịu hết nỗi rồi, con chó này nhất định đã thành tinh, Sa tiên sinh đỡ trán, cảm thấy việc cấp bách nhất bây giờ chính là đi tìm cái kính chiếu yêu.
Thấy Chu thiếu gia rất để tâm đến con Teddy, Sa tiên sinh uất ức, càng thêm ấm ức khi nghĩ đến sự lười biếng của Chu thiếu gia, đến cuối cùng vẫn là mình đi cho tình địch ăn.
Trong lòng hắn khổ sở, Sa tiên sinh thật sự rất muốn bỏ bã độc chết nó, tuy phẫn nộ nhưng một lần nữa lại bỏ qua, tiếp tục nổi giận trừng mắt phóng ra ác ý.
Không phải lúc trước mày sợ tao lắm sao, không phải rất thích để người khác hiểu lầm mày sợ tao tới mức không dám ăn cơm đó sao, thế nào --
Sao không sợ hãi nữa đi, sao không chạy đi, nằm ườn trên sô pha làm gì!
Đầu Sa tiên sinh giống như động cơ hơi nước, hơi hờn dỗi tu tu tu thoát ra ngoài.
Không nghe thấy được câu trả lời từ Chocolate, Chu thiếu gia chỉ tùy tiện gọi nó, vươn tay tính xoa cái đầu đang thở khò khè của nó, chỉ là lòng bàn tay vừa chạm vào chớp mắt liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Sa tiên sinh: "?"
Sa tiên sinh: "!"
Tầm mắt dừng lại trên cái đầu mà mình đang đặt tay lên, Chu thiếu gia rụt tay lại: "Sao anh còn ở đây, tôi còn tưởng là đầu của Chocolate."
Tâm trạng vui mừng hưng phấn vừa rồi đột nhiên bị dội nước lạnh, từ đầu đến chân, con tim này thật lạnh, lạnh quá đi. Hắn...... Ở chỗ này từ nãy giờ rồi, chẳng lẽ nãy giờ vẫn không biết? Con tim này thật mệt mỏi.
Chocolate thấy náo nhiệt cũng không ngại chuyện chưa đủ lớn thập thò lúc ẩn lúc hiện trên sô pha, rồi lao thẳng vào ngực Chu thiếu gia.
Sa tiên sinh: "......" Con tim này đã chết lặng.
Mắt không thấy tâm không phiền, xoay người trở về phòng sách, đi xử lý công việc.
Chỉ là ngồi ở phòng sách chưa đến nửa tiếng, trong đầu toàn là vẻ mặt Chu thiếu gia cúi đầu nghiêm túc chơi với chó, cả người Sa tiên sinh nóng lên, căn bản không thể tập trung xem hợp đồng, hai tay che mặt ghé vào trên bàn, hắn thật sự chờ không nỗi nữa muốn tống con chó này đi cho sớm.
Đang lúc hắn tính gọi điện hỏi xem bạn tốt của hắn khi nào trở về, để mình tốt bụng tiễn chó cưng của bạn về nhà trước.
Trong phòng khách liền truyền đến giọng thét chói tai của Chu thiếu gia.
*****
Sa tiên sinh lập tức đứng lên, vì động tác mạnh nên làm ngã ghế xoay về sau, "Đùng --" chạy nhanh ra phòng khách, liên thanh hỏi: "Có chuyện gì?"
Chu thiếu gia đứng trên một chân, một chân giơ lên cao, một lời khó nói hết nhìn hắn.
Sa tiên sinh không biết tại sao y lại làm vậy, nôn nóng kéo y ôm vào trong ngực, ai biết được đột nhiên Chu thiếu gia lại đẩy hắn ra.
Sa tiên sinh: "!"
Chu thiếu gia chỉ cái chân đang nhấc cao khỏi mặt đất, ghét bỏ mà nhìn về phía chiếc dép lê trên mặt đất.
Sa tiên sinh sửng sốt, cúi đầu cẩn thận nhìn.
