*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Diệu lo lắng hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”
Ma lực trong cơ thể lưu động càng tùy ý hỗn loạn, da thịt xương cốt ngụy trang đều xuất hiện xu thế lỏng lẻo chảy xuống, Thẩm Diệc Thanh kiên trì biểu diễn ra một nụ cười dịu dàng, nói: “Không cần, không nghiêm trọng, qua chốc lát là ổn thôi.”
Cảm giác khi ma lực của ma vật hỗn loạn ước chừng tương tự như nhân loại vận động kịch liệt xong sức cùng lực kiệt, cảm giác tứ chi không nghe điều khiển, điểm giống nhau là đều không thể khống chế chính mình được tốt, mà vấn đề ác liệt nhất Thẩm Diệc Thanh gặp phải hiện tại chính là lớp ngụy trang không ổn định, cấu trúc bản thể lúc trước bị ma lực giam cầm dưới lớp da ngụy trang đang điên cuồng bắt đầu sôi trào, nơi nơi tìm kiếm đường ra, muốn phá vỡ lớp da, Thẩm Diệc Thanh nhận thấy được một vị trí nào đó dưới lớp quần áo che lấp của mình đã biến dạng, làn da nhân loại trắng nõn bóng loáng đang bị thân thể bạch tuộc xám xịt thay thế.
Hiện tại dù Thẩm Diệc Thanh muốn mượn cớ không khỏe trở về cũng đã chậm, bởi vì ngay cả một đoạn đường ngắn từ phòng ăn đi đến cửa tiệm có lẽ hắn cũng chống đỡ không nổi.
“Cảm thấy không khỏe nhất định phải nói với tôi nhé, ” Thẩm Diệu ảo não tự trách nói, “Đều tại tôi, lúc gọi món quên hỏi anh có kiêng gì hay không.”
“Không trách em, là tôi tự sơ suất.” Thẩm Diệc Thanh buông nĩa ăn xuống, tao nhã hơi hơi nghiêng đầu, vài sợi tóc hơi dài theo động tác này mềm nhẹ buông rũ trước mắt hắn, che khuất qua tầm mắt. Thẩm Diệc Thanh dùng khuỷu tay phải chống bàn, tay phải nắm hờ thành quyền để ở bên má, vững vàng chặn đi xúc tu suýt nữa đã điên cuồng chui ra từ gò má bên phải, ánh mắt thâm trầm mà chăm chú nhìn Thẩm Diệu.
Tư thế sến sụa như vậy nếu đổi thành người thường làm, hiện tại phỏng chừng đã bị Thẩm Diệu ghê tởm đánh chết.
Thẩm Diệu bị Thẩm Diệc Thanh nhìn mà khẩn trương một trận, vội hỏi: “Sao không ăn, hay là thấy không ổn?”
“Không, tôi đã không sao rồi.” Thẩm Diệc Thanh cong khóe môi, thái dương giấu ở dưới tóc lồi lên gân xanh, hắn nỗ lực duy trì giọng điệu nhu hòa trầm thấp nói, “Chỉ là muốn nghiêm túc nhìn em thôi, đã vài ngày không gặp.” Nói hết, liền âm thầm cắn chặt răng đối kháng với bản năng cực độ khát vọng hiện nguyên hình…
Răng nanh cũng cắn rung cành cạch!
May là cái loa trong phòng đang cất cao giọng hát, nhạc nền hoàn mỹ che dấu tiếng răng đập của Thẩm Diệc Thanh.
Thẩm Diệu bị thả thính trong lòng ngọt ngào, cũng buông nĩa ăn xuống một tay nâng má, mở to hai mắt nhìn Thẩm Diệc Thanh, nói: “Tôi cũng nghiêm túc nhìn anh vậy.”
Hai người đối diện một chốc, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười ngây ngô đặc trưng của người đang yêu.
