Eddie không vui.
Rõ ràng rất không vui.
Một nhiệm vụ quan trọng thế này, đội trưởng nghĩ gì lại vác tên nhóc miệng còn hôi sữa này theo?
Anh công nhận tên này cũng có chỗ có ích, thể lực tốt, kĩ năng chiến đấu cũng tốt...
Nhưng đây là lần đầu y chiến đấu với Trùng tộc a, tinh thần lực cũng chưa đến A nữa, có khi nào mới nhảy vô bị ngoẻo luôn không?
Cảm nhận được ánh nhìn cháy bỏng của Eddie, Erik coi như làm ngơ, tập trung lắng nghe tiếng thở đều đặn của William. Họ đều đang ngồi trên phi thuyền do quân đội cung cấp, một tiểu đội mười người cùng tiến đến miền Nam với tốc độ ánh sáng.
Đừng nhìn số lượng ít ỏi này mà coi thường, những thành viên ở đây (trừ Erik) đều là cường giả cấp S, là những chiến binh thiện khôi do chính William lựa chọn và đào tạo. Họ chính là tiểu đội ưu tú nhất, sở hữu chiến tích dài dằng dặc, đặc biệt rất kính trọng đội trưởng của mình. Vì thế, họ dù có không đồng tình với việc xuất hiện một Erik cũng không nói gì.
Khi chiến đấu, nếu y có thực lực sẽ không chết, chỉ vậy thôi.
"Cầm lấy. Đây là giáp ta đặt làm cho ngươi." William đặt vào lòng bàn tay y một chiếc nút nhỏ hình tròn, xung quanh có những đường viền đỏ toả sáng như đá quý. "Gắn nó lên ngực, nhấn nút là được. "
Đó chính là công tắc kích hoạt bộ giáp đặc biệt trên tinh cầu Vina, được chế tạo để tương thích và nhận đúng một vị chủ nhân. William tất nhiên cũng đặt cho y một bộ, vũ khí đi kèm cũng là kiếm giống hắn. Hắn còn quan tâm tăng thêm độ an toàn cho bộ giáp nữa, gấp đôi tiền lận đó a.
Một nụ cười xán lạn hiện hữu trên làn môi, đôi mắt Erik nhìn đối phương đến thâm tình. "Cảm ơn."
William khịt mũi tự đắc, giáp này hắn cho đặt làm rất tỉ mỉ đó nha, nhìn y mặc chắc oai phải biết.
"Được rồi, nhiệm vụ lần này cũng đơn giản thôi. Chúng ta sẽ đến gia cố và nâng cấp lại lưới điện, đồng thời sẽ đi tuần tra vùng này. Bọn Trùng tộc di chuyển khó lường, tạm thời chưa rõ số lượng bao nhiêu, tỉ lệ rủi ro cao, tôi mong mọi người phải luôn luôn đề cao cảnh giác. "
"Gặp được tên nào, giết!"
"Đây là nhiệm vụ quan trọng, tuyệt đối không được làm xấu mặt tôi. Tất cả đã rõ? "
"Rõ!"
Erik chỉ im lặng nhìn sĩ khí bừng lên, trong lòng ẩn ẩn một cảm giác mong chờ.
---------------------------------------------------------
Phi thuyền hạ cánh xuống một mảnh đất vắng. Đây là lần đầu tiên Erik rời khỏi thủ đô, không khỏi tò mò nhìn chung quanh.
Vùng Nam Vina là một vùng đất hoang sơ vắng bóng người, rừng sâu nước độc phủ kín hoà với những dãy núi nhấp nhô chưa ghi dấu chân khai phá. Cảnh vật quỷ dị u ám cộng với việc lũ Trùng tộc bất ngờ tấn công là nỗi ám ảnh của những người từng liều mạng chọn làm chỗ ở, cuối cùng vì chết quá nhiều mà phải tha hương biệt xứ.
Đặc biệt, không khí ở đây bị ảnh hưởng không nhỏ bởi khí độc từ tinh cầu Trùng tộc, dù hơi loãng nhưng vẫn không hề an toàn.
