Đám Cưới Ma

Chương 15: Ác mộng




Buổi xế chiều, bà Tám có kêu con Sen chuẩn bị buồng ngủ cho Võ Thành Kiệt, nên cậu ta đã được dẫn sang đó, một nơi dành riêng cho khách, cách buồng ngủ của tôi cả một dãy hành lang.

Trước khi rời đi, Võ Thành Kiệt có để lại cho tôi một mặt dây chuyền hình Phật, cậu ta nói rằng thứ này đeo ở trên người, có thể giúp tôi tránh xa những thứ không sạch sẽ.

Tôi đã đeo sợi dây chuyền ngay lập tức, có như vậy bản thân mới thật sự yên tâm, để đối phó với những chuyện kinh khủng sắp diễn ra, nếu như đám cưới ma là thiệt.

Hôm nay công việc tính sổ sách của tôi xong sớm, hiện giờ cũng là lúc dùng bữa chiều, vì vậy tôi liền đi xuống bếp.

Ở trong Chu phủ này, ngoài mẹ chồng tôi ra, thì những người mang họ Chu mới được phép dùng cơm ở nhà trước, còn phận làm dâu như tôi, sẽ phải dùng cơm ở nhà bếp.

Vừa mới bước xuống nhà bếp, tôi đã nghe thấy giọng của con Sen vang vọng "Dạo gần đây, buổi tối nào con cũng không ngủ ngon hết, trong mơ còn gặp ác mộng nữa chứ".

Con Sen là một người thật thà, nên những lời nó nói ra, tôi tin chắc hoàn toàn là thật, chỉ có điều không lẽ nó cũng gặp phải ma quỷ như tôi hay sao?

"Con Sen, không được nói lời bậy bạ".

Bà Tám gằn giọng nói.

"Bà Tám đừng trách con Sen như vậy, nó đang tuổi ăn tuổi lớn, lại hoạt bát lanh chanh, buổi sáng đùa giỡn nhiều, buổi tối sẽ nằm mơ thấy ác mộng, chuyện này rất là bình thường mà".

Phạm Thị Mai khẽ nói bằng giọng dịu dàng, chị ta đang ngồi trên bộ ván ngựa chờ người ở dọn cơm cho mình dùng.

"Mợ nói vậy cũng đúng, chỉ là con Sen ăn nói không suy nghĩ, tôi chỉ sợ họa từ miệng mà ra thôi".



Bà Tám vừa nói, vừa đặt đặt chén đũa lên trên mâm cơm.

"À, đúng rồi".

Phạm Thị Mai hình như nhớ ra chuyện gì đó, liền bất chợt lên tiếng "Mà hình như Tống công tử vẫn còn ở trong phủ đúng không? Nghe chú ba (Chu Nguyên) nói rằng, cậu ấy sẽ ở lại đây vài hôm thì phải".

Bà Tám im lặng một thoáng, rồi sau đó mới trầm trọng mà trả lời "Đúng vậy, lần này Tống công tử muốn ở lại để coi tình hình sức khỏe của cậu ba (Chu Nguyên) ra sao nữa, bởi vì tình hình sức khỏe của cậu ba đang có chiều hướng tốt lên từng ngày, cũng nhờ... ".

Bà Tám định nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy tôi, thì đột nhiên lời nói lại dừng, nó khiến cho tôi có cảm giác rất kỳ quái.

"Mợ ba, mợ mới xuống à?".

Sau một lúc khựng lại, bà Tám bất giác đối diện tôi mà cười nói.

Nghe thấy những lời này, Phạm Thị Mai khẽ giựt mình quay sang, vừa nhìn thấy tôi, chị ta vội lên tiếng "Thím ba sao lại đứng ở ngoài đó, mau vô trong đây dùng cơm chiều chung với chị đi, không thôi cơm canh nguội hết, là ăn không có ngon đâu".

Lời vừa dứt, chị ta còn cười cười với tôi.

Tuy trong lòng của tôi có chút lo lắng, nhưng mà vẫn mỉm ngồi xuống đối diện chị ta mà cười đáp "Dạ, em mới xuống, cũng là muốn dùng cơm, không ngờ chị vẫn chưa dùng cơm sao?"

"Hôm nay trong nhà có khách, nên chị dùng cơm trễ chút, với lại chị cũng muốn đợi thím dùng chung cho vui đó mà, chị em bạn dâu chúng ta hình như chỉ dùng cơm chung với nhau vào cái bữa mà thím vô phủ thôi, từ đó tới giờ toàn dùng cơm riêng".

Trong lúc chị ta nói chuyện, con Sen đứng ở bên cạnh đã dọn xong xuôi cơm nước.

"Đúng thiệt là ngoại trừ hôm vô phủ, thì chị em ta không có dùng cơm chung với nhau, lỗi là do em tính toán sổ sách chi tiêu chậm chạp, nên bình thường rất trễ mới dùng cơm được".



Nghe tôi nói vậy, Phạm Thị Mai liền nắm lấy bàn tay của tôi, dịu giọng nói "Chị thấy thím dốc sức vì cái nhà này như vậy, chị rất vui, thím cứ mần từ từ rồi sẽ quen thôi".

"Dạ".

Tôi gật đầu, cảm thấy cứ nói chuyện như vậy nữa, thì bầu không khí sẽ rất căng thẳng, vì vậy tôi liền đổi sang chuyện khác "Mà lúc nãy em nghe loáng thoáng chị với mọi người đang nói chi đó, hổng lẽ trong phủ đã xảy chuyện chi rồi sao?"

"À, chuyện lúc nãy đó hả?"

Phạm Thị Mai liếc mắt nhìn sang phía của con Sen và bà Tám một cái, rồi mới nhìn tôi mà trả lời "Cũng chẳng có chuyện chi quan trọng đâu, con Sen buổi sáng đùa giỡn nhiều, nên buổi tối nằm mơ thấy ác mộng đó mà".

Nét mặt của chị ta khi nói câu này cực kỳ nghiêm túc, khác hẳn với thường ngày nói chuyện với tôi.

"Chuyện nằm mơ thấy ác mộng, không phải chỉ có một mình con Sen đâu, ngay cả em cũng hay nằm mơ thấy".

Bởi vì trong lòng tôi có cảm thấy chuyện này nhất định có vấn đề, cho nên tương kế tựu kế dẫn dắt bọn họ vào sâu hơn, để dựa vào chuyện này mà có thể tìm được ít nhiều về bí mật trong Chu phủ.

Phạm Thị Mai tròn mắt nhìn tôi, ngay lập tức hỏi "Vậy thím đã nằm mơ thấy cơn ác mộng chi?"

Tôi làm bộ ra vẻ sợ hãi, nuốt một ngụm nước miếng mà chậm rãi trả lời "Dạo gần đây em thường mơ thấy ma quỷ tới tìm em, mơ thấy ở bên ngoài buồng ngủ của em có tiếng khóc thê lương, tiếng cười giòn giã, và đặc biệt là có một giọng nói luôn hỏi em những câu hỏi kỳ quặc".

"Những giấc mơ này, thím mơ thấy lâu chưa?"

Giọng của Phạm Thị Mai khi hỏi câu này có chút chần chừ lo lắng, tôi nhìn chị ta mà lắc đầu, giọng hơi run "Mới hai ba ngày nay thôi, chẳng biết có điềm báo chi hay không, mà nằm mơ thấy ác mộng liên tục".