Đám Cưới Ma

Chương 33: Sợi dây chuyền




Ở bên trong hiện giờ rất mờ tối, tôi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm quay về phía sau nhìn, đôi mắt mơ hồ trông thấy một cái xác chết có hình dạng kinh dị, đang bò về phía mình.

"Chị họ, chị có ở bên trong hay không?"

Đúng lúc này, ở phía bên ngoài giọng của Võ Thành Kiệt rất lớn vọng vào bên trong, khiến cho tôi vô thức giựt mình, trong lòng cảm thấy có hy vọng sống sót ra khỏi đây rồi.

Tôi không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức định quay về phía cửa cầu cứu Võ Thành Kiệt, thì đột nhiên có cái gì đó quấn vào chân tôi, kéo mạnh, làm cho tôi không thể giữ được thăng bằng, cả người té xuống nền gạch.

Cổ chân của tôi giờ phút này cảm thấy như có một bàn tay lạnh lẽo và nhớt nhát đang nắm thật chặt.

Tôi vội vội vàng vàng đưa mắt nhìn về phía cổ chân của mình, lúc này liền trông thấy cái xác chết kinh dị đang đưa bàn tay đầy máu me nắm lấy, nó cố sức lôi tôi về nó.

"Chu Nguyên".

Nghe tiếng kêu của tôi, Chu Nguyên lập tức quay sang.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta cực kỳ kích động, vội vàng nắm lấy bàn tay của tôi mà kéo lấy trong vô thức.

"Lan, nắm lấy tay của anh, đừng buông ra".

Có lẽ bởi vì sức khỏe của Chu Nguyên quá yếu, cộng thêm lực kéo của thứ kia quá mức ác liệt, nên cả người Chu Nguyên cũng té nhào về phía trước, chỉ là anh ta vẫn gắt gao nắm lấy bàn tay của tôi không buông.

Tụi tôi chậm rãi từng chút một bị kéo về phía sau, mà không thể nào có thể chống cự lại được.

Chu Nguyên vừa cố gắng hết sức bình sinh kéo tôi lại, vừa mở miệng nói cái gì đó, nhưng mà tôi hoàn toàn không nghe thấy.

Hiện giờ ở đầu của tôi cứ ong ong lên, không biết là âm thanh kỳ quái gì nữa, chỉ là tôi biết rằng, nó chắc chắn đang muốn cản trở tiếng nói của Chu Nguyên.



Tôi nhíu đôi mày thanh tú của mình lại, cố gắng dựa theo khẩu hình miệng của Chu Nguyên, mà có thể hiểu được những gì anh ta đang muốn nói.

Quỷ...

Tuy tôi chỉ hiểu được duy nhất một chữ này, nhưng mà nó cũng quá mức kinh khủng, khiến cho sợ hãi, bàn tay cố sống cố chết nắm chặt lấy tay của Chu Nguyên.

Lúc này, tôi không dám quay mặt về phía sau , bởi vì tôi sợ một khi chứng kiến cái thứ kinh dị kia, nhất định tôi sẽ bị phân tâm, mà trong vô thức sẽ buông tay ra, khi đó mọi chuyện sẽ thật đáng sợ.

Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt của Chu Nguyên hiện tại, tôi có thể suy đoán, anh ta đã nhìn thấy một thứ rất kinh khủng, cực kỳ kinh khủng, mà dùng lời nói có lẽ cũng không thể miêu tả được.

Chu Nguyên ra sức kéo tôi về phía anh ta, nhưng mà hình như không thể đấu lại về sức mạnh ghê gớm của thứ kinh dị kia, nên tụi tôi càng lúc càng bị nó kéo về nó hơn, sự lạnh lẽo cũng vì vậy mà tăng lên không ngừng.

"Lan...."

Đột nhiên Chu Nguyên hét lớn tên của tôi, như thể anh ta đã nhìn thấy một chuyện rất kinh khủng đang diễn ra vậy.

"Chị họ, chị họ".

Phía bên ngoài, Võ Thành Kiệt kêu vang vọng vào trong "Sợi dây chuyền, chị họ, sợi dây chuyền".

Giọng nói của cậu ta cứ lập đi lập lại không dừng, tôi theo phản xạ tự nhiên vội chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình, thứ mà trước đây Võ Thành Kiệt từng cho.

Sợi dây chuyền bỗng dưng phát sáng, hơi ấm của nó chậm rãi lan tỏa khắp người của tôi.

Tôi không suy nghĩ gì, liền đưa tay bứt đứt sợi dây chuyền xuống, rồi ngay lập tức ném về phía của thứ kinh dị ở phía sau.

Ánh sáng của sợi dây chuyền khi lướt qua tạo thành một vệt sáng.

"Á.."



Phía sau vang lên một tiếng gào thét rất thảm thiết, đồng thời bàn tay nắm ở cổ chân của tôi cũng vô thức biến mất.

Chỉ trong một thoát, thứ kinh dị kia đã bị tiêu tan vào hư không, bầu không gian lạnh lẽo xung quanh liền biến mất, cơn mưa ở bên ngoài cũng đã ngừng rơi.

Do không còn thứ kinh dị kéo tôi nữa, mà Chu Nguyên vẫn còn đang dùng sức, nên cả người của tôi liền bị kéo về phía anh ta.

"Rầm".

Võ Thành Kiệt ở bên ngoài đá sập cánh cửa, cậu ta bước vào trong, vội vội vàng vàng chạy tới đỡ tôi và Chu Nguyên đứng dậy.

"Anh chị không sao chứ?".

Câu ta nhìn tụi tôi mà lo lắng hỏi, tôi lắc đầu, trả lời "Không sao, nhưng mà sợi dây chuyền... "

"Chị cứ yên tâm đi".

Võ Thành Kiệt nhíu mày, trầm giọng nói "Vốn dĩ, em cho chị sợi dây chuyền là để cứu mạng chị một lần, bây giờ chị đã sử dụng, coi như nó đã hết tác dụng, vậy nên nó cũng đã tan biến theo thứ kinh dị kia rồi".

Nghe lời này của cậu ta, tôi chợt cảm thấy bất an, nếu như còn xảy ra chuyện này nữa thì phải làm sao đây?

Võ Thành Kiệt hình như không để tâm tới chuyện này cho lắm, cậu ta hướng về phía của Chu Nguyên, nghiêm túc lên tiếng hỏi "Anh rể, chuyện đã tới mức này rồi, anh còn muốn giấu diếm bí mật của Chu phủ tới khi nào nữa đây, không lẽ anh muốn tất cả chết hết, mới chịu nói ra sao?"

Vừa nói, cậu ta vừa nắm chất lấy cánh tay của Chu Nguyên, tôi có thể nhìn thấy năm ngón tay của cậu ta như muốn hằn sâu vào da thịt của Chu Nguyên vậy.

Chu Nguyên bị Võ Thành Kiệt hỏi một cách đột ngột như vậy, liền giựt mình một cái mạnh, anh ta ngay lập tức cúi đầu, bộ dạng giống hệt như đang phân vân không biết có nên kể ra hay là không?

Võ Thành Kiệt cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự bực bội, tôi chưa từng trông thấy cậu ta có biểu cảm như vầy bao giờ, liền vội vội vàng lên tiếng ngăn cản lại trước mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn "Thành Kiệt, chị nghĩ chúng ta trước tiên nên để cho anh ấy bình tĩnh lại đã..."