Qua ngày hôm sau, tôi nghe con Sen nói rằng bà Tám xin nghỉ về quê mấy hôm.
Tôi cảm giác chuyện này rất đáng ngờ, rõ ràng với hành động kỳ lạ ngày hôm qua, và việc xin nghỉ một cách đột ngày hôm nay, tôi dám chắc là bà Tám đang trốn tránh chuyện gì đó hết sức kinh khủng.
Đang di chuyển trở về buồng ngủ của mình, trong đầu tôi thì còn mải mê suy nghĩ chuyện của bà Tám, bất chợt ở phía trước vang lên một câu hỏi "Lan, em đi đâu vậy?
Tôi giựt mình một cái, ngay lập tức nhìn sang, lúc này mới phát hiện người vừa mới lên tiếng kia, không ai khác chính là Chu Nguyên.
Anh ta nhìn chằm chằm về phía tôi, trên mặt có chút ngạc nhiên, khi trông thấy tôi không trả lời, anh ta liền hỏi tiếp "Sao vậy? Hôm nay sao lại di chuyển tới đây?"
"À, em còn một số sổ sách cần xử lý, nên đang định di chuyển về buồng ngủ của mình".
Tôi nhìn anh ta, thành thành thực thực mà trả lời.
Chỉ là anh ta bỗng dưng lại nhíu mày, nghi hoặc hỏi "Về buồng ngủ của em sao? Nhưng mà hướng này đâu phải đâu?"
Nghe lời nói của anh ta, tôi tròn mắt kinh ngạc, liền vội vàng nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra bản thân mình đang ở trước căn nhà kỳ lạ, nơi bí mật lần trước Chu Nguyên đã dẫn tôi tới.
Trong đầu của tôi ngay lập tức hiện ra một câu hỏi "Tại sao tôi lại tới chỗ này chứ?"
"Nếu đã vô tình tới đây, không bằng cùng với anh vô trong đó một chút".
Chu Nguyên vừa nói vừa chỉ tay vào trong căn nhà kỳ lạ.
Tôi nhìn anh ta, chợt nghĩ đây có thể lợi dụng cơ hội này để hỏi những thắc mắc trong lòng, liền gật đầu đáp "Cũng được".
Chu Nguyên nắm lấy tay của tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay của anh ta tỏa ra, khiến cho tôi cảm thấy tình hình sức khỏe của anh ta đang tốt hơn nhiều rồi.
Tụi tôi chậm rãi bước tới chỗ căn nhà kỳ lạ.
Cũng y hệt như lần trước, căn nhà này vẫn mang theo vẻ u ám lạnh lẽo kỳ quái, tôi thiệt sự không biết rốt cuộc có phải là do nó đã bị bỏ hoang lâu năm, hay là do bên trong có thứ không sạch sẽ, nên mới khiến cho nó như vậy hay không?
Đúng lúc này, tôi chợt nhớ tới cái bóng đen mà mình đã từng nhìn thấy ở trong căn nhà kỳ lạ này lần trước, chắc chắn là nó có liên quan rất lớn tới chuyện bí mật trong Chu phủ.
Ý nghĩa này lóe lên trong đầu tôi một thoáng, làm cho tôi vô thức rùng mình.
Chu Nguyên ở bên cạnh đã đưa tay chạm lên cánh cửa, từ từ mở nó ra.
Trong khoảnh khắc lúc tia sáng chiếu vào bên trong, tôi bỗng dưng nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ, giống hệt như có thứ gì đó ở bên trong đang kéo kê thân người chạy trốn ánh sáng vậy.
Khi cánh cửa được mở, từ bên trong thoát ra một hơi lạnh lẽo thấu da thịt.
Tôi nghi ngờ rất có thể ở bên trong sẽ có một thứ kinh dị đang sẵn sàng chào đón tụi tôi.
Nghĩ vậy, tôi vô thức cắn chặt mội, liếc nhìn sang Chu Nguyên ở bên cạnh, chỉ là vẻ mặt của anh ta lúc này hết sức bình thường, như hoàn toàn không có cảm nhận thấy gì hết.
Ánh sáng mặt trời ở bên ngoài chậm rãi chiếu vào từng ngóc ngách ở bên trong, những vật dụng ở đây đều phủ một lớp bụi mỏng, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp một cách gọn gàng, và hoàn toàn không hề có thứ kinh dị gì xuất hiện hết.
Chỉ là trong lòng tôi đang thấp thỏm lo âu, chắc chắn mọi chuyện không thể đơn giản như vậy được.
Chu Nguyên hình như không để tâm tới những thứ khác lạ ở trong căn nhà này giống như tôi, anh ta bình thản bước tới bước lui quan sát mọi vật dụng, trong đáy mắt hiện lên một tia hoài niệm.
Bên ngoài đột nhiên lại mưa, cơn mưa càng lúc càng lớn dần, tôi ngay lập tức cảm thấy tình cảnh hiện tại giống hệt như hai lần trước tôi gặp phải thứ kinh dị ở bên ngoài song cửa, liền vội vội vàng vàng quay mặt về hướng đó, để coi sao.
Có điều, lần này ở bên ngoài song cửa không xuất hiện vệt màu đỏ như máu nào, mọi thứ rất bình thường, nó làm tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
"Lan, bên ngoài mưa rồi, có thể chúng ta sẽ bị kẹt ở lại đây một lúc lâu đó".
Chu Nguyên nhìn tôi, trầm giọng nói.
Câu nói vừa dứt, tôi liền quay về phía của anh ta mà gật đầu, đáp lại "Đúng vậy, những cơn mưa... "
Lời của tôi còn chưa nói xong, thì đột nhiên Chu Nguyên lại kéo tôi, ôm chặt vào trong lòng.
Bởi vì hình động này hết sức bất ngờ, nên khiến cho tôi có chút ngạc nhiên, lắp ba lắp bắp lên tiếng hỏi "Chu Nguyên, anh làm sao vậy?"
Cơ thể của Chu Nguyên run lên khe khẽ, anh ta trừng lớn đôi mắt nhìn về phía sau lưng của tôi, thì thào trả lời "Lan, phía sau..."
Tôi tròn mắt nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy có chuyện không hay rồi.
"Lan, nó... nó... "
Chu Nguyên nói tới đây, liền kéo lấy tôi mà lôi đi, hành động này của anh ta rất nhanh, nhanh tới nỗi tôi không kịp phản ứng gì.
Anh ta bị làm sao vậy? Không lẽ sau lưng tôi...
Đúng lúc này, tôi có cảm giác phía sau lưng của mình rất lạnh, giống như có một thứ rất lạnh lẽo đang từ phía sau của tôi mà tiến tới.
Chu Nguyên kéo tôi tới bên cạnh cánh cửa, chỉ có điều nó đã bị đóng lại từ lúc nào không hay biết.
"Rầm, rầm..."
Tiếng đập cửa vang lên liên hồi, Chu Nguyên đang dùng hết sức bình sinh để mở cửa ra, nhưng mà có lẽ vô dụng, cánh cửa nhà đóng rất chặt, không tài nào mở ra được.
Coi bộ đã có một thứ nào đó đang muốn nhốt tụi tôi ở trong này.
Bên ngoài mưa vẫn rơi tầm tã, tiếng mưa vọng vào bên trong, chỉ là nó không thể nào lấn át được âm thanh sột soạt đang bắt đầu vang lên không ngừng ở phía sau tôi.