Thời gian trôi càng nhanh cũng đã đến tháng cuối Nhược Khê sắp sinh rồi,Thiên Kỳ đã được vào cung học.
Hoàng thượng rất yêu thương Thiên Kỳ,trừ những lúc học ở lớp học của phu tử ra,người còn tự tay dậy học cho nhóc,ở nhà thì đã có phụ thân dậy võ thuật .
Thiên Kỳ học rất thông minh,cái gì chỉ cần giảng qua một lần là biết,sau này cậu muốn như phụ thân mang quân đi đánh giặc bảo vệ giang sơn của nước Sở,bảo vệ mẫu thân và muội muội.
Mỗi ngày từ trong cung về Thiên Kỳ lại chạy ngay về phòng để nói chuyện với hai bảo bảo,cậu nhóc rất cô đơn muốn có đệ muội để chơi cùng.
Gần đến ngày sinh thân hình của Nhược Khê khệ nệ, đi đứng khó khăn,chân tay phù to,nhiều đêm nàng bị chuột rút không thể ngủ được.
Tuyên Triệt ở bên cạnh nàng suốt,cứ mỗi lúc như vậy theo phản xạ chàng lại bật dậy bóp chân cho nàng,chàng đau lòng nói :
"Lần trước khi sinh Thiên Kỳ nàng cũng thường xuyên bị như thế này à ?,ai là người bóp chân cho nàng ".
Nhược Khê mỉm cười đáp :
"Lần trước thiếp cũng bị nhưng nhẹ hơn không bị nhiều như lần này,lúc đó chàng đi vắng Bích Lan luôn ở cạnh thiếp ".
Bỗng cơn đau kéo đến từ từ âm ỉ rồi bùng phát mạnh,theo kinh nghiệm Nhược Khê vừa đau,vừa khó chịu nàng cau mày nói :
"Hình như thiếp sắp sinh rồi, chàng gọi bà đỡ cho thiếp,dìu thiếp vào phòng sinh đi".
Tuyên Vương lo lắng vội bế nàng lên,mở cửa xông ra ngoài,mọi người trong phủ được một phen hỗn loạn.
Lúc bà đỡ và mama đến Tuyên Vương còn đang trong phòng sinh,chàng cầm lấy tay nàng không rời,hối thúc bà đỡ giúp nàng.
Từng cơn thúc xuống đau như lấy mạng nàng,không hiểu vì sao lần trước nàng không cảm giác đau như vậy, mà lần này chỉ có thể dùng một từ đau không thể tả.
Bà đỡ và mama mời Tuyên Vương ra ngoài nhưng chàng quyết tâm không ra,cứ ở bên cạnh giữ tay nàng không buông,thái y đã đến đợi ở bên ngoài.
Thời gian gần đây Tuyên Triệt có đọc một quyển sách nói :
"Phụ nữ sinh đẻ rất nguy hiểm,mỗi lần sinh là giống như bước chân vào quỷ môn quan"
Mà lần này Khê nhi lại mang thai đôi,chàng thật lo lắng,chàng phải ở đây để tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
Nhược Khê đau không biết gì hết,nàng chỉ nghe thấy bà đỡ nói là phải với hết sức rặn ra,nàng cố gắng điều hòa hơi thở,tuy nhiên hai đứa trẻ này rất lì lợm,nàng có cố gắng đến đâu chúng cũng không chịu chui ra ngoài.
Nhược Khê kiệt sức muốn ngất đi ,thái y thấy tình hình nguy hiểm vội đưa một bát canh sâm cho vương phi tỉnh táo lại.
Tuyên Triệt thì ngồi bên cạnh,lúc này lòng chàng nóng như lửa đốt,các đầu ngón tay bấm chặt vào thành giường.
Nhược Khê giống như được tiếp thêm sức mạnh,nàng từ từ tỉnh táo lại cố một hơi thật dài,tiếng khóc oe oe vang lên ,bà đỡ mừng lắm hô lớn :
"Ra rồi,ra rồi là một tiểu quận chúa ,chúc mừng vương gia ".
Tuyên Triệt vui mừng lắm,cầm chặt lấy bàn tay của nàng.
Thái y lên tiếng nhắc nhở,Vương phi mang thai đôi,còn nữa.
Tiếng khóc của con nàng như được tiếp thêm sức mạnh,Nhược Khê lấy một hơi dài nữa ,tiếng khóc thứ hai vang lên thật to,bà đỡ cười lớn :
"Lại là một tiểu quận chúa,thật trắng a ".
Bà đỡ vội đưa cho mama bế,còn mình thì vội lau sạch và ấn bụng cho vương phi,bỗng nhiên bà ta hoảng lên tay run run :
"Vương phi vẫn còn một đứa trẻ nữa,người cố lấy một hơi nữa đi ".
Nhược Khê bàng hoàng nhưng rất nhanh nàng lại dùng hơi sức cuối cùng của mình để rặn một hơi dài ,Nhược Khê cảm thấy bụng mình nhẹ nhõm ,tiếng khóc có lực vang lên,bà đỡ lúc này mồ hôi đã toát hết mồ hôi,nhẹ nhõm bế lên :
"Vương gia là Tiểu quận vương ,chúc mừng người mẫu tử bình an ".
Tuyên Triệt quay sang hôn nhẹ lên trán nàng dịu dàng nhìn nàng rồi nói :
"Cảm ơn nàng đã vất vả sinh con cho ta ".
Nhược Khê mệt không còn sức lực nữa nàng quay qua nhìn con một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc này thái hậu và hoàng thượng vừa mới đến,khi biết tin không phải là song bào thai mà là tam bào thai thái hậu cười không ngừng.
Thiên Kỳ vội chạy vào muốn bế muội muội của mình nhưng không ai cho bế sợ nhóc làm ngã.
Mama lau sạch người cho tiểu quận chúa và tiểu quận vương rồi đưa qua cho hoàng thượng và thái hậu.
Nhìn mấy đứa trẻ trong vòng tay thật xinh xắn đáng yêu,môi đỏ chúm chím,ai nhìn cũng yêu.
Tuyên Triệt bế Nhược Khê vào phòng,dặn dò Bích Lan chăm sóc Vương phi cẩn thận,nếu vương phi tỉnh phải gọi vương gia luôn.
Lúc này chàng mới ra nhìn kĩ ba bảo bảo của hai người,những thiên thần nhỏ của họ thật đáng yêu.
Thái hậu quay qua nói :
"Con thật là có phúc đó,hoàng huynh của con đang ghen tỵ với con kìa".
Tất cả người hầu đều quỳ xuống đồng loạt hô to :
"Chúc mừng Vương Gia,chúc mừng Vương phi ".
"Tiểu quận chúa cát tường,tiểu quận vương cát tường ".
Tuyên Vương vui mừng dõng dạc nói :
"Thưởng cho tất cả mọi người trong vương phủ ".
Mọi người đồng loạt quỳ xuống ta ơn,ai cũng vui mừng vì vương phủ lại có thêm tiểu chủ tử .