Đại Thúc Tứ Thập

Đại Thúc Tứ Thập - Chương 17: Làm thôi làm thôi





Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa


Từ Định Quốc biết rõ người tên Diệp Thì Quang, khi khoác áo đi ra ngoài, thì là một người vô cùng thanh Tôio, tất cả từ ngữ hoa lệ cao quý đều được hắn sử dụng thành thạo tối ưu, là một người thông minh cơ trí, cực kỳ khiêm tốn lễ phép, không cờ bạc rượu chè. Thế nhưng khi cởi y phục bước vào trong phòng, thì lại làm nên những chuyện vô pháp vô thiên, xằng bậy, nháo loạn như ngựa xổng chuồng, mà nếu muốn đối phó hắn, chỉ có một biện pháp, đó chính là nhanh chóng khiêng hắn lên giường, sau đó thao hắn đến chết đi sống lại, cuối cùng khi cả hai người đều bình tĩnh lại thì từ từ mà nói chuyện.


Hắn trước đây còn biết thế nào là chừng mực, thế nhưng đến tuổi trung niên, càng lúc tâm tình càng bất bình ổn, không thể hở chút là đối phó kiểu như vậy. Lúc đầu Từ Định Quốc còn thấy hành động của hắn khả ái dễ thương, cũng dành chút thời gian ngọt ngào mà nói chuyện cùng hắn, thế nhưng nếu cứ được nước lấn tới, thì ai mà có thể chịu nổi cơ chứ, ăn cũng ăn không tiêu nữa là.


Diệp Thì Quang bị mang tới trên giường, ngưỡng cái cổ lên kêu rên: “Cậu làm cái gì a? Buông! Từ Định Quốc, có gì thì nói! Không được đánh người!” Nói xong hắn lấy hai tay đập vào nhau phát ra tiếng như vỗ Tay, “A, đánh người tránh mặt! Cậu đừng có quá đáng như vậy!”


Từ Định Quốc nhìn bàn tay của mình, y oan uổng chết thôi, tuy rằng y là một người thô lỗ, thế nhưng chuyện đánh người bạo lực gia đình gì đó y tuyệt không làm.


Từ Tiên Quốc ở bên ngoài liên tiếp gõ cửa: “Anh hai, đừng như vậy, sẽ chết người đó!”


Diệp Thì Quang che miệng lại muốn cười ra tiếng, thế nhưng mới phát ra âm thanh, thì bị một cái trừng mắt như muốn giết người của y, “Tôi bất quá nói đùa chút, nói đùa mà, cậu thật muốn đánh tôi sao?”


Từ Định Quốc cũng không phải là dạng người lưỡi có lò xo, uốn lượn thế nào cũng được, càng thêm không thể nói lại cái tên lưỡi không xương này, phản ứng đầu tiên của y là bước về phía cửa, mở ra, để cho em trai y thấy rõ tình huống bên trong, xem rõ xem y có đánh người hay không, thế nhưng khi y vừa định mở cửa, Diệp Thì Quang nhanh chóng ngồi dậy chặn ngang, từ phía sau gắt gao ôm lấy thắt lưng y.


“Buông ra!”


“Cậu cũng buông ra đi!”


“Tôi có gì mà phải buông?”


“Được, buông thì buông, tất cả cùng buông!” Diệp Thì Quang buông lỏng Tay, Từ Định Quốc định mở cửa ra, kết quả y lơ đãng vừa quay đầu lại, thấy Diệp Thì Quang đứng ngay giữa phòng, đang thoăn thoắt mà tháo y phục.


Tận mắt nhìn thấy dây lưng quần được tháo ra, chiếc quần được may từ chất liệu tơ lụa thượng đẳng, thoáng một cái đã được cởi ra đến mắt cá chân, lộ ra hai chân thon dài trắng mịn, con mắt Từ Định Quốc trợn tròn, nhanh chóng đem cánh cửa đóng sầm lại, khóa trái.


Diệp Thì Quang la lên, “Cậu buông tôi ra đi, cậu muốn làm gì? A … Nga … Không … Cậu điên rồi! Em trai cậu còn đang ở bên ngoài! A … A … Ân …”


Từ Định Quốc nhanh chóng bịt miệng hắn, Diệp Thì Quang mừng rỡ đến rơi nước mắt.


Ngoài cửa Từ Tiên Quốc cũng chẳng gõ cửa hiên ngang dồn dập như trước nữa, cẩn thận dò xét tình hình ở trong, “Diệp tiên sinh, có cần em gọi cảnh sát hay không?”



