"Chào mừng trở về, thiếu gia."
"Mừng thiếu gia trở về bình an."
"Thưa, thiếu gia có muốn ăn chiều? "
Ngay khi William bước vào căn biệt thự nhà mình, tiếng người hầu vang lên râm ran làm hắn đau đầu. Hắn không muốn có nhiều người hầu đến vậy, nhưng ông anh quý hoá của hắn cứ thích thuê người vào, cái gì mà không muốn để em trai thiếu thốn cái gì. Nhắc đến Arnold, hắn nhớ lại lúc mình tỉnh dậy thì thấy khuôn mặt tuyết giá lù lù trước mắt hỏi han, một phen hoảng hồn.
Cái tên anh trai này... Hẳn là bị đệ khống nặng đi.
"Thiếu chủ, cậu bé này là... Thiếu chủ muốn thu nhận nó sao?" Lão quản gia ôn tồn hỏi, vẻ mặt già nua bình thản nhưng sự khinh thường vẫn hiện hữu. Những người hầu xung quanh cũng mang cảm xúc tương tự, nhưng họ vẫn biết chừng mực. Sau khi hắn ngất đi, Arnold ra lệnh kiểm tra chỉ số của Erik. Kết quả, thể lực y đo được là SS xuất sắc, nhưng tinh thần lực lại là cấp thấp hiếm có, F, đến cả Omega cũng ít ai bất hạnh đạt cấp độ này, chứ nói chi là một Alpha. Vì vậy, mọi người thầm cảm thấy quá đáng tiếc, đồng tình Erik trước đây là hợp lí, với chỉ số này thì chỉ có thể bị bóc lột sức lao động đến chết mà thôi. William cũng đã báo việc này cho cha mẹ hắn, tất nhiên là vấp phải sự phản đối kịch liệt, nhưng sau khi hắn dùng hết nước bọt để thuyết phục thì họ cũng ngơi ngơi, nhưng vẫn mang tâm lí không đồng tình. William cũng lười để tâm, lão cha lão bà đều già yếu cả rồi, giờ họ chỉ lo đi hưởng tuổi già thôi nên sự uy hiếp duy nhất hắn phải sợ là anh trai và một số thành phần "nhàn ngôn toái ngữ" trong xã hội.
Sức đe doạ của Erik từ đó triệt để hạ xuống mức số âm, William cũng có thể đường đường chính chính mang y về.
"Đúng thế, Thống soái đã đồng ý, các người muốn ý kiến cũng vô dụng." William nói chắc như đinh đóng cột. "Đây là Erik, từ giờ sẽ nằm dưới quyền bảo hộ của ta. Tất cả đã rõ? "
Đám người hầu không dám dị nghị, cúi đầu thưa vâng.
"Tạm thời nó sẽ ở tại phòng của ta. "
"Thiếu chủ, không nên, tôi có thể nhanh chóng chuẩn bị-"
"Ta đã quyết định rồi. Phiền ông mua giúp ta một số bộ quần áo trẻ em. Cảm ơn." Nói rồi hắn kéo Erik về phòng mình, lão quản gia chỉ có thể khó chịu ngậm miệng. Lão không hài lòng với việc thứ đó gần gũi chủ tử mình thế.
William đóng chặt cửa lại, hướng Erik cười nham hiểm. "Cởi đồ ra. "
"Cái gì?" Erik ngây người, đừng nói hắn là...
"Nghĩ gì thế, cởi đồ ra, ta tắm cho ngươi." Hắn cởi áo khoác để lộ chiếc áo sơ mi trắng tinh, tay áo được xắn lên gọn gàng.
"Ta... Ta có thể tự tắm. "
"Câm mồm, ta không thích nói nhiều." William mất kiên nhẫn bóp chặt cằm y. "Nên nhớ, hiện tại ngươi chẳng là cái thá gì, lời nói của ngươi lúc này cũng không mang trọng lượng. Lời ta nói là mệnh lệnh, không phục tùng thì cút đi được rồi."