Một mùi hương tanh tưởi khó ngửi xông vào mũi, nhìn sang bên cạnh lại thấy Chocolate đang vui sướng xoay vòng vòng, Sa tiên sinh rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Núi lửa trong lòng nháy mắt muốn phun trào!
Nhưng --
Người càng muốn phát hỏa chính là Chu thiếu gia .
Chu thiếu gia miễn cưỡng kiềm chế lửa giận trong lòng, đỡ lấy cánh tay Sa tiên sinh, đè thấp thanh âm nói: "Ôm tôi đi tắm nhanh lên."
Cơ hội hiếm có khó đuợc, ánh mắt Sa tiên sinh sáng lên, lập tức chặn ngang đem người bế lên.
Trong phòng tắm không có thảm, Chu thiếu gia bị bế lên đồng thời cũng giũ chân vứt chiếc dép lê còn lại. Sa tiên sinh đặt người lên trên bàn đá bồn rửa mặt, khụ khụ: "Này, cái kia, em trước tiên đừng nhúc nhích, anh đi lấy nước giúp em rửa chân."
Chu thiếu gia vẫn chưa bình tĩnh trở lại, ngực phập phồng lên xuống, không trả lời.
Y vốn muốn đi xuống bếp uống nước, kết quả chân vừa nhét vào dép lê, liền cảm giác đầu ngón chân dinh dính nhớt nhớt, cúi đầu liền thấy Chocolate đang thoải mái dễ chịu mà xụi lơ ở một bên, trong lòng cảm thấy kỳ quái rõ ràng lúc nãy nó còn tinh lực dồi dào quậy phá vậy mà bỗng nhiên lại an tĩnh.
Bản năng cảm thấy có cái gì đó không ổn, lại bị cái mùi khó ngửi trên chân xông đến gay mũi, lúc này mới phát hiện bản thân trong lúc không để ý đã bị con chó này xem là đối tượng giao phối, lần này đúng là......, Quả thực --
Tâm tình phức tạp.
Nắm bàn chân xinh xắn trắng nõn mềm mịn trong tay, trái tim Sa tiên sinh bùm bùm loạn nhịp.
Trong khoảng thời gian này tuy Teddy không ngủ chung với bọn họ, nhưng Chu thiếu gia lại luôn lấy cớ ban ngày chơi đùa cùng chó, nên mệt, mỗi ngày trời vẫn còn sớm đã đi ngủ.
Nếu không phải cả ngày Sa tiên sinh đều ngốc ở trong nhà, hắn còn tưởng Chu thiếu gia có nhân tình bên ngoài. Bất quá tình huống bây giờ cũng không tốt hơn mấy so với chuyện có bồ nhí!
Lúc này, hai mắt Sa tiên sinh bắn laser.
Trong lòng Chu thiếu gia thấy không thoải mái, bất luận là ai khi bị một con chó xem như đối tượng giao phối đều sẽ thấy xấu hổ.
Y nhìn Sa tiên sinh nửa ngồi xổm trước mặt mình, mũi chân nâng lên, đầu ngón chân thuần thục câu lấy cằm Sa tiên sinh.
Khuôn mặt Sa tiên sinh đỏ rần, ngơ ngác nâng cằm lên.
Âm thanh Chu thiếu gia câu nhân, chậm rãi nói: "Thật khó ngửi." Còn chưa đợi Sa tiên sinh mở miệng nói lời cam đoan sẽ rửa sạch sẽ cho y, Chu thiếu gia đã nghiêng mặt đi, bàn chân đặt trên mặt Sa tiên sinh, vênh váo tự đắc, "Dùng mùi trên người anh để át nó đi."
Sa tiên sinh: "!"
Bỗng nhiên hưng phấn.
Nhưng mà --
Chu thiếu gia giữa mày nhíu lại, ngón tay Sa tiên sinh vuốt phẳng trán của y, giọng nói áp lực hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Chu thiếu gia đá chân: "Phía dưới."
Sa tiên sinh: "?"