Diệp Thì Quang nhanh chóng lấy hai tay của Từ Định Quốc ra, nói ra một câu, “Cậu nghĩ tôi chưa đủ mất mặt? Anh em nhà họ Từ các cậu, muốn tôi không thành người nữa hay sao?” Cuối cùng ‘A’ một tiếng, gần như là nghẹn ngào.


Từ Định Quốc chỉ đơn giản bịt miệng hắn lại, xem hắn còn thể nào nói ra được những lời sàm ngôn nữa không.


Diệp Thì Quang giãy dụa thân thể, thanh âm phóng thấp đến mức chỉ đủ để người trong phòng nghe được: “Thế nào, lão Từ, chúng ta đến thử một chút? Dù sao cũng không cần quan tâm, bất quá em trai đang nghĩ là cậu đang cường – bạo tôi. “


Từ Định Quốc xoay người sang chỗ khác đi đến tủ quần áo, lấy hết quần lót với quần tây ra, chẳng màng kích cỡ hay màu sắc, cứ mặc hết lên người. Sau khi mặc xong, y ngồi xếp bằng trên giường, hừ lạnh một tiếng, “Muốn tôi cường – bạo anh, anh mơ đi!”


Diệp Thì Quang mất hứng, “Cậu mặc nhiều như vậy làm gì? Sợ chính mình không kiềm chế được à, không tự tin vào bản thân sao?”


Từ Định Quốc từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, châm lên, làn khói mờ ảo từ nơi kẹp của hai ngón tay lan tỏa ra xung quanh, y dùng một ngón tay chỉ vào mũi Diệp Thì Quang mắng: “Tôi muốn chia tay với anh, anh nghe không hiểu sao? Thế nào mà lại càn quấy như vậy?”


“Lão Từ, tôi muốn cậu nói rõ ràng một câu, cậu là thật sự muốn chia tay cùng với tôi hay chỉ là dọa tôi? Nếu là thật, tôi ngày hôm nay liền lập tức ra khỏi căn nhà này, cũng sẽ không dây dưa cùng cậu, thậm chí cả đời này, cũng sẽ không gặp cậu nữa. Tôi nói được là làm được. Cậu yên tâm, tôi cũng không phải hạng người vô sỉ, đi trêu chọc em trai cậu. Nếu cậu hiểu rõ thì trả lời tôi đi.”


Trong lúc Diệp Thì Quang nói ra những lời này, toàn thân trên dưới chỉ có duy nhất một cái quần lót, nếu như hắn áo mũ chỉnh tề mà nói ra những lời này, Từ Định Quốc nhất định không tin hắn, thế nhưng hiện giờ Diệp Thì Quang trong bộ dạng này, mà vẫn có thể hiên ngang nói ra những lời như vậy, quả thật là đang rất nghiêm túc, tuyệt đối không hề đùa giỡn.


Từ Định Quốc không hé răng, đem điếu thuốc lên miệng hút một hơi dài, như một người nông dân vùng Tây Bắc đang nghĩ dưỡng, thả hồn vào một nơi xa, cuồi cùng y đem điếu thuốc để vào cái gạt tàn “Vương lão cát!” ngay đầu giường, sau đó nhắm mắt lại thống khổ nói: “Lão Diệp, tôi thật sự mệt mỏi, tôi nghĩ muốn về quê, cưới một người vợ, sinh một đứa con, sau đó đường đường chính chính mà qua nửa đời sau.”


Diệp Thì Quang hít lấy một hơi dài, cùng lúc đó nghĩ rằng trái tim mình đang dần lạnh, hắn gật đầu, “Tôi hiểu, cũng là do tôi, lúc trước không nên dụ dỗ cậu. Chúng ta mỗi người một đường, sau này nếu cậu lấy vợ, nhớ nói tôi biết một tiếng, tôi sẽ tặng lễ vật cho cậu. Hai ta … cứ như vậy mà đường ai người nấy đi phải không?”


Hắn cúi đầu nhặt quần áo rơi khắp nơi, yên lặng mặc vào, trong khi mặc, nước mắt theo đường mũi từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.


Từ Định Quốc trông thấy rõ ràng, trong lòng một trận khó chịu, thế nhưng y tự nhủ trong lòng, không thể nhẹ dạ, tuyệt đối không thể nhẹ dạ.


Diệp Thì Quang sau khi mặc quần áo chỉnh tề, đi tới cửa, quay đầu hỏi: “Tôi đáp ứng cậu, sau này không bao giờ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu có đồng ý quay lại không?”


Từ Định Quốc không biết nói cái gì cho phải, vẫn không hé răng, khuôn mặt lạnh lùng, lãnh ngạnh như thiết.


