Đám Cưới Ma

Chương 12: Mùi vị của huyệt




"Hiện tại thì chị không cần sợ hãi tới như vậy".

Hình như Võ Thành Kiệt nhìn thấy tôi đang sợ hãi, liền dùng giọng nói trấn an, tôi hít một hơi sâu, rồi sau đó đưa ánh mắt nhìn cậu ta mà chậm rãi lên tiếng "Thành Kiệt, thiệt sự trong lòng chị cảm thấy rất bất an, chắc chắn là có chuyện chi sắp xảy ra rồi".

"Chị nghe em nói nè".

Giọng cậu ta trầm xuống khi nói câu này, khiến cho tôi có chút giựt mình, nhìn chằm chằm mà lắng nghe.

Sau khi cậu ta nhìn xung quanh một lượt, mới chậm rãi nói tiếp "Lúc nãy khi bước vô căn buồng này, em đã có cảm giác hình như có ai đó đang theo dõi chị em chúng ta, tuy nhiên cảm giác đó rất mù mờ".

Vừa nghe cậu ta nói tới đây, tôi liền sợ hãi, miệng thì thào "Không lẽ, không lẽ nó ẩn nấp xung quanh chúng ta hay sao?"

Võ Thành Kiệt nhìn nhìn tôi một cái, rồi lên tiếng trả lời "Chị cũng đừng nên quá lo lắng, bởi vì cảm giác đó quá mù mờ, coi bộ thứ kia vẫn cách xa chúng ta một khoảng cách rất lớn, vậy nên chúng ta vẫn còn có thể tìm cách trốn thoát, chỉ là em vẫn không biết vụ trí chính xác của thứ kia đang ở đâu thôi".

"Nghe em nói như vậy, làm cho chị nhớ tới một chuyện, ở trong Chu phủ này có một căn buồng để trống, có khi nào nó đang ẩn nấp ở đó không?"

Nghe tôi nói, Võ Thành Kiệt chợt im lặng.

Nét mặt của cậu ta hình như là đang suy nghĩ về câu nói này của tôi, có vẻ rất nghiêm túc.

Tôi có chút sốt ruột, khe khẽ lên tiếng hỏi "Em đang nghĩ tới chuyện chi vậy? Có phải căn buồng trống kia có vấn đề hay không?"

"Trước tiên em nghĩ chúng ta nên tới đó coi sao".



Nói rồi, Võ Thành Kiệt định bước đi.

Tôi hoảng hốt khi nghe thấy, liền ngay lập tức kéo cậu ta lại, sợ hãi nói "Như vậy có tốt hay là không? Chị cảm thấy căn buồng kia có chút chi đó rất kỳ quái, hơn nữa mỗi lần di chuyển sang chị luôn nghe thấy tiếng khóc thê lương, tiếng cười rộn rã, mặc dù mọi người luôn nói rằng, trong đó không cho phép bất cứ người nào bước vô hết".

Võ Thành Kiệt nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của tôi, liền thở dài nói "Hổng sao đâu".

Dứt lời cậu ta liền bước đi, nhìn thấy cậu ta đi, tôi cũng chỉ biết nuốt một ngụm nước miếng mà bám theo sau.

Bây giờ là ban ngày ban mặt, nhưng mà dãy hành lang từ buồng ngủ tới căn buồng trống phủ lên vẻ u ám kỳ lạ, xung quanh ngoại trừ tụi tôi ra, thì hoàn toàn không có ai hết.

"Thành Kiệt".

Tôi ở phía đằng sau lo sợ lên tiếng kêu, giọng nói của tôi khá nhỏ.

Võ Thành Kiệt không quan tâm tới tiếng kêu của tôi, cậu ta cứ một mạch mà bước đi.

Điều này khiến cho tôi lại càng cảm thấy có chút gì đó không ổn, có vẻ như cậu ta đã phát hiện ra thứ gì rồi.

Còn chưa kịp suy nghĩ hết, thì đột nhiên Võ Thành Kiệt lại dừng lại.

"Hình như em cảm thấy có mùi vị của huyệt".

Cậu ta vừa nói vừa quay lại nhìn tôi, giọng nói cũng càng lúc càng trở nên trầm hơn "Có lẽ huyệt đang ở đâu đây thôi".



Nghe cậu ta nói vậy, tôi bất giác rùng mình một cái, vội vàng tiến sát về phía cậu ta, ánh mắt theo phản ứng tự nhiên mà nhìn khắp xung quanh một lượt.

Xung quanh tuy rất bình thường, hoàn toàn không có xuất hiện thứ ma quỷ gì, nhưng mà trong lòng tôi vẫn không sao an tâm được, đôi mày chau lại, khe khẽ hỏi "Thành Kiệt, em nói huyệt chi đó, rốt cuộc nó ở đâu vậy".

Võ Thành Kiệt không trả lời câu hỏi của tôi, câu ta chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi im lặng như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng.

Sau một thoáng, cậu ta liền quay về phía của tôi, nghiêm giọng lên tiếng "Có lẽ là ở căn buồng trống, chúng ta nên đi tới đó coi sao".

Tôi vừa nghe thấy liền lập tức tối sầm mặt, luống ca luống cuống bám víu lấy cánh tay của Võ Thành Kiệt, nét mặt cực kỳ sợ hãi, run rẩy nói "Đừng qua bển, chị có cảm giác không an toàn, lỡ như có chuyện không hay xảy ra thì sao".

"Chị họ bình tĩnh lại đi".

Võ Thành Kiệt thở dài, nói bằng chất giọng nhẹ nhàng.

"Không, Thành Kiệt à, em phải tin chị, ở trong Chu phủ này thiệt sự có những thứ không sạch sẽ đang hoành hành, tụi nó có lẽ đang ẩn nấp ở trong căn buồng trống, nếu như chúng ta tới đó, thì hổng phải là tự mình nạp mạng hay sao?"

Tôi nói ra những gì trong đầu của mình có một cách vô thức, tôi cũng không biết tại sao bản thân của mình lại nói ra những lời này, có lẽ tôi lo lắng quá chăng?

Tôi được gả vào trong Chu phủ chỉ để xung hỉ, giúp đỡ Chu Nguyên hồi phục sức khỏe, tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý trước để đối mặt với những thứ này. Đặc biệt, tôi cũng không muốn thằng em họ Võ Thành Kiệt của mình, bởi vì chuyện của tôi mà phải mất mạng.

Mục đích của tôi là nhờ cậu ta xác thực những hiện tượng mà tôi đang gặp có thiệt hay không? Chứ chẳng phải là muốn kéo cậu ta vào hoàn cảnh nguy hiểm cùng với mình.

Bàn tay của tôi trong vô thức ghì chặt lấy cánh tay của Võ Thành Kiệt, không cho cậu ta rời đi.