"Được rồi, bắt đầu làm việc thôi. Milo, anh mau đi gia cố lại lưới điện đi, Ben hãy ở lại yểm hộ cho anh ấy, phòng chuyện gì bất trắc."
"Những người còn lại theo tôi. Địa hình ở đây rất nguy hiểm, bộn bề là cây cỏ với núi cao, địch có thể lợi dụng nó đánh tập kích."
"Thấy thì giết, đừng tự biến mình thành con mồi."
Mọi người đều gật đầu, phóng tinh thần lực thăm dò xung quanh. William đi sát cạnh Erik, cảm nhận được hơi thở có chút khó khăn của y sau lớp áo giáp. Điều này cũng không kì lạ gì, dẫu sao tinh thần lực của y chỉ đạt B. Chuyện này dĩ nhiên chỉ tiểu đội hắn biết, đến cả anh trai hắn cũng nghĩ y ở lại căn cứ chứ không phải xông pha chiến trường như bây giờ.
May mắn hắn thực có tài thuyết phục, không một ai dám hé răng về chuyện này, chứ việc này mà tuồn ra ngoài Erik đi bầu bạn với các nhà khoa học cả đời như chơi.
"Nếu thấy khó chịu quá cũng đừng gắng sức. Ta không cho ngươi ra đây để tự sát, ngươi cũng có thể ở lại cùng Ben trông coi căn cứ được. "
"Ta chịu được." Erik tuyên bố chắc nịch, cảm thấy hơi thất vọng vì William không đặt niềm tin vào mình.
Y sẽ cho hắn thấy.
"Đội trưởng, hướng ba giờ!"
Toàn đội ngay lập tức thủ thế.
Từ những lùm cây xuất hiện hàng trăm tên Trùng tộc đang ở dạng bán côn trùng. Bọn chúng đều có hai cặp cánh trong suốt ở sau lưng, chân cẳng dài khẳng khiu gấp khớp, đồng tử giãn nở to nhìn kì dị vô cùng.
"Là chuồn chuồn, tốc độ chúng rất nhanh, cẩn thận."
William vừa dứt câu, cả trăm tên chuồn chuồn lao nhanh về phía đoàn người, thành công xô ngã vài thành viên. William nghiến răng, vận công lực bám lên một tên chuồn chuồn đang lao vun vút. Tên chuồn chuồn hung hãn chống trả, phóng tinh thần lực của mình ra nhưng nào ăn thua với hắn. Trùng tộc tinh thần lực yếu hơn bọn hắn nhiều, thay vào đó lại mang những kĩ năng riêng biệt của các loài côn trùng, nên việc mà gã hiện đang làm chỉ là công dã tràng mà thôi. William hừ lạnh, vung kiếm xẻ dọc từ vai xuống ngực của gã, tao nhã đáp xuống đất, theo sau là tiếng "phịch" của một xác chết.
Erik nhìn đến mê mẩn, William dính máu quả nhiên rất đẹp.
Lũ trùng điên tiết hơn khi đồng bọn bị giết, ra tay càng hung ác. Tiểu đội theo sát William chiến đấu vô cùng dũng mãnh, người có kiếm dùng kiếm, người có súng dùng súng. Đặc biệt Erik chiến đấu rất khoái trá, những đường kiếm tàn nhẫn lần lượt cứa nát da thịt của của lũ trùng, thi thể vương vãi cả trận máu tươi.
Eddie gần đó cũng không khỏi kinh ngạc, đây là đứa trẻ cấp F yếu đuối năm đó ư?
Thực không may, Eddie để lộ sơ hở, bị một tên quật bay vũ khí rồi quắp lên trời. Anh vùng vẫy kịch liệt muốn thoát khỏi vuốt trảo ghê tởm này, tuy nhiên một tên chuồn chuồn khác cũng gia nhập, dùng miệng cắn nát tay anh.
"Á á á!"
"Eddie!"
William rống lớn, sắc mặt tái đi. Hắn muốn cứu lấy anh, dù gì cũng là bạn thân của nguyên chủ, nhưng lũ trùng khốn nạn này hoàn toàn vây hắn lại, muốn lách ra cũng khó.