“Tôi nói thật, trước đây dù thế nào thì tôi cũng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, tôi chưa từng làm thật bao giờ, có bản lĩnh thì cậu bắt gian tại giường đi. “


Từ Định Quốc lắc đầu thở dài, “Tôi không phải một thiếu phụ luống tuổi có chồng, suốt ngày rãnh rỗi đi bắt thông gian của anh. Tôi chỉ mới nghĩ tới hình dạng của anh, để người khác nhìn thấy, trong lòng tôi quả thật … Tại thôn của tôi, vợ mình cùng đàn ông khác ngủ, đối với đàn ông đó chính là một sự sỉ nhục, anh hiểu không? Dù chỉ là trong ý nghĩ thì cũng như nhau thôi, tôi thành cái dạng gì đây, bị cắm sừng mà không biết!”


Diệp Thì Quang không đi nữa, đơn giản đi tới trước mặt Từ Định Quốc ngồi xuống, “Đó chính là vấn đề, cả hai ta đều là đàn ông, tôi không phải vợ cậu, cậu không thể dựa vào tiêu chuẩn một người vợ mẫu mực mà xét nét tôi chứ? Là đàn ông thì chỉ nên xem xét tình hình thực tế, tôi …”


“Ngừng, đừng có mà gom hết toàn bộ đàn ông tự kỷ cật thỉ (Lời nói tục), anh cho rằng khắp thiên hạ ai ai cũng có thể như chó ăn bậy ngoài đường sao?”


“Thô lỗ a, lão Từ!” Diệp Thì Quang trong lòng cũng ý thức được bản thân mình nói những lời này vào lúc này không thích hợp cho lắm, hiện tại chỉ có thể thuận theo Từ Định Quốc, “Được, cũng đúng, cậu nói thô nhưng cũng đúng. Thế nhưng lão Từ, là đàn ông, thấy người đẹp, trong lòng cũng có chút xao động. Ngẫm lại thì cũng đến mức đó thôi, phải không? Tôi bảo chứng với cậu, gì thì gì chứ tôi cũng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, tuyệt đối chưa bao giờ dụ dỗ người khác. Nếu cậu chỉ cần có bất cứ một chứng cứ nào thấy rằng tôi dụ dỗ người khác, thì tôi … ” Hắn nghĩ tới nghĩ lui, không biết phải thề như thế nào mới độc, nếu mà thề trời giáng sấm sét đánh Tôin xác thì có hơi cương điệu quá mức, “Tôi dùng axit sunfuric tạt vào mặt mình, không cần cậu ra tay, thế nào?”


Từ Định Quốc biết hắn thích chưng diện, thề độc đến mức này chắc chắn là cực kỳ thành khẩn rồi.


Diệp Thì Quang thấy y có phản ứng hơi mềm lòng, trong đầu nảy lên ý định muốn thăm dò, tiếp tục làm chuyện hồi nãy còn đang dang dở, thổi nhiệt khí cắn cái lỗ Tôii của y ôn nhu nói: “Cậu kêu em trai quay về phòng đi, nếu không, hắn sẽ bị nhiễm bẩn mất đó.”


Từ Định Quốc tức giận trừng hắn, đâm đâm ngực hắn, “Anh coi anh chỉ biết có nhiêu đó, không tiền đồ?”


Diệp Thì Quang đem người ngã xuống giường, “Tôi không cần tiền đồ, tôi là Kiếm Thần, được rồi phải không?”


Hai người trong nháy mắt ôm chầm lấy nhau, hôn vài cái, Từ Định Quốc mặc đến mười bảy mười tám lớp quần giờ muốn tháo ra quả thật rắt rắc rối, Diệp Thì Quang gấp đến độ liên tục giật cái khóa kéo, rốt cục xém chút nữa là giựt phăng cả cái khóa kéo.


Từ Định Quốc bảo vệ quần, “Ai ai ai, đều là mới mua đó!”


“Cậu đừng nói là cậu coi trọng mấy cái quần này hơn, tất cả gộp lại cũng chẳng mắc bằng cái quần lót của tôi, xong việc tôi mua tặng cậu cái khác.”


“Bại gia tử!” Từ Định Quốc lời còn chưa dứt, răng rắc, cả quần ngoài cùng quần lót đều bị xé nhỏ.


“Sai rồi, cậu đi chỗ nào được người hiền lành, giỏi giang như tôi chứ, biết bao người muốn ăn cơm mềm (1) mà tôi có để ý đâu.”


“Tê! Đừng đâm mạnh như vậy, tôi đau! Cậu làm cẩn thận chút đi!”


“Cái mông của anh không sao, cái mông của anh không sao!”


