Tôi sau khi đã dâng trà cho cha mẹ chồng xong, liền bước ra bên ngoài, đúng lúc này thì trông thấy bà Tám, ba ta khiến cho tôi vô thức giựt mình.
"Mợ ba hôm nay làm sao vậy? Sao lại có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy tôi vậy?"
Bà Tám nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn nhìn bà ta rồi sau đó mới trả lời "Không giấu diếm chi với bà, lúc tối tôi có mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ nhìn thấy bà biến thành thứ kinh dị, nên giờ vẫn còn sợ".
Bà ta nhìn tôi cười khổ "Ác mộng cũng chỉ là ác mộng thôi, mợ ba cũng đừng suy nghĩ nhiều, huống hồ ban ngày ban mặt, ma quỷ sẽ không thể xuất hiện đâu".
Tôi nghe bà ta nói vậy cũng cảm thấy hợp lý, liền gật đầu.
Bà Tám tiếp tục nói "Vừa hay, hôm qua tôi có hốt một ít thuốc Nam giúp định thần, không bằng bây giờ mợ theo tôi xuống bếp, tôi sẽ nấu thuốc cho mợ uống, coi thử có tốt hơn hay không".
Tôi thấy vậy cũng tốt, dù sao đi nữa cứ sợ hãi như vầy cũng chẳng giải quyết được gì, nên vội vàng đồng ý cùng bà Tám xuống nhà bếp.
Khi di chuyển trên dãy hành lang, tuy rằng sẽ không đi ngang căn buồng trống kỳ quái kia, nhưng mà không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy có chút không thoải mái, hình như phía trước lạnh lẽo hơn bình thường thì phải.
Trên đoạn đường tới nhà bếp, tôi và bà Tám không có nói chuyện với nhau, vậy là khiến cho bầu không khí rất yên tĩnh tới khó thở.
Khi tụi tôi tới trước cửa nhà bếp, bỗng dưng một ngọn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, làm tôi rùng mình một cái.
Bà Tám như thể không có cảm nhận thấy gì hết, cứ như bình thản đưa tay định mở cửa.
"Rầm".
Đúng lúc này, ở phía bên trong nhà bếp vang lên một tiếng động rất lớn, phá tan đi sự yên tĩnh từ nãy tới giờ.
Tôi giựt mình, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Bà Tám phản ứng nhanh hơn, vội vội vàng vàng đẩy cánh cửa nhà bếp ra.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khi ánh nắng chiếu vào bên trong, tôi chợt nhìn thấy một bóng người lướt qua.
Đầu óc của tôi lúc này trở nên trống rỗng, cái thứ vừa rồi lướt qua, thật giống với thứ không sạch sẽ mà cái hôm tôi ở cùng với Chu Nguyên trên dãy hành lang đã nhìn thấy.
Do cảm giác sợ hãi ở trong lòng đang từ từ dâng trào, nên khi tôi bước vào bên trong nhà bếp, liền đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
Nhà bếp bình thường cũng không lớn là bao, đồ đạc xung quanh sắp xếp cực kỳ ngăn nắp, tuy nhiên khi quan sát một lượt, vẫn không nhận ra điều gì bất ổn, mọi thứ đều hết thảy bình thường, không có chuyện gì xảy ra hết.
Vấn đề hiện tại là cái bóng lướt qua kia, có phải do tôi hoa mắt mà nhìn nhầm hay không? nếu vậy thì còn tiếng động rất lớn ban nãy phải giải thích làm sao đây?
Những câu hỏi không lời giải đáp liên tiếp xuất hiện trong đầu của tôi.
"Ầm".
Phía bên ngoài có một cơn gió rất lớn, thổi mạnh đóng chặt cánh cửa nhà bếp lại, nó khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang
"Mưa rồi".
Bà Tám ở phía bên kia bất chợt lên tiếng.
Đúng lúc này, bên ngoài đã ồ ạt đổ mưa.
Mọi thứ xảy ra liên tiếp nhau, làm cho lòng dạ tôi, nỗi bất an vô thức chất chồng lên nhau.
Vẫn chưa biết nên làm gì, thì đột ngột ở ngoài cửa sổ vang lên tiếng sột soạt, như thể có thứ gì đó đang kéo lê thân người của mình vậy.
Trong đầu tôi ngay lập tức nghĩ ngay tới cái xác chết kinh dị từng xuất hiện ở song cửa sổ của buồng Chu Nguyên, liền quay mặt về phía đó nhìn.
Trong tầm mắt, xuất hiện một vệt màu đỏ sền sệt như máu, giống y chang lần trước tôi đã trông thấy.
Tôi sợ hãi quay sang phía của bà Tám, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã thấy bà ta cũng nhìn về hướng của song cửa sổ, sắc mặt của bà ta lúc này trắng bệch, cả thân người run lên khe khẽ.
Coi bộ bà ta không chỉ phát hiện ra vệt màu đỏ như máu, mà còn vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy nó.
Tôi hít một hơi, cảm thấy chuyện này không đơn giản, bèn bước tới phía đó coi thử ra sao.
Khi tiến tới gần hơn một chút, tôi có thể nhìn rõ ràng mọi thứ, đúng thiệt vệt màu đỏ kia chính xác là máu người, chỉ là nó vô cùng hôi thúi, mùi hôi thúi này giống hệt như của xác chết lâu ngày, cơ thể trương sình lên, đang dần dần phân hủy.
Tôi lập tức đưa tay che mũi, cố gắng quan sát kỹ càng hơn, để xác định rốt cuộc thứ gì đã gây ra tình trạng này.
Bất chợt tôi dừng bước chân, khi nhớ tới lời cảnh cáo của Chu Nguyên, theo phản xạ liền lùi về sau vài bước chân, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với song cửa sổ.
Nhưng mà tôi không ngờ tới, bà Tám ở bên kia đã mau chóng tiến tới cạnh đó, tôi chẳng thể nào ngăn cản kịp.
Chỉ thấy trong một thoáng, bà ta nhìn nhìn thứ gì đó ở song cửa sổ, rồi ngay lập tức lùi về sau rất nhanh.
Vừa lùi về sau, bà ta vừa thì thào "Sao có thể như vậy được chứ? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?"
Nghe thấy những lời này, tôi liền nhận ra, bà Tám chắc chắn biết chuyện gì đó, liền gấp gáp lên tiếng hỏi "Bà Tám, bà đang nói chi vậy?"
Bà Tám nhìn tôi với đôi mắt sợ hãi, nhưng không trả lời, một đường hớt ha hớt hải chạy ra bên ngoài, để tôi một mình đứng ở đó.
Khi bà ta đã rời khỏi, mưa cũng đột nhiên tạnh, tôi liếc nhìn sang song cửa sổ, chợt nhận ra vệt màu đỏ sền sệt như máu đã biến mất.