Tôi cứ đứng nhìn như vậy, cho tới khi trên cánh cửa không còn muốn dấu tay nào của tiểu quỷ hết.
Như vầy mới khiến cho tôi cảm thấy an toàn.
"Mợ ba, mợ ba, sao mợ lại đứng trước cánh cửa buồng trống như vậy? Bộ có chuyện chi xảy ra sao?"
Bỗng dưng phía sau lưng của tụi tôi, giọng bà Tám vang lên, nó làm cho tôi và Võ Thành Kiệt giựt mình một cái, ngay lập tức quay về phía đó.
Tôi vẫn còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, thì bà Tám đã vội vội vàng vàng, nhìn sang phía của Võ Thành Kiệt mà lên tiếng hỏi "Chàng trai này, có phải là em họ của mợ không? Tên cái gì mà.. Kiệt đó".
Giọng nói của bà Tám vừa mang theo vẻ ngạc nhiên, vừa mang theo vẻ nghi hoặc, đôi chân mày của bà ta nhíu lại một thoáng. Biểu cảm này, tôi thật sự nhìn không ra là muốn gì?
Võ Thành Kiệt nhìn sang tôi, tôi hiểu ý bèn lên tiếng trả lời "Đây là em họ của tôi, tên là Thành Kiệt, cái hôm rước dâu, bà Tám chắc là đã được cha má của tôi giới thiệu qua rồi".
Võ Thành Kiệt gật đầu chào bà Tám một cái.
Bà Tám mỉm cười, rồi mới lên tiếng "À tôi vẫn còn nhớ, cái cậu nhóc em họ đẹp trai của mợ chứ đâu".
Bà ta ngưng lại một chút, sau đó lại nghi hoặc hỏi "Mà mợ cùng với cậu Thành Kiệt sao lại đứng trước cửa căn buồng trống này, tôi đã nói với mợ rồi, ông bà chủ cấm tất cả mọi người vô trong mà".
Lời vừa dứt, tôi vội lắc đầu đáp "Tụi tôi không phải muốn vô trong đó đâu, chỉ là đang trên đường xuống bếp thì đột nhiên Thành Kiệt cảm thấy chóng mặt, nên tôi đứng lại coi có sao không, trùng hợp lại đứng ngay cửa căn buồng trống thôi".
Bà Tám định lên tiếng hỏi tiếp, nhưng mà tôi đã kịp thời đánh trống lảng sang chuyện "Còn bà Tám đang định đi đâu vậy? Cơm nước ở trên tay là chuẩn bị cho ai? Tôi nhớ không lầm, thì hình như vẫn chưa tới giờ dùng cơm mà".
"À cơm nước này đó hả?"
Nghe tôi hỏi, bà Tám liền đưa mắt nhìn vào cơm nước đang bưng ở trên tay, rồi sau đó mới hướng về phía tôi mà chậm rãi trả lời "Đây là phần chuẩn bị sớm cho Tống công tử".
"Tống công tử hả? Là ai vậy?"
Tôi vô thức lên tiếng hỏi, bà Tám hình như không có vẻ giấu dếm, lập tức lên tiếng đáp "Tống công tử là bạn thân của cậu ba (Chu Nguyên), bình thường hay tới trò chuyện cùng với cậu, khi mợ vô phủ thì cũng là lúc cậu ấy có việc lên thành Gia Định (Sài Gòn), vậy nên mợ hổng biết là đúng rồi".
Tôi khe khẽ gật đầu, nói "Thôi, nếu vậy bà Tám cứ đem cơm tới cho khách đi, tôi cùng với Thành Kiệt đi trước".
Lời vừa dứt, tôi đã mau chóng nắm lấy vạc áo của Võ Thành Kiệt, kéo cậu ta đi.
Từ khi gặp phải những chuyện ma quỷ ở trong Chu phủ này, người khiến cho tôi có cảm giác không an toàn nhiều nhất, chính là bà Tám, vì vậy càng hạn chế gặp bà ta càng tốt.
Đang bước đi trên dãy hành lang, đột nhiên Võ Thành Kiệt lại dừng bước, cậu ta vô thức lên tiếng "Chị họ, bà Tám có mùi vị của người sắp chết".
Tôi giựt mình trước câu nói đó, ngay lập tức quay sang, gấp gáp lên tiếng hỏi "Thành Kiệt, em vừa mới nói chi vậy? Bà Tám có mùi vị của người sắp chết là sao? Em nói rõ ràng ra coi?"
Võ Thành Kiệt quay về hướng của bà Tám đứng lúc nãy, khi đã xác định bà ta không còn ở đó nữa, cậu ta mới quay lại mà trả lời câu hỏi của tôi "Lúc nãy gặp bà Tám, em có ngửi thấy mùi vị người sắp chết thoang thoảng khắp người của bà ấy".
Tôi nhíu mày, trong lòng lại dâng lên sự sợ hãi, thấp giọng hỏi "Khoan đã, ý của em không lẽ bà Tám là người sắp chết sao? Nhưng mà chị nhìn thấy bà ấy rất bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh kia mà".
"Thiệt ra, em vẫn chưa xác định được mùi vị người sắp chết kia là của bà Tám hay là của người nào khác, nhưng mà em có thể khẳng định mùi vị này rất nồng".
Võ Thành Kiệt nói một cách nghiêm túc, ánh mắt của cậu ta mang theo vẻ lo lắng không an.
Tôi im lặng một chút, đôi tay bất giác run nhẹ một cái, chậm rãi lên tiếng "Nếu nói trong Chu phủ này có người nào đó sắp chết, thì có lẽ là... Chồng của chị".
Khi nói tới câu "chồng của chị", tôi cố gắng nhỏ giọng, đủ để cho một mình Võ Thành Kiệt nghe thấy, bởi vì chuyện này là chuyện cấm kỵ ở trong Chu phủ.
"Là sao? Không lẽ chị vẫn còn giấu diếm em chuyện chi sao?"
Võ Thành Kiệt thấp giọng hỏi, vẻ mặt phút chốc trở nên nghi hoặc.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, đáp "Thiệt ra, chị được gả vô Chu phủ, chủ yếu là để xung hỉ thôi, nhưng mà không ngờ tình trạng sức khỏe của chồng chị lại quá tệ, giống hệt như người sắp chết vậy".
Câu nói vừa dứt, thần sắc trên gương mặt của Võ Thành Kiệt có chút hoang mang, cậu ta gấp gáp lên tiếng "Nếu vậy thì không xong rồi".
"Không xong là sao?"
Tôi sợ hãi hỏi.
Võ Thành Kiệt nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi hít một hơi lạnh, chậm rãi trả lời "Nếu như em đoán không lầm, thì có lẽ bọn người ở trong Chu phủ đang muốn dùng mạng của chị để cứu sống mạng của Chu Nguyên, bằng cách thực hiện một đám cưới ma".
Lời vừa thoát ra khỏi miệng của Võ Thành Kiệt, làm cho tay chân của tôi bắt đầu bủn rủn ra hết. Đúng thiệt là chuyện xung hỉ này không bình thường chút nào.