Qua một lúc lâu, cả hai người đều trần trần trụi trụi mà làm, lâu dài không làm, phía dưới của Diệp Thì Quang rất chặt, thử vài lần vẫn chưa thể đi vào, khiến Từ Định Quốc người tràn đầy mồ hôi.


Diệp Thì Quang vặm vẹo cái mông, cười nói: “Lão Từ, tôi đây trình độ tốt không? Đến tận tuổi này mà vẫn chặt đến như vậy, đó là trăm năm mới có một.”


“Phốc” một tiếng, rốt cục tiến vào.


Từ Định Quốc đánh vào mông hắn một cái ‘Ba’, không nặng, nhưng mang theo chút nghiêm túc trách phạt, “Lão Diệp, tôi không được, tôi đã không còn trẻ nữa, không có khả năng như lúc tuổi còn hai mươi, tôi mệt đến mức xương sống thắt lưng đều mềm nhuyễn ra.”


Diệp Thì Quang vùi mặt vào trong gối đầu, Từ Định Quốc thấy hắn không hé răng, y cũng không muốn nói thêm gì nữa, một người đàn ông thừa nhận chính mình ‘Không được’, đó là chuyện mất mặt, nếu mà nói thêm gì nữa, chắc y cắn lưỡi chết cho xong. Người đến tuổi trung niên, thế này cũng là được lắm rồi, hay là làm ít một lần, nghĩ như vậy, Từ Định Quốc hết sức chuyên chú mà đỉnh tống.


Sau khi phóng thích, Diệp Thì Quang nằm úp sấp xuống, thở dồn dập.


Từ Định Quốc quay người hắn lại, thấy hai con mắt hắn đều hồng, ngay cả lỗ mũi cũng đỏ. “Anh … Anh lại làm sao vậy?”


Diệp Thì Quang trở mình, nâng người ôm chặt Từ Định Quốc, hai cái đùi cũng quấn lên níu chặt lấy thắt lưng của y, “Lão Từ, hiện tại tôi đã hiểu được nỗi khổ của cậu, kỳ thực cậu không cần sợ mất mặt, cậu cứ nói thẳng với tôi. Với người sung mãn như cậu, là ngàn dặm mới tìm được một, Diệp Thì Quang tôi vận khí tốt, mới có thể gặp gỡ cậu. Tôi sau này sẽ biết điều độ tiết chế, hai chúng ta cùng nhau già, được không?”


Diệp Thì Quang quả thật rất muốn nôn, những lời nói đó quả thật rất buồn nôn mà, bất quá quả thật lúc trước y đã cho hắn một khoảng thời gian dục tiên dục tử, sung mãnh cùng cực. Nếu muốn giờ vẫn còn có thể duy trì thời gian cùng cường độ như xưa, quả thật là chuyện không thể, đến được như thế này cũng là hay lắm rồi, những lời nói đó cũng không hẳn là khiến buồn nôn lắm, quả thật là những lời thật lòng của hắn.


Hai người mặc quần áo gọn gàng, Từ Định Quốc lại châm thêm một điếu thuốc, “Tôi nói với anh là về quê cưới một người vợ, cũng là cố ý chọc giận anh thôi, cho đến bây giờ tôi tìm cũng tìm không ra người nào hợp ý tôi, nhìn là cứ nghĩ tới anh. Anh xem anh biến tôi thành cái dạng này, cả đời anh đi theo mà hảo hảo bồi đắp cho tôi cũng không coi là quá đáng chứ?”


Diệp Thì Quang vùi mình vào trong lòng y, chậm rãi mà vuốt ve từng thớ thịt trên lưng, 8 khối cơ bụng của Từ Định Quốc giờ đây không còn chặt như trước, sợ rằng sau này có thể còn phệ ra, lúc trước hắn âm thầm phát thệ, nếu đến một lúc nào đó tên họ Từ này có dấu hiệu béo phì, hắn lập tức đem người đuổi ra khỏi nhà, nhưng hiện tại nghĩ lại, nếu như mà to béo một chút, kỳ thực cũng rất tốt, vuốt ve cũng thoải mái hơn.


“Lão Từ, cậu quậy đủ rồi, theo tôi về nhà được không?”


“Không!”


“A?” Diệp Thì Quang từ trong lòng Từ Định Quốc nhảy dựng lên, “Tại sao?”


“Tôi nghĩ, tôi và anh vẫn chưa có làm xong.”


END 17


(1) Ăn cơm mềm : ám chỉ việc người chồng ở nhà không để vợ đi làm nuôi. Từ này thường được người Trung Quốc sử dụng, nên đối với Việt Nam chúng Tôi thì có hơi lạ Tôii.