Tôi cố gắng bỏ ngoài tai âm thanh kinh dị kia, nhưng mà nó vẫn cứ lọt vào tai, khiến cho tâm trạng tôi bất ổn.
Di chuyển thêm một đoạn nữa.
Âm thanh kia bỗng dưng biến mất.
Tâm trạng của tôi bắt đầu có chút bình tĩnh hơn.
Tôi có nhìn lại phía sau, nhưng vẫn không có phát hiện ra ai hết, và cũng chẳng có thứ gì không sạch sẽ ở đó.
"Chị họ"
Từ đằng xa, giọng của Võ Thành Kiệt vang lên.
Tôi quay lại, nhìn thấy cậu ta có vẻ rất vui mừng, gương mặt phảng phất ý cười.
"Thành Kiệt".
Tôi mừng rỡ lên tiếng gọi.
Sau đó gấp gáp chạy tới bên cạnh Võ Thành Kiệt, mà lên tiếng "Cuối cùng thì em cũng đã tới rồi, làm chị ngóng trông mấy bữa giờ".
Việc Võ Thành kiệt tới Chu phủ, khiến cho tâm trạng của tôi cảm thấy an toàn hơn.
Chỉ là lúc này bên cạnh tụi tôi còn có thêm con Sen, không tiện để nói chuyện cho lắm, vì vậy tôi liền hướng về phía con Sen mà trầm giọng, nói "Sen, con đi báo với ông bà chủ là có người thân của mợ tới một tiếng đi".
Nó "Dạ" một tiếng rồi rời đi.
"Bây giờ vào buồng của chị, chị có chuyện cần nói với em gấp".
Tôi trực tiếp đi vào vấn đề chính, không để Võ Thành Kiệt kịp phản ứng, tôi đã kéo nó đi một mạch.
Sau khi đã vào trong buồng rồi, Võ Thành Kiệt liền ngồi xuống ghế, hướng về phía của tôi, nghi hoặc hỏi "Chị họ, rốt cuộc lời chị nói trong thơ là sao? Chị có thể nói rõ ràng được hay không?"
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, trầm giọng nói "Chị cũng hổng biết nên bắt đầu từ đâu nữa, nhưng mà từ khi chị vô Chu phủ làm dâu, thì luôn cảm thấy có thứ kỳ lạ cứ theo dõi chị từ đằng sau?"
Võ Thành Kiệt nhíu mày, khe khẽ lên tiếng" Ý của chị là ở trong Chu phủ này, có thứ không sạch sẽ đang ẩn náu hay sao?"
Tôi gật đầu, vội vội vàng vàng trả lời "Đúng thiệt là như vậy đó, mấy ngày nay chị còn gặp những hiện tượng vô cùng kinh dị, đôi lúc nhìn thấy ma quỷ, nhưng kỳ lạ thay, tụi nó chỉ cho chị nhìn thấy khi chị ở một mình, còn khi có người xuất hiện, thì lại biến mất như thể không có chuyện chi xảy ra hết đó đa".
"Chuyện này... Chuyện này"
Võ Thành Kiệt hình như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó, mà khiến cho giọng nói có chút chần chừ.
Tôi hít một hơi sâu, nghi hoặc hỏi "Thành Kiệt, rốt cuộc thì em đã nghĩ tới chuyện chi vậy? Cứ nói cho chị nghe đi, hiện giờ chị rất sốt ruột, và vô cùng hoang mang".
"Nếu như em đoán không lầm, thì có lẽ ở trong Chu phủ này có một nơi được kêu là huyệt".
Giọng nói của Võ Thành Kiệt bất chợt mang theo vẻ u ám khi mà nói tới đây.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, khe khẽ lên tiếng "Huyệt là sao? Em nói rõ ràng hơn đi".
"Cạch".
Võ Thành Kiệt còn chưa kịp trả lời câu hỏi của tôi, thì đột nhiên phía bên ngoài vang lên tiếng động khá lớn.
Nó khiến cho cuộc nói chuyện của tụi tôi chấm dứt, tụi tôi không nhanh không chậm cùng lúc quay về phía đó.
Trước ánh mắt của tụi tôi, cánh cửa buồng không biết vì lý do gì mà tự dưng mở ra.
"Cánh cửa buồng có khi nào là do gió thổi mới mở không?"
Tôi ra vẻ sợ hãi, nhìn nhìn về phía Võ Thành Kiệt mà lên tiếng hỏi.
Chỉ là khuôn mặt của cậu ta lúc này có chút suy tư, đôi chân mày thanh tú nhíu lại, mang theo giọng nói khá trầm đáp lại "Chúng ta ra bên ngoài coi sao".
Cậu ta nhìn sang tôi, vừa trông thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, cậu ta liền an ủi "Chị đừng nên lo sợ như vậy, hiện giờ đang là ban ngày ban mặt, âm khí rất yếu, nên việc có ma quỷ xuất hiện là rất hiếm, chị yên tâm đi".
"Nhưng mà, lúc trước chị từng bị thứ không sạch sẽ tấn công, khi mà trời vẫn còn sáng".
Vừa nói, tôi vừa hồi tưởng lại vụ việc nhúm tóc ở trong nhà kho từng quấn lấy cổ của tôi.
"Trường hợp đó là do chị và những người xung quanh không biết phép thuật, nên mới bị tấn công, giờ chị đi cạnh em, em biết phép thuật, chắc chắn bọn chúng sẽ không hành động lỗ mãng đâu".
Vừa nói cậu ta vừa bước ra bên ngoài.
Không gian xung quanh đây có chút lạnh lẽo và kỳ lạ, trong lòng tôi liền nổi lên một trận bất an.
Vôi vội vàng vàng bám theo Võ Thành Kiệt.
Khi tôi cùng với Võ Thành Kiệt bước ra bên ngoài, ngoài trừ trông thấy cánh cửa buồng bị mở tung ra, thì hoàn toàn không có chuyện gì đáng nghi hết.
Tôi đưa mắt mình nhìn xung quanh, để quan sát coi rốt cuộc có thứ kỳ lạ gì đang ẩn nấp trong những góc khuất hay không?
Còn chưa kịp đưa mắt nhìn, thì đột nhiên bên tai tôi bỗng dưng vang lên âm thanh của tiến bước chân, một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi vào trong lòng.
Tôi không suy nghĩ nhiều, vội vàng đưa mắt nhìn sang Võ Thành Kiệt, gấp gáp lên tiếng hỏi "Thành Kiệt, em có nghe thấy tiếng bước chân ở đâu đây hay không?"
Cậu ta không trả lời tôi liền, mà chỉ nhìn xung quanh một lượt, sau khi đôi chân mày thanh tú vô thức nhíu lại, thì cậu ta mới trầm giọng lên tiếng "Em cảm thấy có thứ gì đó không ổn, một mùi vị rất khó chịu, tốt nhất chị hãy ở sát bên cạnh em, như vậy sẽ an toàn hơn".
Nói rồi, cậu ta liền đưa tay kéo tôi sát lại gần.
Tôi lúc này sợ hãi tới mức không biết nên làm gì, cứ mặc kệ cậu ta kéo đi đâu thì đi chỗ đó vậy.