Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ

Chương 66




"Vâng." Cô gật gù nhận lấy bát cơm anh xới cho.

Mặc Liên giơ đũa lên vừa định gắp miếng thịt chiên thì Dương Quang Trường liền đè thịt lại, cười cười: " Gọi chồng yêu đi anh cho em ăn."

"..." Khoé môi cô giật giật, dời tay sang gắp đĩa khác, anh lại nhanh tay đè miếng tôm lại, đắc ý: "Muốn ăn thì phải xem biểu hiện của em đã."

Dư vị sau khi ngủ trưa, bụng đói cồn cào và cả cái tính thiếu kiên nhẫn của cô hiện tại đã có thể đánh anh bầm dập. Tặc lưỡi một cái, cô lười hơn thua với con nít: "Để em ăn."

Dương Quang Trường cong môi cười gợi đòn: "Gọi chồng yêu."

Má nó. Già mà giỡn nhây.

"Ch-ch.."

Quang Trường chống cằm cười híp mắt chờ đợi.

Mặc Liên mấp máy cánh môi, ánh mắt thành thật: "Chú!"

"..." Nụ cười cứng đờ ra, Dương Quang Trường ngoáy ngoáy tay, hỏi lại cho kĩ: "Em lúc nãy mới nói cái gì vậy?"

Cô gắp thức ăn cho vào miệng, thản nhiên nói lại: "Chú."

"Chú?" Anh đau quá mà cười: "Anh già lắm sao?"

"Chứ còn gì nữa."

"..."

"Hơn 3 tuổi đã là một cấp thế hệ, chú lớn hơn em tận 7 tuổi." Cô lắc đầu mỉa mai: "Già quá rồi."

"..." Dương Quang Trường như chết lặng. Gọi như vậy thì có khác gì bảo anh là trâu già gặm cỏ non. Mà cỏ này còn xanh mơn mởn vừa mới mọc mầm nữa mới đau.

"Ủa nhưng mà vợ." Anh nghiên đầu cười như không cười: "Ai dạy em cái khoảng cách 3 tuổi là một thế hệ vậy?"

"Em đọc truyện!"

"..."

Biết ngay mà..

"Em lại lén xem?"

Mặc Liên nhướng mài, nuốt thức ăn xuống bụng, phản bác: "Em lén khi nào? Em quang minh chính đại đọc."

"Được thôi." Dương Quang Trường không biết nên nói sao, tức không thành lời. "Em thích xem thì cũng được đi. Nhưng.."

"Chứ thầy cản được em sao?"

"..."

Cảm thấy địa vị của anh trong gia đình hình như đã lọt xuống luôn dưới lồng đất, tự nhủ rằng phải dạy dỗ lại vợ.

Dương Quang Trường giở giọng gia trưởng ra, ngồi khoanh tay bắt chéo chân. "Nếu em đã gọi anh là chú, vậy cũng nên kính trên nhường dưới một chút, gắp thức ăn cho chú đi."

Môi cô giật giật, ngoảnh đi gắp thức ăn cho vào miệng, thuận miệng đáp trả: "Chú cũng nói là kính trên nhường dưới rồi còn gì? Chú gắp cho em đi."

"Hình như anh cưng em quá nên em ngồi lên đầu anh luôn rồi đúng không?"

Mặc Liên cau mài, nói một liền cãi lại một: "Thầy tự bế em ngồi lên chứ có phải em tự leo đâu?"

"..."



Không được rồi. Phải dạy lại mới được, quá trời là em bé hư rồi.

Nghĩ sao làm vậy, sau khi anh rửa bát xong thì liền cầm roi đi dạy lại vợ.

"Trước tiên, là lễ phép!" Dương Quang Trường ngồi trên ghế chống cằm bắt chéo chân: "Em khi nào muốn gọi anh, thì phải kêu là chồng ơi hoặc là anh ơi, tiếng phải nhẹ nhàng, nũng nịu."

"..."

"Em trừng cái gì?" Quang Trường cắn môi, đập roi lên bàn đe doạ: "Gọi nhanh để anh dạy tiếp!"

Mặc Liên bị anh trói tay chân bắt quỳ trên gối, cô giật giật thái dương tức mà không làm gì được, cô gặng giọng: "Thả em ra!"

"Em đừng có ngang ngược." Dương Quang Trường hất cằm, gõ gõ ngón tay lên tay nắm ghế, giọng điệu ngông cuồng: "Biết người biết ta, em đang bị trói mà còn dám giở giọng đó với anh, tối nay ngủ sofa bé nhé."

"..." Cô giật giật khoé môi, miệng mấy máy chửi rủa. "Em nói là cởi trói cho em."

Khoé môi ai đó cong lên cười đắc ý, chống cằm thách thức: "Em hôm nay không ngoan ngoãn nghe lời anh thì sofa hôm nay nhường em tất!"

"..."

"..."