Uy áp từ tinh thần lực vây hãm y, dù không kinh khủng như Arnold nhưng nó cũng thuộc loại siêu cường, y hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Nỗi bất lực xen lẫn xấu hổ choán đầy tâm trí Erik, y không còn cách nào khác cởi hết đồ, e dè che đi bộ phận kín đáo nhất của mình. William giật mình trước thân hình gầy guộc, chi chít những vết thương của y, đủ để thấy sự tra tấn mà y nhận được kinh khủng đến nhường nào.
"Ngươi trông thật thảm hại. Mau, bước vào bồn."
Erik chẳng nói chẳng rằng làm theo. Dòng nước ấm tiếp cận làn da non nớt của trẻ nhỏ khiến y run rẩy, nhưng cảm giác khoan khoái nhanh chóng lên ngôi. Bất ngờ thay, khác với những gì y tưởng tượng, bị đạp hay bị ấn xuống nước đến tắt thở gì đó, động tác của William lại rất dịu dàng. William bôi xà phòng lên tay, cẩn thận gãi mái tóc màu bạch kim nhơ bẩn của y. Những ngón tay thon dài vuốt nhịp nhàng trên da đầu mang lại cho y cảm giác thoả mãn chưa từng được trải nghiệm, tốt đẹp đến mức y tưởng mình vẫn còn đang nằm mơ. William còn toả ra hương thơm bạc hà nhàn nhạt, kéo y sâu hơn vào sự thư thái. Đôi bàn tay trắng hồng bị hâm nóng bởi hơi nước giờ như tuyết nhuộm huyết, từ tốn chà rửa cho y, đẹp đến mức y không thể rời mắt. Cảm giác đôi tay ấm nóng sờ tới mọi ngóc ngách trên cơ thể không làm y cảm thấy khó chịu, trái lại khiến y thêm lưu luyến xúc cảm này, cảm thụ đến nghiện, phát ra tiếng rên thoả mãn.
"Haha, xem ra tay nghề của ta quả nhiên số một à nha. Thoải mái lắm đúng không?"
Erik đỏ mặt trước nụ cười cợt nhả của đối phương, tâm tình pha tạp những cảm xúc hỗn loạn. Một mặt y muốn tên này phải chịu mọi nhục nhã, muốn hành hạ hắn đến hơi yếu suy tàn, mặt kia y lại khao khát hơi ấm và sự quan tâm của hắn, muốn độc chiếm lấy hắn, chỉ để hắn thuộc về mình.
Tâm tư trở nên rối ren, Erik quyết định tạm thời không nghĩ ngợi gì nữa.
Chuyện quan trọng nhất đối với y, chính là biến cường.
William đã nói, có cách để cải thiện tinh thần lực của y. Hắn nói, tinh thần lực của y bị tổn hại trầm trọng, có một thứ vô hình chèn ép nó bộc phát. Y phải cố gắng rèn luyện, liên tục phá vỡ giới hạn bản thân để thành công phá vỡ tầng ngăn cách ấy. Nghe có vẻ hoang đường, nhưng trực giác y mách bảo tinh thần lực của mình quả nhiên bị tắc nghẽn, không thể lưu thông, khiến y phải mang mác phế vật suốt nhiều năm. Nếu như hắn có cách, y cũng liều mạng muốn thử. Một kẻ lúc nào cũng kiêu ngạo như hắn không lí gì lại nói dối một đứa trẻ không còn gì để mất. (Bạch Kết Dương: Lừa quỷ á, phải có thêm thuốc ăn gian của hệ thống mới hiệu quả cơ!)
Người cho y hi vọng mới, chính là cái kẻ mà y vừa hận vừa cảm kích.
Nhìn William sấy khô tóc cho mình, y lại muốn... Được gần hắn hơn một chút.
Ít nhất thì... Chưa giết được.
"Có thể... Cho ta ngủ cùng ngươi được không? "
William cảm thấy tim như bị mèo quào, tâm ngứa ngáy mềm nhũn. Nam chủ à, ngươi cứ bán manh không báo trước thế này phạm quy lắm biết không.