"Yên tâm, ta sẽ đuổi theo. "
Trong hỗn loạn, hắn nghe được tiếng Erik.
"Không được, quá nguy hiểm! "
Nhưng đã muộn, Erik đã biến mất dạng.
William gấp muốn điên. Nam chủ ơi ngươi chạy đi nhỡ gặp chuyện gì ta cũng đi đời a!
Kẻ địch không hiểu từ đâu ra càng ngày càng đông, tiểu đội còn lại nếu thiếu mất đội trưởng lại rất nguy hiểm, muốn đi cũng không thể. William dù là xuyên đến, nhưng thời gian qua đã thực sự coi họ là đồng đội, bảo hắn bỏ họ lại, hắn không thể.
"Hệ thống, ta phải làm sao đây? "
"Đây là cơ hội để y khám phá thân phận mình. Kí chủ yên tâm, y sẽ... không chết."
"Cái gì? Rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra? Cứ như thế mà nhiệm vụ tự hoàn thành à?"
"Ừ thì xác suất sống tôi không rõ lắm, trừ khi kí chủ đuổi theo kịp thì tôi có thể theo dõi sự sống của nam chủ. Nếu chẳng may y chết thì kí chủ chỉ bị mất hai mảnh hồn thôi. Không có gì phải lo hết, haha!"
"Không có gì cái đéo, mi nghĩ mảnh hồn ta cực khổ có được bị trừ thế mà yên tâm được à?"
"Giờ nam chủ cách một khoảng quá xa rồi, kí chủ đuổi kịp chứ? "
William trợn mắt, nghiến răng đến kêu lên ken két. Mẹ nó quá bất công, rốt cuộc hắn là một cái bàn tay vàng làm nền quá tiện cho nam chủ đi. Chỉ có thể làm theo nhiệm vụ, cái gì cũng không biết, rất bực mình có biết không?
"Nhàn thế kí chủ còn muốn gì nữa? Lần sau tôi sẽ cố gắng cho nhiệm vụ tốt hơn cho kí chủ."
"Nói phải giữ lời đó."
Hắn mong Erik đủ thông minh mà sống tốt, nhất định về phải tét đít tên hỗn đản ấy cho hả giận.
"Đội trưởng, bọn chúng đang đổi hướng về phía căn cứ. Có thể bọn chúng định phá lưới điện nữa. Chỉ Ben và Milo không chắc có thể chống trả một mình được."
Thần linh ơi, đừng chơi ác với con.
-------------------------------------------------
Erik hung hăng chém nát những cành cây chằng chịt để mở đường, thẳng một đường đến một hang động xa lạ. Càng đi xa càng khó để thở, nhưng kì lạ một cái là tinh thần lực của y lại giao hòa nhuần nhuyễn hơn, ngay từ khi bước chân lên khu vực này y đã ngờ ngợ rồi. Chẳng lẽ khí độc từ tinh cầu Trùng tộc có tác dụng này?
Erik nhìn Eddie bị đau đến ngất mà lòng cười lạnh. Y vận sức nhảy lên, chém thẳng vào một đôi cánh của tên chuồn chuồn. Gã ta kêu lên đau đớn rồi rơi xuống, cơ thể của Eddie từ độ cao 10m rớt phịch xuống đất. Giáp của anh ta vẫn còn chưa biến mất khi anh ta ngất xỉu, có vẻ Eddie đã dự trù được việc này trước, quả là lính giỏi. Erik đạp lên cơ thể của Eddie để tiến đến chỗ tên chuồn chuồn, đánh mặt gã bầm dập thêm vài phát cho hả hê.
"Ngươi...Mùi của ngươi..."
Erik nhướn mày, tên khỉ gió này đang nói cái gì vậy? "Mùi?"
"Mày có mùi... của tên bọ xít hút máu ấy. Haha... Tên nghiệt chủng dám có quan hệ với một con người..." Bất chợt, khuôn mặt gã trở nên vặn vẹo, thần sắc cũng tỉnh táo hơn như đã nhận ra điều gì đó khủng khiếp. "Mày... Chẳng lẽ là con của hắn?"