"Thầy trói em mãi được sao?" Mặc Liên thiếu kiên nhẫn, ngồi bẹp mông xuống bắp chân, đôi mắt hờ hững.

Dương Quang Trường thả chân xuống, đổi chân trái gác lên chân phải, ánh mắt vô cùng kiên nhẫn, cong môi cười: "Tắm rửa, thay quần áo, đút cơm, nói chung là bất cứ việc gì anh cũng không ngại làm giúp em đâu."

"..."

Anh ngắm nghía cô từ trên xuống dưới, giọng điệu cười hệt như biến thái: "Nhưng mà anh cũng có rất nhiều bộ quần áo muốn em mặc nha, em bé mặc vào chắc là rất đáng yêu đây."

"Em mặc quần áo gì mà không đáng yêu?" Mặc Liên giương mắt trừng anh, khoé môi vẫn không giữ được mà giật giật: "Thầy có cần làm ra cái mặt ô dâm vậy không? Đồ biến thái."

"..." Dương Quang Trường bị chửi mà không biết tại sao lại buồn cười. Nghĩ lại thì anh cũng làm biến thái được gần 6 tháng rồi, lúc nào cũng nhân lúc cô không để ý là giở trò biến thái ra sờ đủ chỗ, làm biến thái khi cô chỉ có 17 tuổi, xử nam như anh lần đầu gặp cô đã bị rung động, mà lúc đó anh lại bị bất lực, thích cô quá nên anh phải tự mình tìm hiểu cách làm phụ nữ sung sướng, sợ cô không được thoả mãn thì cô sẽ chán ghét anh, ai ngờ được bị cô cọ một chút mà nó đã cứng như đá. Rồi nghiện ngập triền miên, mê mẫn cái khoái cảm cùng cô hoan ái, chỉ cần động chạm điểm kích thích một chút cũng khiến anh muốn được cùng cô.

Rồi chỉ vì một lần anh vô tình muốn dạy cô một chút, từ đó liền chỉ có thể sờ mà không dám động, không muốn xem cô là vật giải toả. Cô rõ ràng là người duy nhất mà anh yêu thương, anh chăm sóc cô từng li từng tí, anh từ một đại thiếu gia chưa từng phải động tay vào bất kì việc gì, vậy mà anh lại đâm đầu từ sáng đến tối vào bếp, rồi lại lau dọn nhà cửa, phơi giặt quần áo bẩn, rửa bát, đến cả từng sợi tóc của cô anh cũng chăm chút kĩ lưỡng. Ngoại trừ ăn ngủ, học hành sau đó là bày trò chơi từ sáng đến tối cho thật vui rồi ngủ thật ngon thì anh không cho cô động tay vào bất kì việc gì, lúc nào làm xong việc thì lại dụi vào lòng cô mà làm nũng, chiều chuộng cô như báu vật..

"Hình như lâu lắm rồi em với thầy chưa đánh nhau thì phải!"

"Em bé này ngông cuồng thật, bị trói đến vậy rồi mà còn muốn đánh nhau." Dương Quang Trường như bất lực quá mà cười, vòm họng phát ra một âm trầm mê quyến rũ: "Đánh nhau trên giường sao, hử?"

Má nó. Cha nội này bữa nay ăn cái gì ngông dữ vậy không biết.

Đợi má đây cởi được dây thì ông toang rồi ông già.

"Em chửi anh?" Dương Quang Trường hơi nhướng mài, vẻ mặt hiện rõ nét thấu hiểu hồng trần: "Em mới chửi anh già sao?"

"Thì sao?" Mặc Liên hất cằm, nghênh ngang: "Em chửi thầy là ông già, thầy là ông chú già biến thái!"

"..." Dương Quang Trường mím chặt môi, tức mà không làm gì được: "Anh tuy lớn tuổi hơn em một chút, nhưng tính ra.."

Mặc Liên không kiên nể, nhảy vào miệng anh nói: "Lớn hơn tới 7 tuổi mà là một chút? Là 2 thế hệ đó chú."

Được, được lắm. Vợ với chả con. Được lắm!

Trách anh không thể động vào em thôi, anh mà động được thì anh cho em khóc cầu xin anh, cho em ngất luôn trên giường..

"Mệt ghê, cởi trói cho em." Mặc Liên tặc lưỡi thiếu kiên nhẫn: "Ngày mai còn phải đi học nữa."

Dương Quang Trường thở dài, ngả ngớn tựa lưng vào ghế, cong môi cười gợi cảm: "Tính ra từ nãy đến giờ em cũng chỉ nói được chứ đâu có làm gì được. Tội bé ghê."

"..."



Mẹ kiếp. Muốn bị đánh hay sao vậy?

"Không có nha." Dương Quang Trường vẻ mặt vô tội nói: "Anh đang dạy em chứ nào có muốn bị đánh."

"..."

Gì vậy? Ổng biết đọc tâm thuật hay sao vậy?