"Kí chủ, dám động thủ thì ngồi tù thật đấy."
"Ngươi im đi, ta đơn thuần chỉ muốn nựng y thôi mà. Nam chủ moe thế ta không nỡ bôi đen y tí nào a."
"Kí chủ thỉnh kiềm chế, hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất. Kí chủ phải tạo một nam chủ vặn vẹo biến thái đứng đầu nhân sinh a, là chân ái đó nha."
"Ta không thích cái đó tí nào. Dạy dỗ một bảo bảo đáng yêu cute hạt me mới là chân ái. Ngươi không thể cho ta nhiệm vụ kiểu đó được à?" Bạch Kết Dương bực dọc.
"Không muốn cũng phải muốn. Ai biểu kí chủ xui xẻo bị hệ thống hắc ám tôi bốc được làm chi."
Hắn chỉ biết khóc trong lòng, nhìn hai cái má phúng phính của đứa nhỏ mà ai oán không thôi, cảm thấy vận mình đúng vận cứt chó.
Hắn hồi phục vẻ mặt ngả ngớn. "Ai nha, đáng yêu ghê. Vẫn muốn ngủ cùng người nhớn hả? Mới nãy còn muốn đánh ta dữ lắm mà?"
"K-Không phải. Ta chỉ là chỗ mới thấy bất an thôi." Erik mặt đỏ đến xung huyết, hối hận vì đã nói ra lời đáng xấu hổ như thế. Y nghĩ gì mà cho rằng hắn có thể đáp ứng mình chứ, một thứ tầm thường mà dám đòi hỏi cao sang sao.
"Vẫn là một hài tử a. Bữa nay bổn thiếu gia tâm trạng tốt, cho phép ngươi lên giường của ta."
Không đợi Erik hết bàng hoàng, William kéo y ném lên giường, lựa chỗ thoải mái mà nằm xuống. Hắn ôm lấy y, thân hình nhỏ nhắn của y nằm gọn trong cơ thể hắn, chóp mũi được lấp đầy bởi hương bạc hà tinh khiết. Erik bất động không dám cựa, quá sốc trước hành động của hắn. Tâm như được rót một dòng nước ấm áp, y đánh bạo dụi đầu vào khuôn ngực rắn chắc của đối phương. May mắn thay, hắn không đánh đập hay mắng chửi hành vi vuốt râu hùm này, trái lại còn khúc khích cười, vui tai như tiếng chuông ngân.
"Đó giờ ta ngủ với anh hai, toàn bị ảnh ôm chặt cứng không hà. Đây là lần đầu ta ngủ mà ôm một người nhỏ hơn đấy. Ngươi nên cảm thấy vinh dự đi. Tốt nhất đừng giở trò hề, ta ngủ tỉnh lắm đấy."
Erik thông minh lựa chọn im lặng, âm trầm nhìn William chìm dần vào giấc ngủ. Hắn dễ dàng hạ thấp phòng bị thế này, không biết là tự tin hay ngu ngốc nữa.
Đôi mắt hổ phách đục ngầu không ánh sáng chăm chú nhìn người đối diện, trong lòng mang nỗi khó chịu khôn tả.
Anh trai anh trai, hở tí là anh trai. Tên đàn ông đó quan trọng với hắn đến vậy ư? Nhìn William đem hết sự sùng bái gửi vào ánh mắt đến Arnold, Erik cảm nhận một nỗi ghen tị vặn vẹo không tên. Y cũng muốn hắn nhìn y như thế, có thể thêm chút tuyệt vọng hay kinh hoàng thì còn đẹp hơn nữa. Y biết mình không có lí do gì đi so đo với tên kia, cũng không có tư cách đòi hỏi, nhưng sự ganh ghét lại bùng lên không thể kiềm chế được.
Y điên rồi, phải điên rồi mới mang ý nghĩ như vậy.
Tối đó, Erik mất ngủ.
