Đại Thúc Tứ Thập

Đại Thúc Tứ Thập - Chương 16: Đe dọa





Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa


Diệp Thì Quang điều tra một lúc lâu, rốt cục thì hắn cũng biết được số nhà và dãy chung cư mà Từ Định Quốc đang ở, sau đó vào một buổi sáng cuối tuần, hắn nhân lúc Từ Định Quốc rời nhà đi làm, lại trước cửa nhà gõ cửa.


Nếu mà nói nghiêm túc, hành động này của hắn so với việc đột nhập nhà để kiểm tra đời tư người khác, cũng không khác nhau lắm. Hắn cần phải biết rõ cuộc sống hiện nay của Từ Định Quốc như thế nào, để mà còn suy tính kế hoạch nữa. Nếu tên họ Từ đó muốn tìm một nữ sinh viên thuần khiết hay một cô gáithành thục, chuẩn bị an phận trở lại một cuộc sống bình thường, thì hắn sẽ làm một chính nhân quân tử gửi đến cho y lễ vật kết hôn, nhưng nếu như y lại dám có tư tình với bà bác vừa già vừa mập, thì hắn sao nuốt nổi mối nhục này. Từ Định Quốc đang muốn thử thách phản ứng cùng nhân cách của hắn sao, y có thể cùng chung sống với một bà bác vừa già vừa mập mà lại không chịu sống cùng Diệp Thì Quang hắn, đó là điều trăm triệu lần hắn không chấp nhận.


Cách cửa mở ra, một thiếu niên có khuôn mặt nao nao giống Từ Định Quốc đứng ở bên trong cánh cửa, hỏi: “Anh là …”


Diệp Thì Quang lướt mắt quét sơ qua người trước mặt, người này so với Từ Định Quốc chẳng kém là bao, hay là người này chính là Thất đệ tuyệt hảo nhất của nhà họ Từ mà lúc trước y hay nhắc? Chính xác là một con mọt sách, môi hồng răng trắng, người thì phải nói sao nhỉ? Nếu mà cần người đi đến Tây Thiên lấy chân kinh, Đường Tam Tạng người Tôi chỉ cần một đoàn người đi theo để trợ giúp thì cũng đủ rồi … còn cậu … ít nhất cũng phải đến hai ba đoàn người đi theo. Bởi vì thoạt nhìn qua là dạng người thành sự thì ít mà bại sự có thừa. Đẹp thì đẹp đó, nhưng lại không đủ sức sát thương người (quyến rũ chết người). Từ Định Quốc nếu mà trở lại tuổi 15, so với cậu thì cũng hùng tráng uy vũ hơn một bậc.


Diệp Thì Quang không mở miệng tự giới thiệu, mạnh mẽ chen ngang người qua cậu bước vào trong cánh cửa, hắn lướt mắt qua khắp nhà, cách trang trí thì kém cỏi, ha hả, sàn nhà là các miếng gỗ được ghép lại với nhau, ghế sofa mua ở ngoại thành kết hợp với bộ đồ dùng giá ba nghìn đồng một bộ mua trong thành, nhà bếp thì lát bằng loại gạch men sứ trắng cũ kỹ, sàn gạch trong buồng vệ sinh thì bẩn đến nỗi cứ tưởng là lót gạch hoa cương đen. Quá đáng nhất chính là phòng ngủ, tủ quần áo vừa nhỏ lại bề bộn, giường nằm thì làm phòng chật đến không có chỗ để chân.


Diệp Thì Quang trong lòng thư thái, song song lại có điểm hận Từ Định Quốc không biết suy xét, lại tình nguyện trở lại cuộc sống hồi lúc trước, khi mà y còn là một người nông nhân mới vào thành phố làm công.


“Anh là ai a? Nếu như anh không nói rõ ràng thì tôi gọi cảnh sát đó a!” Từ Tiên Quốc không ngừng ở phía sau hắn kéo đẩy.


Diệp Thì Quang thở một hơi dài, dùng khuôn mặt mỉm cười chói lọi như không hề lo sợ bất kì phong ba bão táp nào, thần tình đắc ý nói: “Tôi tên Diệp Thì Quang, anh cậu có bao giờ nhắc tới tôikhông?”


