Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Erik chuyển sang tuổi mười lăm.
Erik được William săn sóc kĩ lưỡng đã trưởng thành thành một thiếu niên tráng kiện khoẻ khoắn, ra dáng một Alpha mạnh mẽ. Cơ thể y mang những đường gân rắn rỏi không chút mỡ thừa nhờ những cuộc tập huấn khắc nghiệt, làn da loang lổ những vết thương và sẹo nhìn đến doạ người. Tuy nhiên, khuôn mặt y quả thực rất bắt mắt, nổi bật là đôi hổ phách sắc lẹm như dao, ẩn giấu sự nguy hiểm khó có thể phát giác. Kỹ năng ứng chiến của y cũng được rèn giũa rất kĩ, William có vẻ rất dụng tâm với những người có khả năng tiếp thu cao.
Không những thế, William còn bắt y làm người hầu chuyên thuộc của hắn, quản từ việc gọi hắn dậy, chuẩn bị đồ cho đến thu xếp cuộc hẹn. William tin tưởng khả năng học hỏi của y, chỉ trong hai tháng đã thay thế toàn bộ người làm trong nhà hầu hạ hắn. Erik thực chất cũng chẳng thấy khó chịu hay miễn cưỡng, trái lại còn vô cùng vui vẻ mà hoàn thành tốt, nhanh chóng thu được phần nào tín nhiệm của hắn trước sự ghen tị của những người trong nhà.
Thực chất thì Bạch Kết Dương kia cũng muốn thử cảm giác có người hầu riêng thôi, dù sao thì thế giới trước hắn cũng đã phải oằn lưng làm bảo mẫu cho tên Hoa Thư Giải kia rồi, giờ nên hưởng thụ a.
Erik nhìn đồng hồ, đã sáu giờ sáng, đến lúc gọi hắn dậy.
Từ khi y quen thuộc với cuộc sống mới, đặc quyền được ngủ cùng William cũng biến mất, ít nhất đối phương cũng không ác đến mức nhét y xuống tầng hầm tối tăm hay đại loại thế. Men theo hành lang quen thuộc, Erik tiếp cận phòng ngủ to nhất trong nhà.
"Vào đi."
Tim Erik như hẫng một nhịp, giọng nói mới tỉnh ngủ của hắn khàn khàn rất gợi cảm.
Erik đến bên giường, thẫn thờ nhìn khuôn mặt vẫn còn chưa tỉnh táo của hắn. Con người này, quả thực rất đẹp, không phải vẻ đẹp rắn rỏi cường tráng như Alpha bình thường mà có gì đó thanh thoát hơn, mềm mại hơn, đến cả mùi hương tự nhiên cũng có thể làm con người ta ngây ngẩn.
"Đã đến giờ dậy rồi."
William nhíu mày, đôi mắt chưa thích ứng được với ánh sáng ẩn ẩn vài giọt châu hoa, mĩ đến động lòng người. Theo thói quen, William sau khi nửa tỉnh nửa mê vệ sinh cá nhân liền cởi đồ, để lộ thân hình trắng non mịn màng nhưng không hề yếu đuối, trái lại là những đường cơ bắp khoẻ khoắn đến hoàn hảo, làn da như phủ một tầng sương óng ánh.
Erik ngắm mãi không chán. William sở hữu vẻ đẹp mĩ miều tuyệt luân, khác hẳn với người anh trai tuấn mỹ nhưng lại mang khí khái bức người kia. Hắn dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người bởi tư thái ngạo nghễ dương quang của bản thân, không chỉ là đối tượng của nhiều Omega mà còn khơi dậy mong muốn chinh phục của nhiều Alpha khác. Alpha với Alpha không phải không có, chỉ là ít đến đáng thương, vả lại tìm được một Alpha có tin tức tố ngọt thơm đối với cả Alpha như William thì quả là ngàn năm có một. Tiếc thay, William kiêu ngạo đến thế, nào chịu để mình bị chinh phục. Không ít người bị hắn "dạy dỗ" đến phát sợ, nhưng vẫn không kiềm được nảy sinh ái mộ.
Trái lại, William vẫn có tật xấu thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt, tán tỉnh bất cứ Omega hay Beta xinh xắn nào mà hắn thích. Với vẻ ngoài cùng miệng lưỡi như ướp đường của hắn, đã nhiều người xiêu lòng muốn làm bạn lữ của hắn, cuối cùng lại phải lắc đầu thất vọng. Dù vậy, họ vẫn thích tiếp cận hắn, hi vọng có thể làm phu nhân Steinhardt rất khó dập tắt được.
