*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngưỡng giá trị của cá lật lật trong một đêm tăng lên tới độ cao không khác nhân loại bình thường là mấy, từ nay về sau danh hiệu hoa hồng sắt dưới biển sợ là sẽ truyền cho cậu ta. Cá lật lật và Tần Diệc Sâm không ngừng anh anh em em, Thẩm Diệu điều tra xong chuyện tối hôm qua cũng viết xong báo cáo, hiện giờ không có chuyện để làm, buông mình trên sofa phòng khách hóng gió lạnh chơi game.
Chơi chơi, tiếng cá lật lật làm nũng với Tần Diệc Sâm ngắt quãng truyền qua, Thẩm Diệu càng nghe càng chơi không nổi nữa, dứt khoát rời game mở wechat của Thẩm Diệc Thanh, châm chước một lát liền ngay thẳng hỏi: “Buổi tối có thời giờ rảnh không?”
Thẩm Diệc Thanh hiếm thấy mà không có đáp ngay lập tức, trong lúc chờ đợi hồi âm Thẩm Diệu tiện tay nhấn vào trang cá nhân của Thẩm Diệc Thanh, cũng kinh ngạc phát hiện trong đó có thêm một đống ảnh chụp Thẩm Diệc Thanh —— trước đây rõ ràng chỉ có mấy tấm ảnh phong cảnh không bắt mắt thôi. Mấy tấm ảnh mới của Thẩm Diệc Thanh đều đăng vào thứ sáu tuần trước sau khi kết bạn với Thẩm Diệu, mỗi tấm đều mặc quần áo khác nhau, có áo khoác, áo lông, đồ ở nhà, đồ vận động, thậm chí còn có ảnh áo tắm lộ ra hơn nửa lồng ngực… Tuy rằng nội dung chụp đều là một ít việc sinh hoạt tùy ý, nhưng phân bố sáng tối, góc độ chụp cùng với phương thức kết cấu của mỗi tấm ảnh đều lộ ra một loại hơi hướm cẩn thận tỉ mỉ chuyên nghiệp, ảnh chụp người và bối cảnh đầy đủ cảm giác bố cục, thoạt nhìn như là máy chụp hình chụp ra, lại thêm bản mặt đẹp trai ngũ quan lập thể cực ăn ảnh của Thẩm Diệc Thanh, quả thực tùy tiện chọn ra một tấm hơi chỉnh sửa chút thôi là có thể làm ảnh bìa tạp chí thời thượng luôn.
Thẩm Diệu hé hé môi, bị kinh diễm đến hai má hơi hơi nóng lên, cậu vừa tham lam lật xem ảnh chụp, trong lòng vừa lén lút nghĩ sao Thẩm Diệc Thanh vừa kết bạn với mình liền bắt đầu đăng ảnh, chẳng lẽ là đặc biệt cho mình xem? Có điều suy nghĩ này vừa mới sinh ra liền bị Thẩm Diệu bóp tắt, cậu lắc đầu vài cái hệt như trống bỏi, khuyên bảo mình đừng tự ăn dưa bở, nói không chừng chỉ là người ta gửi nhầm nhóm bạn thôi.
Ôm suy nghĩ Thẩm Diệc Thanh gửi nhầm nhóm, Thẩm Diệu đỏ mặt, tốc độ tay như điện xẹt lưu ảnh chụp Thẩm Diệc Thanh vào di động, nghĩ thầm rằng về sau không có việc gì làm có thể lấy ra xem, thật là dễ nhìn, thật đẹp mắt, quả thực là kiểu mẫu lý tưởng.
Nếu có thể quen bạn trai như Thẩm Diệc Thanh, không cần hắn làm hô hấp nhân tạo cho mình, mình làm hô hấp nhân tạo cho hắn cũng được! Thẩm Diệu mắt sáng long lanh ảo tưởng.
Có điều, nếu như có thể nhìn thấy hiện trường chụp ảnh của Thẩm Diệc Thanh, thì có lẽ Thẩm Diệu sẽ không trồng cây si đâu.