---------------------------------------------------------
RẦM!!!
Mặt Erik đập mạnh xuống đất, máu mũi tuôn ra như suối. Y cố gắng gượng dậy nhưng lại bị một tay nắm sau ót, đè mạnh xuống. Cả người y đau nhức tột độ, hắn ta thực sự ra tay rất tàn nhẫn.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi vung tay loạn xạ thế không làm ăn được gì cả. Muốn đánh bại người khác, quan trọng nhất là kĩ thuật. Ngươi phải tập né đòn và vận dụng tinh thần lực của mình cùng một lúc, có vậy mới đột phá được."
"Đứng lên, ta tiếp tục."
Đã qua một tuần kể từ ngày đầu tiên y đến ở với William, mỗi ngày y đều phải nếm trải huấn luyện địa ngục của hắn, không ngày nào y không bị thương toàn thân. Phải nói công nghệ y học ở Vina rất tốt, chế tạo được máy nối lại xương gãy chỉ trong vài giờ đồng hồ, càng tạo điều kiện cho hắn hành y đến chết đi sống lại. Những lúc thế này, y thực sự khinh ghét bản thân yếu đuối của mình, mùi tanh của máu càng tăng thêm nỗi nhục nhã y phải chịu trong lòng.
"Haha nhìn kìa, thằng bé đó chẳng biết lượng sức."
"Phải a, tôi thực sự không hiểu thiếu chủ nhìn được gì ở nó nữa... "
"Bé mồm vào, ngươi nghĩ với thân phận cao quý của thiếu chủ có thể để nó làm nhơ bẩn mắt mình ư? Đợi thiếu chủ chán rồi nó cũng đi thôi. "
"Hihi, Alpha gì chẳng ra Alpha, chủ là đồ bỏ thôi. Ông nội tàn tật của tôi là Beta mà khí tức còn mạnh hơn nó."
"Ai u, nhìn đôi tay đen ngòm đó kìa. Nhìn như thứ quái thai a..."
Tiếng chế nhạo vang lên lanh lảnh, cả tuần qua không lúc nào y không bị những lời lẽ cay nghiệt ấy tấn công. Người hầu nhà này thực sự coi y là cái gai trong mắt, hận không thể đem y ném ra ngoài tự sinh tự diệt. Y càng mất bình tĩnh, lao vào William như hổ đói, cuối cùng bị thúc cùi chõ ngay bụng, ho khan té xuống đất. Một trận khúc khích vang lên, lũ người hầu có vẻ rất thích thú khi người gặp nạn. William cũng lười quản họ, làm tâm Erik thoáng lạnh đi.
"Ngươi nghe thấy chưa? Họ đang dè bĩu ngươi đấy, thấy có tức không?"
Erik nộ khí xung thiên, chật vật đứng lên muốn tiếp chiêu, lại bị William vặn tay ra sau lưng, xương kêu răng rắc giòn tan. Nước mắt sinh lí tuôn ra khỏi đôi ngươi hổ phách, rõ ràng không cam lòng.
"Ta muốn ngươi nhớ rõ những lời nhục mạ, những tủi nhục mà ngươi đã nhận hôm nay." William cười cười, nhìn Erik cả người run lên vì tức giận. "Nó sẽ là động lực then chốt của ngươi, ngươi nên biết tinh thần lực cũng có thể được kích thích bằng hận ý."
"Sao nào? Ngươi không muốn mọi người phủ phục dưới chân ngươi sao? Để họ phải hối hận vì đã khinh rẻ ngươi, vì đã gọi ngươi là rác rưởi... "
Đôi mắt Erik chợt loé tinh quang.
Phải, tất cả mọi cảm xúc tiêu cực mà y phải gánh chịu... Uất hận, nhục nhã, không cam lòng,... Mọi thứ như xoáy sâu vào trí óc y, bùng lên ngọn lửa tham vọng bốc cháy hừng hực trong tâm khảm. Nghĩ đến tương lai y là người duy nhất tuỳ ý giẫm đạp lên người khác, nắm toàn quyền sinh sát trong tay, mọi nỗi đau như chuyển hoá thành sức mạnh sục sôi.