Mỗi lần như thế, Erik lại có ham muốn móc mắt những kẻ dám tơ tưởng đến người ấy.
Bạch Kết Dương cũng vì vấn đề này mà thở dài tiếc nuối. Ở thế giới này, vấn đề bạn đời rất quan trọng, một khi đã ngủ với ai thì phải chịu trách nhiệm một đời bằng cách đánh dấu người đó. Với một kẻ không thích ràng buộc như hắn, tiểu mỹ thụ thì nhiều nhưng hắn cũng không muốn động vào, tán tỉnh đơn thuần nó cũng có cái thú của nó. Trước hết hắn nên tập trung thăng cấp trong quân đội, sau đó lấy một Omega ngoan hiền làm vợ cũng không muộn, chứ nhịn mãi cũng khổ lắm a.
Ừ thì... Đó là trong trường hợp nam chủ biến thái không nổi điên huỷ diệt thế giới.
"Kí chủ đúng hết thuốc chữa. "
Bạch Kết Dương lờ đi hệ thống mốc xít, nhìn về phía Erik vẫn còn ngốc lăng bên cạnh, không khỏi phì cười. Lớn lên rồi dễ nhìn hẳn a.
"Ta thấy ngươi vẫn chưa đột phá lên cấp A được? Phải chăng huấn luyện chưa đủ?"
Tim Erik thắt lại, đôi mắt ẩn ẩn sự bất lực. Năm năm qua, William đã làm rất nhiều để chèn ép y đột phá tinh thần lực, hầu hết đều đưa y vào những tình thế gần kề cái chết. Một ngày, William dẫn y đến học một số chiêu cùng tiểu đội của mình, tất nhiên là bị làm nhục đến ngóc đầu dậy không nổi. William nói, việc y có thể tăng chỉ số là việc chưa từng có tiền lệ, vì vậy y phải che giấu thực lực thực sự của bản thân, nếu không sẽ quay lại làm vật thí nghiệm lần nữa. Erik cũng hiểu, nhưng liên tục bị khi dễ thế này khiến y nổi điên. Bọn chúng rõ ràng ngứa mắt y, làm mọi thứ khiến y xấu mặt trước bàn dân thiên hạ. Rốt cuộc y bị hội đồng tàn bạo, miễn cưỡng được chấp thuận vào tiểu đội của hắn, tăng lên được hai bậc đáng giá cả mồ hôi và máu tanh.
"Ta cũng không biết."
William trầm ngâm nhìn đứa nhỏ trước mắt. À không, giờ cũng không còn nhỏ nữa rồi. Mới mười lăm tuổi đã đứng đến lông mày của hắn, không biết sau này còn phát triển đến đâu nữa.
"Ảo não cái gì? Ngươi là người của ta, há có thể để chuyện cỏn con này làm nhụt chí."
Erik mặt ấm lên, vô thức dụi dụi vào lòng bàn tay hắn, chọc hắn bật cười. Y biết, người khác sẽ khó có cơ hội làm vậy với hắn, duy chỉ y là người được hưởng thụ sự khoan dung đặc biệt này.
"Thưa thiếu chủ, Thống soái đã trở về."
Hơi ấm ấy ngay lập tức tan biến đi, nhanh đến mức y còn phải sững sờ. Erik nhìn hai mắt của William sáng lên mà mắt ám trầm, trong đầu tua đi tua lại viễn cảnh y chém tên Arnold đó đến chết hàng vạn lần. Thống soái rất ít khi về nhà, nên William vui đến vậy cũng là lẽ thường.
Người đàn ông quyền lực đứng giữa căn phòng rộng lớn, nhưng đến cả nó cũng như không thể chứa nổi khí tức cường đại của vị lãnh đạo tinh cầu. Người hầu xung quanh không ai dám thở mạnh, sợ mình lỡ làm chuyện gì khiến hắn ta không hài lòng.
"Anh hai!"
William xuất hiện tựa ánh sáng xoa dịu đi khí tức âm lãnh của căn phòng. Đôi mắt như đóng băng của Arnold thoáng chốc nhu hoà, khoé miệng cong lên một nụ cười gợi cảm.
"Sao nào? Không lại ôm người anh này hả?"
William đỏ mặt, lớn to đầu rồi mà ôm ấp cái khỉ gì? Với lại ông đây thích ôm mấy bạn trai xinh xẻo thôi, cột đình như anh ông éo thèm.