—— Lúc chụp mấy tấm ảnh đó, Thẩm Diệc Thanh đã tỉ mỉ ăn diện, chân trần đứng trên mặt đất, đem hai đầu ngón chân biến thành hai cái xúc tu, xa xa nâng máy chụp hình, đối diện chính mình mang vẻ mặt tháng năm rực rỡ điên cuồng chụp một trận, sau đó lại chọn ra mấy tấm đẹp nhất từ hơn một ngàn tấm ảnh, đăng vào nhóm chỉ có mỗi mình Thẩm Diệu.
*Cái nhóm wechat đó na ná như quyền hạn xem bên facebook vậy á, kiểu như bạn bè nào cài đặt thuộc nhóm nào, xong đăng bài lên trang cá nhân nhưng thiết lập quyền hạn chỉ cho nhóm đó xem.
Ba phút đồng hồ sau Thẩm Diệc Thanh hồi âm wechat, là một đoạn chat voice mang theo giọng cười: “Ba trăm sáu mươi lăm ngày, hai mươi bốn giờ, tôi đều có thời gian.”
Thẩm Diệu quẳng đi cửa hàng tiện lợi 24 giờ tức khắc hiện lên trong đầu, dẫn đường tư duy trở về trên quỹ đạo lãng mạn, hắng giọng một cái cũng dùng voice hồi âm: “Đêm nay tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Thẩm Diệc Thanh: “Tôi mời, em muốn ăn cái gì?”
Thẩm Diệu cự tuyệt: “Có qua có lại, lúc này nên đến tôi, nhiệm vụ vốn phải làm một tháng của tôi tuần này là có thể hoàn thành, sẽ phát một khoản tiền thưởng lớn, tôi đây chẳng phải là muốn mời bạn bè đi ra ngoài chúc mừng một chút thôi sao, không được làm tôi mất hứng.”
Giọng nói trong trẻo còn mang vài phần thiếu niên tựa như bọt nước nho nhỏ từ trên đóa hoa nhẹ nhàng rơi xuống lá sen, người ở đầu bên kia điện thoại nghe được, cũng nhịn không khỏi cong cong mắt lên theo.
Ngẫm lại tối hôm qua mình cũng giúp cậu kiếm được không ít trân châu, Thẩm Diệc Thanh cong môi, đáp lại chữ được.
Buổi sáng Quất ca đã được trả về, nhưng Thẩm Diệc Thanh vấn còn ở nhà Thẩm Diệu, trên đầu hắn buộc một cái khăn vuông sạch sẽ màu trắng, trên người phân ra mười cái xúc tu, mỗi xúc tu một cái khăn lau, dường như đang giúp Thẩm Diệu tổng vệ sinh.
Theo Thẩm Diệc Thanh quan sát, bình thường Thẩm Diệu đều dùng người máy vệ sinh quét dọn, nhưng cái thứ nhân tạo kia giống như thiểu năng, thường xuyên đảo quanh tại chỗ hoặc là loảng xoảng loảng xoảng đâm tường, quét cũng không sạch sẽ. Nghe Giang Mộc Khê nói nhân loại trường kỳ ở trong hoàn cảnh không sạch sẽ dễ bị bệnh, cho nên Thẩm Diệc Thanh tính toán trước khi rời đi lén giúp Thẩm Diệu quét tước phòng một chút. Hắn dùng mười cái xúc tu nắm khăn lau ướt chà lau sàn nhà và mặt bàn, xúc tu linh hoạt thon dài không hề trở ngại tiến vào những nơi nhỏ hẹp tiến hành vệ sinh, dưới sofa, khe giữa vách tường và đồ gia dụng, thậm chí kẽ sàn nhà… Tất cả góc chết vệ sinh đều thoải mái chăm sóc. Đồng thời, Thẩm Diệc Thanh lại phân ra mấy cái xúc tu khác, dùng một cái trong đó thao túng máy hút bụi hút đi bụi và lông mèo trên sofa và trên giường, hai cái xúc tu khác thì lấy bộ dụng cụ ủi đồ từ lúc mua về chưa từng dùng tới của Thẩm Diệu, ủi phẳng phiu tất cả quần áo có nếp gấp trong tủ quần áo xong lại treo ngay ngắn trở lại.
