Lúc Nhược Khê tỉnh dậy trời đã tối,nàng ngủ một mạch không biết gì có lẽ do tốn nhiều sức lực quá.
Nhìn xung quanh nàng thấy Tuyên Vương đang ngủ gục tại bàn,ba bảo bảo không có ở đây có lẽ nhũ mẫu đang coi bọn trẻ.
Ngay từ lúc nàng năm tháng,Tuyên vương đã chọn lựa kĩ càng nhũ mẫu cho bảo bảo bây giờ lại thêm một bé nữa không biết chàng xử lý sao nữa.
Nàng ngồi dậy định uống nước,Tuyên Triệt nghe thấy tiếng động giật mình tỉnh dậy nhìn thấy nàng vui mừng hỏi :
"Nàng dậy rồi à,còn đâu còn mệt không ? ".
Nhược Khê nhìn chàng mỉm cười :
"Thiếp muốn uống nước ".
Chàng bừng tỉnh vội vàng đi lấy nước cho nàng,chàng nói :
"Nàng mới sinh,người còn yếu thái y nói phải uống nước ấm".
Nhược Khê uống một chút rồi thôi,nàng hỏi nhỏ giọng còn khàn khàn:
"Bảo bảo đâu,con ngoan không ?".
Tuyên Kỳ xoa đầu nàng :
"Con ngoan lắm đã được nhũ mẫu bế đi rồi,nàng dậy chuẩn bị ăn một chút gì đi,lát ta đưa bảo bảo cho nàng nhìn,Thiên Kỳ sang đây tìm nàng mấy lần rồi ".
Nhược Khê cũng cảm thấy đói lắm rồi,sinh xong cơ thể nàng như bị hút đi,sức khỏe có phần yếu nàng phải cố ăn nhiều và khắc phục lại sức khỏe.
Ngày xưa chính vì lý do này nên phụ nữ cổ đại thường sinh con xong hay yểu mệnh và để lại bệnh căn.
Thức ăn được mang lên còn nóng,Tuyên vương tự tay đút cho nàng,nàng cố gắng ăn nhưng cũng chỉ được một chút .
Một lúc sau tiếng Thiên Kỳ líu ríu ngoài cửa :
"Mẫu thân,mẫu thân người đã đỡ mệt chưa,còn mang tiểu muội muội và đệ đệ cho người này ".
Nhược Khê mỉm cười với cậu nhóc :
Nhũ mẫu đã bế các bé vào.
Thiên Kỳ lao vào như một làn gió,cậu bé ùa vào lòng mẹ thì thào nói :
"Mẫu thân ,có hai tiểu muội muội xinh lắm cơ nhưng tiểu đệ đệ thì hơi xấu một chút ".
Nhược Khê quay đầu ra nhìn các con nàng quay ra hỏi chàng đâu là đại quận chúa,đâu là tiểu quận chúa.
Tuyên Vương nhẹ nhàng đáp :
"Nàng nhìn khăn quấn mầu đỏ là đại tỷ còn mầu hồng là muội muội,còn màu xanh là đệ đệ ,chưa ai phân biệt được nên ta phải phân chia ra vậy cho khỏi nhầm ".
"Nàng nhìn xem,tỷ tỷ và muội muội giống hệt nhau,tuy nhiên tỷ tỷ có phần hơi giống nàng còn muội muội thì ngoan hơn."
Nhược Khê liếc chàng giọng giận dỗi nói :
"Ý chàng nói ta không ngoan đúng không? "
Tuyên Triệt cười lớn .
Nhược Khê đưa tay đón con vào lòng,nhìn khuôn mặt của con chưa rõ đường nét,cái môi xinh xinh đỏ hồng,làn da trắng như bạch ngọc.
Nàng lần lượt bế từng bảo bảo một,thật cảm ơn ông trời đã cho nàng ba thiên thần nhỏ này,lúc đầu có hai bảo bảo nàng đã vui lắm rồi,bây giờ được hẳn những ba,nàng phải biết trân quý những phút giây này.
Chơi đùa với con một lúc nàng cảm thấy mệt,Tuyên Triệt vội đỡ con đưa cho nhũ mẫu,chàng đỡ nàng nằm xuống,nàng nghỉ đi một chút ta bảo Bích Lan vào đây với nàng,ta đi tắm một lát đã nhé.
Tình cảm hai người lúc nào cũng thế,nhẹ nhàng,tôn trọng mọi thứ của nhau,quan tâm đến nhau từng thứ nhỏ nhặt nhất.
Thời gian cứ thế trôi đi chẳng mấy chốc ba nhóc đã được một tháng.
Ngày hôm nay Tuyên Vương mở lễ đầy tháng cho con,ngay từ sáng sớm vương phủ đã náo nhiệt không ngừng,đèn lồng đỏ được thắp sáng.
Quà từ trong cung lần lượt được mang đến,đầu tiên là của thái hậu,hoàng thượng,quý phi và các vị phi tần,tiếp đến là của nhị hoàng tử tam hoàng tử....
Ba nhóc tỳ vẫn miệt mài vui chơi không biết gì,hôm nay là lễ đầy tháng Tuyên Triệt đã ở trong thư phòng gần một tuần lễ để đặt tên cho con.
Đại tỷ đặt là Tuyên Giai Tuệ (tài trí thông minh hơn người ).
Muội muội đặt là Tuyên Giai Kỳ (thanh bạch trong sáng như một viên ngọc).
Tiểu đệ đặt là Tuyên Dương Kỳ (một loại ngọc đẹp và cao quý ).
Lúc Tuyên Triệt đưa cho nàng xem,nàng thích lắm,từ trước đến giờ nàng lười suy nghĩ cho nên việc đặt tên nàng giao phó hết cho chàng.Nhưng thực sự nàng đã không giao cho lầm người tên nào nàng cũng thấy hay và ý nghĩa.
Nhược Khê thời gian này cơ thể đã thon gọn lại không ít tuy nhiên nếu để về lại như lúc đầu thì chưa được,thời gian này rảnh rỗi nàng lại luyện Yoga nên cơ thể mới nhanh quay về như thế.
Tuy nhiên do sinh bảo bảo nên đường nét nàng có phần nhu hòa hơn,dịu dàng của người phụ nữ.
Hôm nay nàng mặc một kiện y phục màu đỏ ,do y phục cũ chật vì lên cân nên nàng đã phải đặt may từ sớm.Nàng dặn Bích Lan chỉ đánh chút son môi đừng đánh phấn nàng sợ bảo bảo dị ứng.
Làn da nàng trắng hồng ,cho dù có không trang điểm cũng đã làm tâm điểm rồi,nàng chỉ đeo một ít trang sức trên đầu cho nhẹ nhàng mà không mất đi phần lịch sự.
Tuyên Vương đợi nhũ mẫu bế các bảo bảo đến rồi cùng nhau ra sảnh chính .