Nhưng Thẩm Diệc Thanh mới cười một giây liền nhanh chóng tém lại, dùng tay hung hăng đè lại khóe miệng suýt nữa không thể khống chế mà một đường kéo đến tận bên tai, cũng thuận tiện ngăn cản một trăm cái răng nanh đang nhanh chóng chui ra khỏi lợi. Để không khiến tươi cười của mình biến mất quá đột ngột, Thẩm Diệc Thanh vừa dùng tay che giấu vừa cố gắng lùi miệng về độ lớn vốn có, còn vừa vặn mà thoáng cong mắt, tỏ ra là mình còn đang mỉm cười.
Cảnh tượng này ở trong mắt Thẩm Diệu chẳng qua chỉ là Thẩm Diệc Thanh đột nhiên che miệng cười, tuy rằng động tác che miệng cười có chút ẻo lả, nhưng mỹ nam tử bất luận làm cái gì thì cũng là mỹ nam tử!
Hắn cười rộ lên ánh mắt thật sự rất sáng… Thẩm Diệu tim đập không thôi, tay chân cũng có chút không biết để đâu, đành phải dời tầm mắt đi làm bộ cúi đầu nhìn di động, mà Thẩm Diệc Thanh vừa mới bắt đầu biến hóa mí mắt cũng nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, nhanh chóng xiên cặp mắt kraken vừa sáng vừa tròn như hai cái đèn pha xanh biếc trên mặt về! Hiệu quả thị giác rất giống như đang tự chọt hai mắt!
Như vậy không được, sẽ lộ tẩy ngay! Thẩm Diệc Thanh gấp đến độ loi nhoi hệt như bạch tuộc viên chiên trên chảo nóng, hiện tại hắn cũng không phải là hoàn toàn không thể khống chế ma lực lưu động, chỉ là không thể quan tâm toàn thân mà thôi, nhưng nếu toàn lực khống chế một khu vực thì hẳn là vấn đề không lớn.
Nghĩ thông suốt việc này, Thẩm Diệc Thanh lập tức đem toàn bộ lực chú ý tập trung ở nửa người trên, hơn nữa lưu tâm khống chế đầu cùng với hai tay lộ ra trong tầm mắt Thẩm Diệu, về phần eo bụng và nửa người dưới có bàn ăn và khăn trải bàn che đi, Thẩm Diệc Thanh quyết định tạm thời nhịn đau buông tha, dù sao thì trong phòng này chỉ có hắn và Thẩm Diệu, hơn nữa đồ ăn đã đưa đủ, phục vụ sẽ không đột nhiên xông tới.
Đã quyết định được lấy và bỏ, Thẩm Diệc Thanh liền dứt khoát cho phép nửa người dưới tự mình cất cánh, bên trong cái quần một giây trước còn mập ốm vừa phải lập tức chen đầy xúc tu căng lên như khí cầu, Thẩm Diệc Thanh thậm chí mơ hồ nghe thấy được tiếng li quần rách chỉ.
Không được, như vậy cũng không được! Quần sẽ bị căng rách! Thẩm Diệc Thanh phát hiện kế hoạch cho phép nửa người dưới cất cánh có lỗ hổng, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh mình mặc quần ăn mày tám mặt gió lùa vai sóng vai với Thẩm Diệu đi ra khỏi tiệm ăn, vì thế hắn lại vội vàng phân chia một phần tinh lực chiếu cố nửa người dưới, gấp đến đổ mồ hôi đầy đầu.
“Anh có nóng không, cởi áo khoác đi?” Thẩm Diệu thân thiết hỏi.
Thẩm Diệc Thanh không rảnh quan tâm cậu, thậm chí còn không có hơi sức tiến hành quản lý vùng mặt, biểu cảm tình thâm tựa biển một giây trước rút đi từ trên mặt hắn hệt như nước thuỷ triều hạ xuống, Thẩm Diệc Thanh vẻ mặt trống rỗng đờ đẫn cởi áo khoác khoát lên lưng ghế dựa, ánh mắt dại ra tựa như du hồn, nhìn chằm chằm phía sau lưng Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu nhìn lại, phát hiện trên bức tường phía sau mình treo một bức tranh bằng sơn dầu, nhất thời hiểu rõ: “…”
Nghệ thuật gia đều như vậy, Thẩm Diệu khờ dại nghĩ, đột nhiên sinh ra linh cảm gì đó, thật cao cấp.