Thổ tào thì thổ tào, William vẫn trái với lương tâm nhào vào vòng tay rộng lớn của Arnold, khí tức Alpha nồng nàn bao phủ giác quan của hắn, như muốn xâm nhập vào hắn vậy. Tim William đập nhanh một nhịp, nhưng ngẫm lại người này bất quá cũng là đệ khống thôi, ôm ấp này đã là chuyện thường ngày ờ huyện.
Ai mà biết Thống soái cao lãnh uy nghiêm lại bị brocon cấp độ cuối chứ?
Một màn này được Erik thu cả vào mắt, sát tâm như ngọn lửa đốt cháy linh hồn y.
"Em lớn rồi, cứ bị anh ôm như đứa trẻ thế này..."
William oán thán, đổi lại thu được ánh mắt ấm áp sủng nịch của hắn.
"Anh biết, nhưng anh vẫn thích ôm em như thế này. Cảm giác như anh luôn giữ được em trong tầm kiểm soát của mình... "
Anh trai, khi không anh phát bệnh gì a?
"Vậy là anh có nghe về việc em nhận nhiệm vụ kia à? "
Nhiệm vụ William muốn làm là đi trinh sát vùng phía Nam tinh cầu, nơi giáp sát với biên giới của Trùng tộc. Đó là nơi nguy hiểm nhất tinh cầu, có số lượng Trùng tộc vượt biên giới vô cùng cao. Phải biết, nếu không vì bầu không khí ở tinh cầu Trùng tộc rất độc hại đối với con người, chỉ những ai cấp S trở lên và được trang bị áo giáp mới có thể đi vào được thì Thống soái đã cho quân sang tiêu diệt nó luôn rồi. Tuy nhiên, chỉ cần áo giáp bị hở một chút thôi, khí độc xâm nhập vào cũng đủ để giết một người trưởng thành chỉ trong vài giờ đồng hồ.
Gần đây, lưới điện ngăn cách vùng đó có dấu hiệu bị xâm phạm. Bọn Trùng tộc man di bị nghi là thủ phạm, William cùng tiểu đội toàn S của mình xung phong đảm nhiệm nhiệm vụ có rủi ro cao này.
Arnold rất không vui, William cũng rất không vui, nếu không vì hoàn thành nhiệm vụ thì hắn còn lâu mới xách đít đến cái chỗ khỉ ho cò gáy đó.
"Tít tít, nhiệm vụ 1: Đưa nam chủ đến vùng Nam tinh cầu, giúp y lĩnh ngộ hoàn toàn thân thế của mình."
Đó đó, hệ thống nhiều lúc khốn nạn không ai bằng, đã thế còn không đảm bảo hắn sống được hay không nữa.
"Phải. Anh không muốn em đi. Vẫn còn nhiều người khác có khả năng tiếp nhận nhiệm vụ này."
Ông biết ngay mà.
"Anh, anh nên biết đội em chỉ huy là đội ưu tú nhất quân đội hoàng gia, tất cả đều được em huấn luyện kĩ lưỡng và rất có kinh nghiệm trong việc này. Em tin chúng em sẽ hoàn thành tốt."
"Em ngày càng ngông cuồng đó, Will. Em giờ cũng dám cãi lại anh sao? Anh biết em tự tin vào thực lực của mình, nhưng nhiệm vụ này vẫn rất nguy hiểm. Có thể nguy hiểm đến tính mạng." Arnold bóp chặt vai William, khí lực kinh người như muốn bẻ gãy xương hắn.
William lệ sầu trong lòng, anh trai ơi anh đáng sợ quá!
"Em không cãi anh, em chỉ thực hiện nghĩa vụ của mình. Em là một quân nhân, sinh ra và lớn lên vì Tổ quốc. Nếu em chùn bước trước một nhiệm vụ như thế này chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Nguy hiểm đã sao, chẳng phải một người lính luôn phải coi nó là bạn hay sao? Em có lòng tự trọng của em, mong anh thành toàn."
Cho nên, đồng ý đi, mạng ông phụ thuộc vào nó đó.
Arnold nhíu mày, hắn có ý định muốn dùng tinh thần lực đánh ngất cậu em bướng bỉnh này. Tuy nhiên, ánh sáng kiên định không pha tạp chất trong đôi mắt kia như đâm vào tim hắn, bực bội không thôi.
Là một người đứng đầu trên vạn người, được máu và gai mật rèn giũa nên một trái tim sắt đá, cuối cùng vẫn không thể từ chối đôi mắt động lòng của người kia.
Arnold hừ lạnh, nhìn chằm chằm William như muốn hút sâu hắn vào đôi ngươi âm trầm kia. Hắn liếc mắt sang Erik đứng ngay góc tường, biểu cảm lại lạnh xuống một tầng.