"Hửm?" Quang Trường chớp mắt, cong mép môi cười thầm: "Là do mặt em nó viết vậy mà?"

"..." Khoé mắt Mặc Liên đột nhiên có chút đỏ, đuôi chân mài xụ xuống, môi cong cong mếu máo: "Thầy hết thương em rồi."

"..."

"Thầy không thương em nữa.."

"L-làm gì có." Ai đó bị vẻ mặt và cả cái điệu bộ nhõng nhẽo của cô làm cho tay chân mềm nhũn ra, cùng tay cùng chân vứt roi đi xuống ôm vào lòng dỗ dành: "Anh thương em mà, anh thương bé nhất luôn."

"Thầy trói em, thầy bắt nạt em." Mặc Liên mè nheo làm nũng: "Thầy không thương em nữa, thầy hết thương em rồi."

"Không có, không có." Dương Quang Trường tận lực dỗ dành, ôm cô lên đi về giường: "Anh thương bé mà, thương bé nhất nhà, yêu bé nhất trên đời luôn."

"Thầy nói thương em mà thầy trói em." Cô rơm rớm nước mắt, bĩu môi phụng phịu má nhõng nhẽo: "Như vậy là ghét em rồi."

Ui chời bé ơi. Chắc anh chết..

Dương Quang Trường quắn quéo cả tim như lên bờ xuống ruộng, anh cởi dây trói ra cho cô, dỗ em bé: "Không có, anh thương em bé của anh lắm, em đâm chết anh cũng không nỡ ghét em nữa."

Môi Mặc Liên bĩu nhẹ ra, xụ đôi mắt xuống nhìn đầu gối không nói gì.

Anh dường như quên luôn mục đích trói cô lại để làm gì, vứt dây trói sang một bên, Dương Quang Trường đưa hai tay áp lên đôi má của cô xoa xoa cưng chiều, vươn mặt tới hôn "chụt" lên môi cô. "Anh sai rồi, em bé đừng dỗi nha."

Dương Quang Trường xách nách Mặc Liên lên thả cô nằm xuống gối, kéo chăn đắp kĩ lưỡng lại, Mặc Liên vẫn chúm chím môi làm nũng, nhân lúc dễ dụ phải dụ cho đã. "Thầy đẹp trai quá à."

"..."

"Giàu nữa. Nấu ăn là số một luôn."

"Vợ ơi vợ." Dương Quang Trường nằm xuống bên cạnh, ghé sát mặt lại chạm lên làn má mềm của cô, tay chân kẹp cô vào lòng. "Em bây giờ mới nhận ra sao?"

"Đâu có, em thấy thầy đẹp trai lâu rồi, giàu cũng thấy lâu rồi, nấu ăn là nghiện luôn." Cô trở mình chui vào lòng anh làm nũng: "Còn có, thầy tốt với em lắm luôn, em muốn cái gì thầy cũng cho em hết."

Dương Quang Trường như không thoát khỏi cơn phê, không biết bao lâu rồi anh mới được cô khen mà lần này còn nhõng nhẽo như vậy nữa, cơ thể anh có chút cứng nhắc. "Tất nhiên là anh phải cho em rồi, em có muốn lên mặt trăng ở thì anh cũng đưa em đi."

"Thiệt hả?" Mặc Liên sáng rỡ mắt, giương mắt lên cười toe toét: "Nhưng mà em không muốn lên đó đâu."

Quang Trường ngửa cổ ôm mặt, cưng vợ đến sắp ngất rồi. "Vậy em muốn đi đâu?"

Cô cười "hì hì", môi nhỏ hồng hào chúm chím: "Em muốn đi cắm trại ở trong rừng!"

"..." Dương Quang Trường hơi ngạc nhiên, anh cũng định vài tuần nữa sẽ đưa cô đi rừng để tạo bất ngờ cho cô.

"Không được hả?" Mặc Liên xụ mặt xuống vẻ đáng thương, đôi mắt long lanh đo đỏ ở hốc mắt, buồn bả xoay mặt đi. "Thầy nói là đi lên mặt trăng cũng được mà, thầy nói dối."

"Làm gì có, làm gì có bé ơi." Dương Quang Trường vội vàng ôm cô trở người lại, cưng quá nên hôn chùn chụt rãi rác khắp mặt cô, anh nhắm mắt nhăn mũi xoa xoa hai má cô cưng chiều: "Anh đưa em đi mà, em muốn đi tất nhiên là anh đưa em đi rồi. Nha, khi nào em muốn đi cũng được hết."

"Vậy lễ tốt nghiệp xong mình đi nha?" Mặc Liên đưa tay ra đếm đếm: "Chỗ mà có suối nè, có thác, có chỗ để đốt lửa nữa."

"Được được. Em muốn gì cũng có hết."

"Vậy thầy tìm chỗ phải rộng thật rộng nha." Cô tròn mắt đưa tay lên cằm anh dặn dò: "Như vậy mới đủ chỗ."