Nhưng mà giờ phút này, trong lòng thanh niên nghệ thuật gia thế hệ mới Thẩm Diệc Thanh thật ra lại nghĩ: không được, mình phải cởi quần ra.
Từ ý nghĩa nào đó, cũng có thể nói là vô cùng cao cấp.
Đầu tiên là Thẩm Diệc Thanh cẩn thận cởi giày cọ rớt tất, biến hai ngón chân thành xúc tu lặng lẽ tìm đến phần eo, sau đó dùng góc độ nhỏ bé khó có thể phát hiện thoáng hạ thấp người, xúc tu phối hợp ăn ý với chủ nhân lập tức nhân cơ hội lột quần ngoài của Thẩm Diệc Thanh ra, với ba lớp quần giữ ấm màu xám, cùng với quần lót.
Kỳ thật Thẩm Diệc Thanh căn bản không sợ lạnh, dưới tình huống bình thường kraken hàng năm sinh hoạt trong biển, mà mùa đông nhiệt độ nước biển cực thấp, kraken đã sớm tiến hóa ra cơ chế sinh lý đối kháng nhiệt độ thấp, cho nên dù cởi sạch Thẩm Diệc Thanh hình người ném vào trong tuyết thì hắn cũng sẽ không bị lạnh cóng. Nhưng trước đây Thẩm Diệc Thanh nghe Giang Mộc Khê nói, vào thời tiết rét lạnh nhân loại sẽ mặc quần giữ ấm, nếu không mặc thì sẽ có vẻ rất phi nhân loại —— đám ma vật lăn lộn ở xã hội nhân loại thường xuyên giao lưu kinh nghiệm giả làm người với nhau, thậm chí bọn họ còn có một diễn đàn ma vật, trong đó có một chuyên mục giả người, chính là đủ loại kỹ xảo giả làm nhân loại —— Thẩm Diệc Thanh tâm tư đơn thuần xem nhẹ vẻ giảo hoạt chợt lóe qua trên mặt Giang Mộc Khê lúc ấy, đem việc trời lạnh mặc quần giữ ấm liệt vào một trong những chi tiết cần lưu ý.
Có điều cái thứ như quần giữ ấm này mặc không mặc người ngoài lại nhìn đoán không ra, cho nên bình thường bất luận thời tiết lạnh bao nhiêu Thẩm Diệc Thanh cũng sẽ không mặc, nhưng mà suy xét tới hôm nay hẹn hò với Thẩm Diệu, buổi tối rất có khả năng sẽ cởi quần cho nhau, cho nên kraken bảo bảo nghiêm cẩn đặc biệt mặc quần giữ ấm vì Thẩm Diệu, để tỏ ra mình thật sự là cực kỳ nhân loại.
Hai cái xúc tu kia lặng lẽ cởi nửa người dưới của Thẩm Diệc Thanh đến trơn bóng, sau đó hiền huệ gấp kỹ quần ngoài, quần lót cùng với ba lớp quần giữ ấm màu xám đặt ở bên cạnh bàn chân, nửa người dưới của Thẩm Diệc Thanh rốt cuộc được triệt để giải phóng, vì thế hắn lại vùi hết toàn bộ lực chú ý vào công tác duy trì ngụy trang nửa người trên, cũng một lần nữa bắt đầu quản lý cơ mặt, lộ ra nụ cười anh tuấn với Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu phồng má, buồn bã nói: “… Rốt cuộc anh cũng phát hiện tôi ngồi ở đối diện anh, vừa rồi anh vẫn luôn nhìn bức tranh trên tường sau lưng tôi.”
“Xin lỗi, bức họa kia khiến tôi có một ít linh cảm.” Thẩm Diệc Thanh mông trần nói.
“Linh cảm gì?” Thẩm Diệu tò mò hỏi.