"Mi nói cái gì?" Erik đầu như ong lên, thấy tên chuồn chuồn vẫn còn bàng hoàng liền thô bạo đâm thanh kiếm xuyên qua vai gã, nhận được tiếng kêu thê lương của đối phương. "Mau, mày biết được những gì?"
"Tao không biết..." Gã ta khóc lóc, dù Erik có đang mặc giáp, với giác quan thính nhạy của Trùng tộc, gã vẫn có thể cảm nhận được nộ khí sát nhân của y, hòa cùng đó là hoang mang cùng tò mò. Erik không lưu tình đạp nát tay gã, nhấn kiếm xuống lớp thịt gầy guộc kia, chậm rãi kéo dài đường cắt khiến gã thống khổ không thôi.
"Tao...Tao không biết thật mà. Tao chỉ biết tên bọ xít đó có con với ả đàn bà loài người đó thôi. Hắn là nỗi ô nhục của Trùng tộc ta, dám cùng với kẻ thù... Á!" Gã ta rống lên, một cánh tay đã bị hoàn toàn chặt đứt. Máu lênh láng chảy ra từ vết thương. "Tha cho tao! Tha cho tao!"
Erik nào để vào tai lời cầu xin của gã. Giờ trong đầu y cuồn cuộn những dòng ký ức đen tối hồi nhỏ. Y nhớ, cha mẹ y đều là người, trước khi bị bán vào viện nghiên cứu mọi ký ức y có được đều diễn ra trong vùng quê thấp kém trên tinh cầu này. Nếu như tên này nói thật, chẳng lẽ hai kẻ tàn nhẫn kia không phải cha mẹ thật của y?
Y, thực sự không phải một Alpha bình thường? Bộ dạng quái vật kia của y không phải là do thí nghiệm tạo ra, mà là được kích phát bởi chúng?
Nếu thực sự là vậy, mọi chuyện đều có lời giải thích rõ ràng.
"Nghe nói Trùng tộc có mũi thính lắm đúng không? Mi thử coi, ta là cái thứ gì?"
Gã chuồn chuồn run lẩy bẩy, khí áp kinh người từ Erik khiến gã cảm giác mình sắp chết đến nơi. Loại tra tấn tinh thần này thật quá khủng khiếp.
"Ngươi...Ngươi... là Alpha..." Gã ngập ngừng. "Cũng là hùng trùng, tương đương Alpha ở tinh cầu loài người. Như vậy, ngươi vừa có thể có... tinh thần lực mạnh giống chúng, cũng như có thể biến... bán trùng như bọn ta. Trời, nghĩa là ngươi... cũng có thể thích ứng được với khí độc ở đây. Thảo nào..."
"Hư hư...Ngươi là loài quái thai..." Gã khốc nấc lên, cơn đau đớn như giày xéo tâm can gã. Erik nghe xong, trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó. Y đưa tay cái nút giữa ngực áo giáp, bấm vào, áo giáp trong một khắc được rút về. Khí độc ở đây dù loãng hơn chân chính ở tinh cầu Trùng tộc, nhưng so với một người mới lên cấp B như Erik thì cảm thấy đau đớn vô cùng. Tuy nhiên, nỗi đau ấy không thể sánh bằng nguồn nhiệt lưu cuồn cuộn chảy trong cơ thể y, tựa như sóng dữ muốn xô ngã bức tường vô hình ngăn cách tinh thần lực chân chính của y, phấn khích kêu réo.
Trong phút bốc đồng ấy, y đánh cược, một ván cược đe dọa đến tính mạng.