Làm họ hàng xa của bạch tuộc, hệ thần kinh của kraken phân bố khá là tương tự bạch tuộc, trong đại não Thẩm Diệc Thanh chỉ chiếm 40% dây thần kinh toàn thân, còn 60% khác thì phân bố trong hơn hai mươi cái xúc tu và hình thành hệ thần kinh độc lập, cứ như vậy xúc tu của Thẩm Diệc Thanh liền có năng lực tự chủ hoạt động tương đối cao, Thẩm Diệc Thanh không cần tập trung tinh lực khống chế xúc tu của mình giống như nhân loại khống chế hai tay, hắn hạ mệnh lệnh cho các xúc tu xong là không cần quản nữa, các xúc tu có thể tự mình hoàn thành một ít mệnh lệnh đơn giản.
Nhưng cái năng lực cao cấp thần kỳ này, Thẩm Diệc Thanh lại chỉ dùng để tổng vệ sinh…
Quất ca ngồi ngay ngắn trong ổ mèo, hoang mang nhìn chăm chú vào con hải sản cần cù kia, qua chốc lát nó ngáp một cái, đến thau cát mèo giải quyết vấn đề. Sau khi nó đi ra, Thẩm Diệc Thanh biến ra một bàn tay người, đeo bao tay vào muốn giúp Thẩm Diệu xúc phân, nhưng trong tích tắc cầm lấy cái xẻng, Thẩm Diệc Thanh chợt nhớ ra thứ này phải để Thẩm Diệu thấy, vì thế hắn lại bỏ phân mèo trở về, hệt như bày đồ ăn mà chính xác bày vật kia ngay chính giữa thau cát mèo, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
Rốt cuộc cũng có phân rồi! Nở mày nở mặt!
Sau khi tổng vệ sinh xong, Thẩm Diệc Thanh kéo khăn vuông trên đầu ra, lấy chăn đã phơi nắng xuống, cũng đem cái chăn thơm mùi nắng y theo nguyên dạng mà chất đống lại trên giường Thẩm Diệu một cách lôi thôi lếch thếch.
Mình quả thực chính là nàng tiên ốc trong truyện cổ tích, Thẩm Diệc Thanh cảm động nghĩ, tộc thuỷ sản chúng ta đều thực hiền huệ.
Buổi tối năm giờ, Thẩm Diệc Thanh lái xe đến khách sạn cá lật lật ở để đón Thẩm Diệu.
Giờ tan tầm cao điểm, Thẩm Diệu sợ Thẩm Diệc Thanh lái xe không tiện, liền chọn một tiệm ăn kiểu Nga cách khách sạn tương đối gần, tiệm này Thẩm Diệu từng tới mấy lần, mùi vị không tệ, vả lại giá cả tương đối bình dân, trong tiệm không có sảnh ăn, đều là phòng riêng trang hoàng tinh xảo, không gian riêng tư không khí lãng mạn. Hai người ngồi xuống, phục vụ đưa lên máy tính bảng để gọi món xong liền lui ra ngoài, Thẩm Diệu hệt như tranh công nhìn Thẩm Diệc Thanh hỏi: “Hoàn cảnh nơi này không tồi nhỉ? Có phải rất thích hợp để hẹn hò không?”
Thẩm Diệc Thanh thản nhiên ừ một tiếng, rũ mi mắt nhìn tên đồ ăn, dường như không quá vui vẻ.
Thẩm Diệu có chút ủ rũ, lo lắng hỏi: “Anh không thích nơi này hả? Không thì chúng ta đổi tiệm khác?”
Thẩm Diệc Thanh mang vẻ mặt không thích nói: “Không có không thích.”
Thẩm Diệu mềm nhũn như bạch tuộc nằm mọp trên mặt bàn, nhỏ giọng nói thầm: “Có, nhìn khóe miệng anh hệt như đổ chì kìa…”
Thẩm Diệc Thanh im lặng một chốc, chua chua hỏi: “Em từng tới đây hẹn hò với người khác hả?”
Kraken bảo bảo không vui, kraken bảo bảo đã sắp hóa thành giấm!