Diệp Thì Quang trong ấn tượng của Từ Tiên Quốc là một người đàn ông bốn mươi tuổi, quan to chức lớn trong ngành Ngân hàng, bình thường luôn cùng khách hàng ra ngoài ăn uống đánh bạc chơi gái, nhất định là loại người ngồi không mà hưởng, con mắt vẩn đục, hàm răng vàng, là một đàn ông trung niên hói đầu keo kiệt với vẻ mặt dữ tợn, kết quả trước mắt cậu lại là một người nam tử toàn thân mặc âu phục xa hoa, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt ngạo mạn, nhìn trẻ tới mức quả thật khó đoán được tuổi, nếu so với anh hai quả thật trẻ hơn. Hai người họ nếu cùng một chỗ, Từ Định Quốc cũng khoác lên người một bộ âu phục, quả thật dễ khiến người ta hiểu lầm là loại nông dân từ dưới quê lên thành thị trở thành một con thỏ kiểng được những bà nhà giàu nuôi dưỡng.


Khó trách anh hai cậu suốt ngày phiền muộn nhưng lại không thể lên tiếng, quả thật là tình huống đau khổ do thất tình mà ra.


“Diệp tiên sinh, anh của tôi mới vừa ra công trường, anh tìm y có việc sao?”


“Không có gì, thuận tiện ghé thăm thôi.” Diệp Thì Quang đưa tay lên cằm, cười như người mẫu nam quảng cáo xe Mercedes, “Phiền cậu nói lại cho y biết, quậy đủ rồi thì nhanh trở về nhà đi, tôi đến tận đây,cũng đã không còn quan tâm đến cái gì gọi là mặt mũi rồi. Y so với tôi nhỏ hơn, đáng lý tôi phải nhường nhịn y, trước là tôi sai, cậu bảo y đừng để trong lòng. Những lời này vốn dĩ phải trước tiếp nói cùng y, thế nhưng y lại cứ tránh mặt tôi, nên không thể làm gì khác hơn là nhờ cậu chuyển lời hộ. Tôi cùng y có nhiều năm tình cảm bên nhau, không thể cứ thế này mà chia tay, trong lòng tôi thật …” Diệp Thì Quang rũ mắt xuống, thấy được sự đau thương nhưng không kém phần xinh đẹp, cuối cùng cười cười mà xin lỗi, “Thất thố rồi, cậu đừng chê cười.”



Từ Tiên Quốc bình thường gặp gỡ chỉ toàn là những người học sinh quê mùa, đâu bao giờ có dịp gặp được những người quý tộc tao nhã cao sang như thế, trong một thoáng nhìn thấy con mắt của Diệp Thì Quang, không phải, là toàn thân đều phát ra một ánh sáng nhạt, quả thật chói sáng. Hơn nữa người đàn ông này, lại vô tình thâm tình mà yêu anh hai cậu, không màng đến thân phận địa vị cách xa, lại còn khác biệt học thức bằng cấp.


“Em … em sẽ nói lại với y, anh còn có gì cần em chuyển lời không?”


Diệp Thì Quang trong lòng âm thầm đắc ý, em trai quả thật dễ đối phó hơn ca ca.


“Vậy là được rồi, cậu hiện tại đang làm ở đâu?” Diệp Thì Quang làm như dạng sắp đi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, dừng chân xoay người hỏi.


“A, em hiện đang làm người bảo quản trang thiết bị trong một tiểu công ty, chuyên môn cung cấp các thiết bị văn phòng bộ phận kế toán hay tài vụ trong các xí nghiệp. Về tên công ty, em sợ là anh chưa từng nghe qua tên thôi.”


“Lúc nào rảnh rỗi đem hồ sơ tóm tắt lý lịch qua bên ngân hàng của tôi, trực tiếp đặt vào túi hồ sơ chuyển trực tiếp cho tôi, tôi sẽ xem giùm cậu, coi có tiến cử cậu vào làm được hay không?”


“Điều này sao có thể được chứ?”


Diệp Thì Quang đặt tay lên vai cậu, nếu là bình thường có người dám chống đối hắn thì hắn một nắm bóp chết mất rồi, thế nhưng người này lại là em trai yêu quý của Từ Định Quốc, trong lòng quả thật cũng có ý muốn khi dễ cậu. Nhìn cậu cứ như một con thú nhỏ với con mắt hồn nhiên ngây thơ, nhìn vô cùng đáng yêu, dù không thể chạm vào, nhưng mà đùa giỡn chút cũng coi như không quá đáng nhỉ. Cứ như việc đi dạo trong công viên bỗng nhiên thấy một con chó con, không thể khống chế mà chạy lại ẫm bồng nựng đùa một phen. Nhưng ngẫm lại hôm nay còn muốn nhờ đứa em chồng này làm người chuyển lời, vì vậy hắn thành khẩn mà nói: “Tôi chỉ là muốn vì y làm chút gì đó, nếu như không được, thì giúp em trai y cũng được, tôi chỉ hy vọng là y có thể hiểu được tình cảm của tôi đối với y.”