Nhưng mà, William à,
Người mà ta muốn chinh phục nhất, chỉ có ngươi a.
William không để ý ánh nhìn cháy bỏng của y dành cho mình, mọi chú ý của hắn đều bị thu hút bởi sự chuyển biến của tinh thần lực của y.
Từ F nhảy lên D, cái này cũng quá nhanh đi.
"Ê hệ thống, cái này cũng hắc ám quá đi. Nam chủ vặn vẹo quá ta sợ. "
Mịa nó, nhồi đầu y mấy viễn tưởng biến thái, ấy thế mà tinh thần lực đột phá, Bạch Kết Dương không khỏi thầm than nam chủ sao quá hung tàn.
"Tin tốt lành mà, phát triển vậy đúng hướng á. Kí chủ uy vũ, tiếp tục cố gắng nha." Tiểu Đinh Đang vui sướng động viên, nhưng Bạch Kết Dương chỉ thấy thương cho số con rệp của mình.
Erik cũng cảm thấy cơ thể mình như được giải thoát một phần, dòng khí vô hình lưu chuyển trong người cũng trở nên hư hoãn hơn. Khoé miệng y không nhịn được cong lên, y thực sự đột phá tinh thần lực lên D. Quả nhiên, tham vọng mãnh liệt đến hung hiểm ấy lại là thuốc kích thích tốt nhất.
"Chúc mừng, ngươi không làm ta thất vọng. Nhưng cũng đừng vội mừng, cấp càng cao thì càng khó đột phá. Ta không biết giới hạn của ngươi là gì, nên tốt nhất không ngừng cố gắng."
William sảng khoái xoa đầu Erik, nụ cười chói sáng như toả hơi ấm, quyến rũ y. Hắn cứ toả hào quang rực rỡ như thế càng làm y thêm khao khát muốn phá huỷ. Đau đớn thì đã sao, nếu có thể chiến thắng được hắn, y nguyện trả mọi giá.
Đem thân thể chi chít vết bầm tím trở về phòng, y bỏ ngoài tai những tiếng xì xào bàn tán, ngay lập tức bước vào phòng tắm, khoá trái cửa. Y gồng mình lên, hai bên sườn xuất hiện bốn cánh tay đen như mực, ngón tay dài bất bình thường. Răng nanh của y dài ra, nhọn đến sắc bén. Trên mặt y cũng xuất hiện những đường vân đen bao dọc sườn mặt, hốc mắt hõm sâu hơn một chút. Đặc biệt, đồng tử của y giãn nở to hơn so với người bình thường, sáng quắc đến kinh dị.
Erik tự đánh giá mình trong gương, đây chính là hình thái gốc mà y cật lực muốn che giấu, hình dạng của một con quái vật, một cơn ác mộng biết đi
Vì nó mà y bị cha mẹ ghê tởm, người thân vứt bỏ, lũ khoa học đem ra làm thí nghiệm vô nhân tính, chịu đủ mọi thống khổ mà không đứa trẻ nào đáng được nhận.
Không hiểu sao, dù nó là nguyên nhân khiến y khổ sở đến thế, y lại không hề thấy chán ghét. Trái lại, nó lại cho y một sức mạnh không tên.
Y muốn một ngày mọi người sẽ nhìn thấy dáng vẻ này đầy khiếp sợ, nhưng không phải với tư cách là một kẻ vô dụng như hiện tại, mà là một hiện thân cường thế đem lại ác mộng kinh hoàng cho bọn chúng.
"A ha ha! William, rồi ngươi sẽ hối hận khi đã cứu ta."
"Nhưng mà, lúc ngươi nhận ra, đã quá muộn rồi. "
Erik liếm mép đầy nham hiểm.
William lúc này chưa biết, mình đã thức tỉnh một con quái vật.
Và hắn chính là con mồi mà y thèm muốn nhất.
---------------------------------------------------------