"Tên kia cũng đi theo? Em nghĩ gì mà để một thứ miêu cẩu vào tiểu đội của em vậy?" Arnold không hề che giấu sự khinh miệt của mình, chất giọng trầm đặc khiến mọi người phải giật nảy mình. Dù vấp phải nhiều phản đối, William vẫn cho rằng Erik đủ năng lực để trở thành một quân nhân, vì vậy đã kết nạp y vào đội mình.
Erik cũng giả bộ khúm núm không dám ngẩng mặt, nhưng lòng mang oán hận khôn nguôi. Tên Thống soái chính là kẻ mà y căm thù và ghen tị nhất, ghen tị cái sức mạnh của hắn cũng như tầm quan trọng của hắn trong lòng William.
Hơn nữa, y cực kì ghét cách Arnold có thể thoải mái gần gũi với William, cách hắn dịu dàng nhìn người kia cũng khiến y tức tối đến mức muốn giết người.
Nếu như hai người họ không phải anh em, y đã cho Arnold có tình ý với hắn.
"Erik có thể lực rất cao, rất thích hợp cho việc giết chóc đơn thuần, cũng là cách đơn thuần nhất để đánh bại lũ Trùng tộc kia nếu chúng dám xuất hiện."
Arnold vuốt cằm. "Thêm một cái đệm thịt cũng không tồi. Em biết anh lo cho em..."
"Em biết mà. Thôi không nói chuyện này nữa, hôm nay đầu bếp chuẩn bị món thỏ hầm mà anh rất thích đấy."
"Không được, anh vẫn còn việc. Xin lỗi." Arnold hôn lên trán William, nhận được màu đỏ ngon mắt trên mặt người nọ.
Mọe nó, nói bình thường không được à, hôn hít cái rắm.
"Tiếc nhỉ. Thống soái mà, quá nhiều việc phải làm." William cười gượng, Arnold cúi xuống định hôn an ủi nữa nhưng William uyển chuyển né tránh. Thấy mặt hắn đen lại, William đành ôm hắn thật chặt rồi bỏ chạy.
Hai Alpha ôm nhau như vậy kì bỏ mịa. ( ̄◇ ̄;)
Arnold thích thú ngắm nhìn bóng hình dần xa, bỗng chốc cảm nhận được một đạo sát khí đến kinh người đâm thẳng vào lưng hắn. Hắn lập tức quay đầu lại, ngoài tên phế vật đã bắt đầu đuổi theo em trai thì không còn ai cả. Tuy nhiên, sát khí đó khiến hắn, một cường giả SS, cảm thấy áp lực, dù nó chỉ xảy ra trong một khắc.
Một phế nhân như tên nhóc đó, sao có thể phóng uy áp mãnh liệt đến thế?
Arnold tự cho mình tưởng tượng, nhưng hắn nghĩ tốt nhất nên đảm bảo y bỏ mạng trong nhiệm vụ sắp tới, bớt một cái đuôi phiền phức.
--------------------------------------------
Trong phòng luyện tập.
"Động tác ngươi càng ngày càng nhanh đấy. Rất tốt!"
"Thiếu chủ quá khen, đều là nhờ thầy giỏi."
Từng cú đấm, cú đá giao nhau với vận tốc nhanh đến mức mắt thường không thấy được. Từng tấc da, tấc thịt của họ va chạm nhau kịch liệt, mồ hôi như hòa quyện cùng nhau, những đợt tấn công không hề kiềm chế cứ như vậy xả thẳng vào đối phương. Lạ thay, tên phế vật mà mọi người hay nói giờ đã có thể theo kịp những ngón đòn hiểm hóc của vị Alpha mảnh khảnh, không những thế vô số lần còn có thể nẫng tay trên.
Alpha trời sinh mang tính cạnh tranh mạnh mẽ, không ai cam tâm yếu thế, cứ như vậy lao vào một cuộc chiến đầy hưng phấn.
Adrenaline chảy cuồn cuộn trong cơ thể, bản chất khát máu bẩm sinh cứ như vậy thoả thích gửi vào trận đấu. Erik nghiện cái cảm giác này, càng si mê hơn nữa là vì đối phương là William. Thân hình của hắn uyển chuyển như đang nhảy múa, những giọt mồ hôi thấm ướt làn da, tỏa ra ánh sáng phi thường mê hoặc. Áo ướt dính chặt vào cơ thể, để lộ những đường gân tuyệt mĩ, hai hạt châu hồng cũng vì thế mà hiện lên, kích thích dục lửa trong lòng y.