Nói xong, Diệp Thì Quang mang vẻ mặt đau khổ mà rời đi.


Hắn ở nhà đợi điện thoại ba ngày, không có, ngay cả một tia gió thổi cỏ lay cũng không luôn, ngay cả hồ sơ lý lịch của người em chồng hắn cũng chẳng thấy tâm hơi.


Vì vậy hắn lại y như lần đầu mà đến nhà y, đối phương cũng không phải Gia Cát Lượng, hắn tin tưởng lúc này đây nhất định dễ như trở bàn tay.


“Tôi lần trước nhờcậu chuyển lời giùm tôi, cậu không nói lại với y sao?”


Tiên Quốc thành thật nói: “Em có nói, thế nhưng y lại chẳng có chút phản ứng, còn nói em xen vào việc của người khác.”


Diệp Thì Quang cũng không trông cậy vào cậu có thể chuyển lời thành công, dù sao thì hiện nay cũng chỉ có hai anh em một nhà, sao có thể nói giúp người ngoài chống lại anh em chứ, vậy hắn chỉ cần xếp cậu vào trong dạng mật thám, thế thì chuyện gì cũng dễ hơn. Diệp Thì Quang uể oải gật đầu, lại nói: “Thế thì tại sao cậu không gửi bản lý lịch qua chỗ tôi?”


“Em hỏi Anh hai, y nói bản thân y cũng chưa từng phụ thuộc vào anh, thì em lại càng không nên dựa dẫm vào anh.”


Diệp Thì Quang trong lòng có chút tức giận, thầm nghĩ ngươi đi nói với anh ngươi cái này làm gì, công việc và tình cảm là hai chuyện khác nhau, mà thôi mà thôi, dù sao thì đây cũng không phải là vấn để trọng điểm.


“Vậy anh của cậu … có tính toán gì tới việc tương lai hay không?” Sợ Từ Tiên Quốc không rõ, hắn lại cố ý nhấn mạnh, “Tôi là nói, y có chuẩn bị tìm một phụ nữ để kết hôn … không … cái này … quả thật là có chút khó nói.”


“Em hiểu! Em hiểu! Vấn đề này em cũng hỏi qua y rồi, y nói cứ để tự nhiên, y sẽ không đi tìm, có thì tốt, không thì thôi.”


Diệp Thì Quang đối với câu trả lời này quả thật có chút suy ngẫm, nguyên bản cho rằng Từ Định Quốc vì nhất thời tức giận nên mới nói cái chuyện kết hôn gì gì đó, hoặc bất quá là tìm một đàn ông khác nháo loạn một hồi, ai ngờ y lại dĩ nhiên nghĩ như thế thật. Nếu như quả thật y có ý như thế, vậy thật sự chẳng phải xôi hỏng bỏng không rồi sao, chẳng lẽ quả thật y đối với hắn tâm tàn nguội lạnh? Không thể nào, bản thân thật sự không làm chuyện gì có lỗi với y, cơ bản thì có chút sai, nhưng thật không đáng để thành ra thế này.


Vài chục năm qua sống cùng nhau, giờ thì chán chê hắn, Từ Định Quốc còn chưa tới ba lăm, lại còn thêm một đội kiến trục công của riêng mình tại thành thị, tưởng rằng vậy là thành công, như hoa mai nở rộ lần hai, nên muốn bỏ hắn, tưởng dễ lắm à?


Từ Tiên Quốc không rõ trình độ cùng bản lĩnh của Diệp Thì Quang, nên không nhận thấy Diệp Thì Quang đứng thì có vẻ đang ngây ngốc nhưng thật ra trong đầu lại suy tính cực lực tình huống và phân tích tương lai của hai người bọn họ. Cậu nhanh chân xoay người đi pha trà, “Diệp tiên sinh, anh vào ngồi chút đi, đừng đứng hoài như vậy.”


Diệp Thì Quang bước vào nhà, hắn làm ra một bộ mặt vờ vịt – sự thống khổ khi bị thất tình, sau đó liên tiếp hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng chỉ vào một căn phòng ngủ, “Tôi có thể vào đó xem chút không?”


Kỳ thực lần đầu hắn tới, hắn cứ như vào chỗ không người mà tự tiện bước vào xem xét, còn hôm nay lại lễ phép khách sáo hỏi ý kiến chủ nhà, làm đúng nghĩa của người khách, bởi vậy, Từ Tiên Quốc không chút ngại ngần dẫn hắn vào xem phòng.


Diệp Thì Quang bước vào phòng, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau đó đến bên giường ngồi xuống, cúi đầu bắt đầu yên lặng rơi lệ.