“Tôi rất khó dùng ngôn ngữ thuyết minh.” Thẩm Diệc Thanh đầu óc trống trơn nhăn mày, làm màu hơi hơi híp mắt giống như đang ngưng thần suy tư, một lát sau, hắn chém vài câu vô nghĩa, “Đó là một loại ý nghĩ thực mờ mịt, rồi lại rất sắc bén, so với cảnh tượng hiện thực hóa thì nó càng như là một loại triết lý thần bí, tôi không biết nên miêu tả suy nghĩ của tôi như thế nào… Có điều tôi có thể vẽ nó ra cho em xem.”
Nói xong, Thẩm Diệc Thanh cũng biến cái mông nhân loại của mình thành xúc tu bạch tuộc, đám xúc tu chen chúc giấu ở dưới bàn, gần như chiếm cứ toàn bộ không gian phía dưới bàn, xúc tu gần nhất chỉ cách chân Thẩm Diệu có 2, 3 cm, chúng nó tùy thời chuẩn bị né tránh nếu Thẩm Diệu nhích chân.
Lúc này, Thẩm Diệu duỗi dài một chân dưới bàn.
Cậu không có ý gì khác, chỉ là ngồi lâu đơn thuần duỗi chân thôi, dù sao thì cái bàn này cũng lớn, không gian phía dưới rất rộng.
Đám xúc tu dưới bàn lập tức kích động tách về hai bên, tạo ra một không gian chật hẹp cho Thẩm Diệu chen chân vào, trên mặt bàn, Thẩm Diệu vừa sùng bái lại có một chút xấu hổ nhìn Thẩm Diệc Thanh chém gió, hồn nhiên không biết một chân của mình tạo nên thế cục tựa như Moses tách biển* dưới bàn.
“Lời anh nói tôi đều nghe không hiểu…” Thẩm Diệu do dự một chút giữa việc “cùng làm màu với Thẩm Diệc Thanh” và “thành thật thừa nhận mình là một kẻ phàm tục”, quyết đoán lựa chọn cái thứ hai.
“Không sao, chờ tôi vẽ ra rồi cho em xem.” Thẩm Diệc Thanh dịu dàng nói.
Thấy Thẩm Diệu giống như bắt đầu có chút tự ti, Thẩm Diệc Thanh nhận thấy không cẩn thận làm màu quá lố vội bổ cứu: “Em cũng biết rất nhiều chuyện tôi không biết, nhưng mà cần phải giữ bí mật, không thể nói, đúng không? Em cho tôi cảm giác thật sự rất thần bí.”
“Ừm, cơ bản đều không thể nói.” Thẩm Diệu bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Vậy thì nói với tôi về những chuyện khác của em được không? Tôi muốn hiểu về em nhiều hơn.” Thẩm Diệc Thanh moi tim móc phổi tìm kiếm đề tài, “Đúng rồi, tôi từng xem trang cá nhân của em, hình như em đang nuôi mèo hả?”
Quất ca chợp mắt trong ổ mèo đánh cái hắt xì thiệt bự: “…”
Kỳ thật Thẩm Diệu có nuôi mèo không, trong lòng Thẩm Diệc Thanh vẫn tự biết.
Thẩm Diệc Thanh vẻ mặt thành khẩn: “Kỳ thật tôi cũng đang suy xét việc nuôi thú cưng, em cảm thấy tôi nuôi loại mèo nào thì tốt?”
Chính Thẩm Diệu tuy rằng không nuôi nhiều loại mèo, nhưng đối với việc đó vẫn có hiểu biết, vì thế liền thật vui vẻ theo đề tài này vừa ăn vừa trò chuyện với Thẩm Diệc Thanh.
Trò chuyện trò chuyện, thìa trong tay Thẩm Diệu đột nhiên không cẩn thận rơi xuống đất.
Hết chương 20
*Moses tách biển: Moses là một nhà lãnh tụ tôn giáo, nhà tiên tri, sử gia… Trong Kinh Thánh Công Giáo, có một câu chuyện được truyền bá rộng rãi là Moses tách nước biển ra làm 2 để đoàn người Do Thái băng qua, sau đó nhấn chìm truy binh Ai Cập.