Chu thiếu gia quay mặt đi: "Khó ngửi, chờ đi, anh đợi tôi quên đi cái mùi của con chó ngu ngốc này rồi tính, tôi đi tắm đây."
Sa tiên sinh: "......"
Chưa kịp phản ứng lại, trong ngực đã không còn ai, trơ mắt nhìn cơ thể trơn bóng trần như nhộng của Chu thiếu gia chậm rãi bước vào bồn tắm.
Sa tiên sinh ngẩn ngơ tại chỗ.
Sau khi Chu thiếu gia bước vào trong nước, thoải mái dễ chịu nằm gọn trong bồn tắm, lúc này mới phát hiện đối phương như bị sét đánh, vừa sốc vừa cương đứng chết tại chỗ, đột nhiên thấy mình có lỗi, chắp tay trước ngực xin lỗi: "Tôi giờ đang có bóng ma tâm lý, chờ thêm hai ngày nữa rồi nói sau."
Cho nên mỗi khi muốn làm chuyện giường chiếu, hình ảnh đầu tiên nghĩ tới lại là -- con Teddy, quả thực làm không nổi.
Sa tiên sinh: "......" Tức điên phồng lên như con cá nóc, tức muốn nổ tung, muốn cùng con Teddy đồng quy vu tận.
Cảm thấy mình đuối lý, Chu thiếu gia đứng lên, mang theo bọt nước rơi xối xả, chân trần đạp trên nền gạch, mở vòi sen giúp Sa tiên sinh, còn mình thì đưa lưng về phía Sa tiên sinh thả muối tắm vào bồn, vừa làm vừa xin lỗi.
"Anh trước tắm nước lạnh đi đã, đợi lát nữa ra ngoài gọi điện hỏi thử xem khi nào bạn anh đem con chó về, tuy còn chưa đến ngày, nhưng Chocolate lúc này vẫn đừng nên ở nhà mình nữa, nếu anh ta vẫn chưa về thì anh gọi điện nói cho anh ta một tiếng, bảo mình đem gửi tạm tại hotel thú cưng, chỗ đó rất chuyên nghiệp, hẳn sẽ biết xử lý mấy con chó đang trong thời kỳ nhạy cảm."
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu Sa tiên sinh bùm nổ vang, mô não nát như tương.
Tại sao...... Đã không cho còn kích thích hắn.
Chu thiếu gia không nhìn hắn, sau khi chuẩn bị xong thì thoải mái mà vào trong bồn tắm nhắm mắt hưởng thụ, khoanh tay trước ngực oán giận nói: "Vẫn thấy có mùi, khó trách con Teddy suốt ngày cứ kích động, cũng coi như bổ sung thêm kiến thức, thấy được con Teddy động dục, cảm giác thật kỳ lạ."
Sa tiên sinh cúi đầu trên dưới đánh giá chính mình: "......" Chua xót mà xoay người đi tắm nước lạnh, không dám lộn xộn, sợ phát ra âm thanh khiến Chu thiếu gia đem mình liên tưởng tới con Teddy như vừa rồi, nếu là như vậy --
Rất có khả năng từ nay về sau đừng hòng chạm vào y.
Sa tiên sinh ai oán, trên đời này động vật mà Sa tiên sinh ghét nhất chính là con Teddy.
Nhưng mà – từ ngày đó trở đi, dù đã hơn một tuần, nhưng mỗi khi mình có ý đồ tiếp cận y, Chu thiếu gia liền sẽ nhíu mày hít hít cái mũi, nói có mùi lạ, rõ ràng – cái gì cũng chưa làm mà!!!
Mặc dù đã qua lâu rồi, Chu thiếu gia vẫn mâu thuẫn như cũ – nhưng có thể thấy rõ y cũng đang cố gắng khắc phục.
Sa tiên sinh chỉ cảm thấy, con tim này thật quá mệt mỏi, cuộc đời này mặc kệ là loài động vật gì, nhìn thì được, tốt nhất đừng có nuôi.