Từ Tiên Quốc lúc đầu cũng không chú ý cho lắm, sau lại thấy vai của Diệp Thì Quang run nhẹ, phát hiện thấy hắn đang khóc, nhất thời khiến cậu hoảng loạn, “Ai, Diệp tiên sinh, anh đừng như vậy! Anh đừng khóc a, có chuyện gì từ từ mà nói, chuyện của anh và Anh hai, có gì em sẽ khuyên nhủ giúp anh.”


Diệp Thì Quang quay đầu, không cho cậu nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của bản thân, nghẹn ngào mà nói: “Không cần đâu, chuyện của tôi và y đã kết thúc thật rồi, dù sao thì chuyện này gia đình của các cậu có lẽ cũng không chấp nhận được, tôi buông y ra, thành toàn hạnh phúc cho y. Hai người đàn ông mà muốn ở cùng bên nhau lâu dài quả thật không dễ, dù sao thì tôi và y cũng đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc, đối với tôi vậy cũng đủ rồi. Cậu có thể đi ra ngoài trước không, tôi muốn yên tĩnh một chút.”


Từ Tiên Quốc nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại, cậu nhìn thấy Diệp Thì Quang ngã đầu nằm xuống, lấy cái gối đầu ôm vào trong lòng, nhắm mắt lại cứ như đang hồi tưởng mùi vị của Từ Định Quốc.


Nói thật ra, anh của cậu làm việc tại công trường, trên người không chỉ có xi măng cát bụi, mà có khi lười tắm, về tới nhà là nằm xuống ngủ, nên mùi vị lưu lại trên gối đầu cũng không dễ ngửi cho lắm. Bất quá người xưa có câu, thương nhau củ ấu cũng tròn, chỉ cần là của người mình thích, thì dù có thối đến mấy vào mũi của mình vẫn là hương thơm.


Diệp Thì Quang lần thứ ba tới nhà y, chuẩn bị thu nghiệm thành quả.


Sau tiếng gõ cửa, một chốc sau thì cửa mở, hai anh em nhà họ Từ đang dùng cơm, Từ Định Quốc ra mở cửa, trông thấy hắn thì lạnh lùng nhàn nhạt không phản ứng, cũng không có ý định cho hắn vào, “Có việc gì sao?”


Diệp Thì Quang nói: “Tôi không tìm cậu, tôi tìm Tiên Quốc.”


Từ Định Quốc đưa ánh mắt tràn đầy sát khí liếc ngang qua hắn rồi ngoảnh vào trong nhà nói: “Tìm em kìa.”


Từ Tiên Quốc thiếu chút nữa sặc cơm, cậu vỗ vỗ ngực rồi chạy ra ngoài, “Tìm em có việc gì?”


Diệp Thì Quang lúc đầu có ý định với Từ Định Quốc, thế nhưng giờ thay đổi chủ ý, hắn một Tay nắm lấy cổ áo Từ Tiên Quốc, đẩy cậu vào cánh cửa hôn mạnh mẽ, Từ Tiên Quốc bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, hai chân như nhũn ra, vài lần lấy tay muốn đẩy hắn ra, thế nhưng lại không đủ sức, không ngờ quơ quơ cái tay lại trúng ngay cái giá treo đồ gần đó, khiến mũ, áo khoác, rơi xuống đất, trúng ngay tủ đựng giầy, nhất thời giày mũ tại cửa một trận toán loạn.


Từ Định Quốc sửng sốt hơn nữa ngày, cuối cùng chỉ vào mũi Diệp Thì Quang hét lớn một tiếng, “Buông nó ra ngay, anh đang làm gì thế hả?”


Diệp Thì Quang bắt lấy hai cánh Tay đang nháo loạn, vững vàng chế trụ Từ Tiên Quốc, tại cổ của cậu mà khiêu khích: “Làm gì? Chẳng lẽ cậu lại không thấy? Cậu già rồi, cho nên giờ tôi đổi sang một người trẻ hơn, người khác thì tôi không có hứng thú, tôi chỉ có hứng thú với anh em họ Từ nhà cậu thôi.”


“Anh … anh … Anh hai, anh phải tin tưởng em, tụi em thật sự không có gì hết.”


“Phải, hiện tại giờ thì không có gì hết, nhưng sau này thì không biết rõ a.” Diệp Thì Quang dào dạt đắc ý, “Cậu đã quên làm thế nào mà hai ta thành đôi sao? Cậu nghĩ nếu tôi cũng như vậy đối nó thì nó sẽ như thế nào?”


Từ Định Quốc xoăn Tay áo lên, “Diệp Thì Quang, tôi không cho anh một trận, thì anh không biết tốt xấu mà.”