Trong một khoảnh khắc, y mất khống chế để lộ móng vuốt của mình, cào xước một đường trên bắp đùi của William. Hắn rít một tiếng đau đớn, cúi thấp người quẹt ngang một Erik còn đang bất ngờ, bàn chân đạp mạnh lên lồng ngực rắn chắc của đối phương.
"Ngươi bị sao thế hả? Chảy máu đau chết ta." Giọng nói đáng lẽ phải tỏ ra tức giận, nhưng lại hoà với tiếng thở hổn hển lại như âm nhạc rót vào tai y.
"X-Xin lỗi."
Xin lỗi cái đầu mi, mi mà không phải nam chủ đã bị ông đánh thành đầu heo rồi.
"Đến đây được rồi. Sức mạnh ngươi rất tốt, chỉ cần cải thiện thêm tinh thần lực là OK."
"Ngươi đồng ý cho ta đi đến miền Nam, cũng để rèn luyện hả? "
Hỏi ngu, dĩ nhiên thế rồi.
"Biết đâu ấy, ngươi sẽ tìm được thứ ngươi cần."
William nói bóng nói gió. Hắn đến giờ vẫn chưa thực sự hiểu cái nhiệm vụ nửa mùa của hệ thống. Cái gì mà thân phận thật, gợi ý không có hắn phải làm thế nào đây.
Chẳng lẽ đến đó sẽ gặp được quý nhân hay tìm được thần bảo gì gì đó như mấy văn ngựa đực tu chân à?
Haizzz, nghĩ chỉ thấy loạn, đến được đâu thì đến.
"Lần đầu đối mặt với Trùng tộc, đừng co giò chạy mất nha. Haha! "
Lúc William đã rời khỏi, Erik vẫn còn hướng mắt về thân ảnh của đối phương, biểu cảm si ngốc thuần tuý. Y chui vào góc tối, nhìn ngón tay thấm máu của mình.
Y từ lâu phát hiện mình thích uống máu tươi, không kể động vật hay máu người. Lần đầu tiên y nếm được vị máu là khi thoát khỏi viện nghiên cứu kia, lần đầu tiên y hút máu một người đến chết là trong một nhiệm vụ cùng William. Khi ấy, y thiếu máu trầm trọng nên đã hiện nguyên hình với tên tội phạm bỏ trốn đó, doạ gã ta sợ đến muốn tè ra quần. Y lúc ấy như mất cả lí trí, dùng răng nanh xé nát động mạch chủ của gã ta, cắn nuốt mớ bầy nhầy những máu với thịt ấy. Gã ta chết nhưng mắt vẫn mở thao láo, đôi mắt không còn tiêu cự nhưng vẫn lộ rõ vẻ kinh hoàng như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.
Vẻ mặt đó, kích thích y.
Kể từ đó, y biết mình thích uống máu người, chẳng khác nào một con quái vật thực thụ.
Mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ, y rất thích dụ chúng ra xa tiểu đội của mình, đùa bỡn với sự sợ hãi của chúng. Chúng nghĩ y chỉ là phế phẩm, nhưng nào biết y chỉ che giấu mà thôi, cuối cùng lại chết tức tưởi trong nhục nhã.
Giờ đây, nhìn máu của người mà y khao khát nhất trên tay, huyết dục toàn thân sôi sùng sục, na căn trước giờ im lặng ngẩng cao đầu.
Thơm, rất thơm, tựa như thứ rượu ngọt ngào nhất, đưa y chìm đắm trong mê muội. Y đưa tay vào miệng, đầu lưỡi liếm láp thứ chất lỏng ngon lành ấy. Mỹ vị nơi đầu lưỡi kích phát một trận xung điện lan khắp cơ thể y, tốc độ liếm mút cũng nhanh hơn. Mặt y đỏ bừng lên, hơi thở trở nên gấp gáp vì phấn khích. Trong đầu y tưởng tượng viễn cảnh William khóc lóc dưới thân y, nhìn lòng tự tôn của một Alpha bị phá huỷ, hạ thân lại càng bốc hoả. Y ao ước được cắm răng nanh mình vào lớp thịt mịn màng ấy, thoả thích hưởng dụng dòng máu mê người chảy trong cơ thể hắn, lưu lại trên người hắn những vết cắn của chỉ mình y mà thôi.
Tay luận động trên hoả nhiệt đã sớm trướng to, Erik mơ mơ hồ hồ nhấm nháp chút máu cuối cùng. Cho đến khi vị ngọt còn sót lại trong khoang miệng tan mất, y phóng thích, chất lỏng đặc sánh bẩn đầy đôi tay.
"Ha~ William, ta muốn ngươi... "