“Đâu nào, không có!” Thẩm Diệu xoạt một phát ngồi dậy, vội vàng giải thích, “Thịt bò tiệm này làm rất ngon mà lại không đắt, lúc kinh phí trên tay Tưởng đội đầy đủ thì thường xuyên khao đội viên ở đây, một bữa tôi có thể ăn đến ba phần lận.” Nói xong, Thẩm Diệu không được tự nhiên mà nghiêng người nâng tay che mặt, xuyên thấu qua khe hở trộm liếc Thẩm Diệc Thanh, vừa chờ mong vừa ngại ngùng hỏi, “Anh… vừa rồi ghen à?”
Thẩm Diệc Thanh nặng nề ừ một tiếng, thành thực nói: “Tôi sắp tan thành giấm luôn rồi.”
Trái tim Thẩm Diệu đập bình bịch, một mặt là vui sướng, cùng lúc lại hoài nghi Thẩm Diệc Thanh chỉ thả thính chơi, vì thế cũng không dám nói tiếp, chỉ chui đầu vào máy tính bảng chọn hai món ăn chiêu bài, sau đó đỏ mặt hỏi Thẩm Diệc Thanh muốn ăn cái gì.
Thẩm Diệc Thanh thấy Thẩm Diệu mang vẻ mặt bị thả thính đến đỏ rực, liền săn sóc không tiếp tục đề tài ghen tuông nữa, trong lòng mỹ mãn nhìn tên đồ ăn, động não suy nghĩ xem đợi chút nữa phải lừa Thẩm Diệu về nhà như thế nào.
Qua chốc lát đồ ăn lên đủ, hai người bắt đầu ăn uống.
Thẩm Diệu kêu một ly trà sữa chậu cây*, uống một ngụm cảm thấy bơ và bánh quy socola trên mặt làm quá ngọt, liền trộn chúng chung với trà sữa, lập tức uống thêm một ngụm.
Thẩm Diệu cũng lấy đồ uống Thẩm Diệc Thanh đã uống, dùng ống hút uống một ngụm, ánh mắt loe lóe nhìn Thẩm Diệc Thanh, lại rũ mi mắt xuống.
Trao đổi đồ uống xong, gò má hai người đều có chút ửng hồng.
Thẩm Diệu cảm thấy mình sắp luân hãm ngay tắp lự, vì thế ở trong lòng vội vàng cảnh cáo mình: hắn không thể nào là đỏ mặt thật, ngay cả đỏ mặt cũng có thể diễn xuất được, thì không phải là tên công tử trăng hoa bình thường đâu, ít nhất là cấp bậc lão yêu ngàn năm, cũng không biết đã gây tai họa cho bao nhiêu đồng nam đồng nữ…
Hồn Thẩm Diệu đang bay trên chín tầng mây, Thẩm Diệc Thanh đối diện bỗng nhiên đứng ngồi không yên, trong vòng hơn mười giây Thẩm Diệu lưu ý đến hắn, hắn đã nôn nóng liên tiếp thay đổi tư thế ngồi nhiều lần, hệt như dưới mông là bàn chông.
“Anh làm sao vậy, không khỏe sao?” Thẩm Diệu hỏi.
Thẩm Diệc Thanh cẩn thận nhìn đồ uống trong ly của mình, lại dùng nĩa ăn khều khều salad hoa quả, nghi hoặc nói: “Hình như tôi ăn phải socola.”
“A…” Thẩm Diệu nhẹ nhàng kêu một tiếng, vội nói, “Trong ly trà sữa của tôi có một chút vụn bánh quy socola, bị tôi quậy tan rồi, anh không ăn socola được sao?”
Thẩm Diệc Thanh nhếch môi, nói: “Tôi dị ứng với socola.”
Kỳ thật nói chính xác không phải là dị ứng, mà là trong socola có một loại vật chất có thể làm cho ma lực trong cơ thể kraken chạy hỗn loạn, cho nên một khi ăn socola, Thẩm Diệc Thanh sẽ rơi vào trạng thái ma lực hỗn loạn, không thể hoàn mỹ duy trì hình thái nhân loại…
Kraken với chó, không được ăn socola!
Hết chương 19
Xúc ca: tui chưa từng gây họa cho đồng nam đồng nữ, tui còn nhỏ như vậy, đường kính chỉ có 3 mét hà… QAQ