Thân thể y dần có sự chuyển biến, kích thích y nhận được quá lớn, uy áp kinh khủng bùng phát dữ dội. Hai cặp tay từ hai bên sườn y xuất hiện, đen tuyền như hắc ín, móng vuốt dài dữ tợn bấu chặt vào nền đất, nứt cả mảng. Cơ bắp của Erik gồng lên những vết gân hiện rõ rệt trên da, tựa như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, thân thể màu đồng thấm ướt những giọt mồ hôi tuôn như thác chảy, nhìn đáng sợ tột cùng. Gã chuồn chuồn sợ hãi né sát vào vách hang, uy áp được thức tỉnh của Erik tác động mạnh mẽ đến gã, đồng thời cũng đánh thức Eddie nãy giờ còn hôn mê. Khi anh mở mắt, chứng kiến một con quái vật kinh khủng chưa từng thấy, một thứ sinh vật chỉ tồn tại trong ác mộng, anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy Trùng tộc nào có dáng vẻ như y. Tên quái vật đó đang xé xác tên chuồn chuồn đã bắt anh, nội tạng đều bị lôi ra, máu bị rút sạch. Eddie theo bản năng muốn bỏ trốn, nhưng tinh thần lực tựa như đá tảng đè anh lại. Anh muốn gọi điện đàm kêu cứu, rất tiếc nó đã bị phá hủy, khoảng cách của đồng bọn cũng rất xa, đã thế bên họ cũng phải đối mặt với một đội Trùng tộc chết người, nếu anh bỏ mạng ở đây chưa chắc họ đã hay.
Anh không muốn chết.
Như cảm nhận được ý định muốn bỏ chạy của Eddie, tên quái vật ấy nhanh như cắt phóng đến chỗ anh, đôi tay đen ngòm to lớn nắm chặt cổ anh, móng tay nhọn hoắt nửa đùa nửa thực như muốn đâm xuyên giáp của anh, rất đáng sợ. Trong nỗi hoang mang, Eddie có thể thấy rõ diện mạo của tên quái vật ấy. Khác hẳn với cơ thể biến dạng, trước mặt anh là một cơ thể để trần thân trên, để lộ cơ bắp hữu lực hoàn hảo không tì vết màu da đồng như con người. Khuôn mặt y có vằn đen quanh sườn mặt, tuy vậy vẫn không làm mờ nhạt đi vẻ đẹp quyến rũ của y, chỉ là bây giờ nó tăng thêm khí chất ma mị nguy hiểm tựa ác quỷ. Đồng tử y giãn nở hơn bình thường, màu hổ phách sáng như đèn pha, nhìn chòng chọc vào anh như muốn đục thủng ngàn lỗ trên cơ thể anh. Máu tanh vẫn dính trên mặt y, tạo một vẻ ngoài nặng mùi tử khí.
Eddie há mồm kinh ngạc, đây chẳng phải là Erik sao?
Tinh thần lực... Không, không thể nào... SSS???
"Ngươi.. ngươi.. chuyện gì đang xảy ra? Ngươi là thứ gì?"
"Haha..." Tiếng cười nhạo trầm thấp vang lên, thấp hơn tông giọng bình thường của Erik rất nhiều, một cảm giác sợ hãi bất an xộc thẳng lên tuyến thần kinh của Eddie. Thanh âm ấy mượt mà quyến rũ tựa tơ lụa, nhưng vào tai anh chẳng khác nào đến từ Tu La dưới địa ngục.
"Mau thả ra, đồ quái vật!" Uy áp cấp SSS phóng ra như nghiền ép anh, đến áo giáp cũng có vẻ như muốn nứt ra. Eddie hoảng sợ, không dám nhúc nhích.
"Mày tưởng tao không biết à? Nói xem, tên Thống soái đáng kính kia đã hứa hẹn mày cái gì, để mày lừa dối được William? Nhiệm vụ này, nói sao nhỉ, dĩ nhiên hắn muốn tự mình hành động, thế nhưng ngươi được tên đó thuê để trông em trai của hắn đúng không? Không những thế, mày còn đồng ý hắn, phải để tao chết ở đây?"
Eddie trợn mắt không thể tin được. "Làm sao mày biết?"
"Đây không phải là vấn đề mày nên quan tâm lúc này. Chà chà, William ghét nhất là bị quản thúc đấy. Với tư cách là một người hầu tận trách, tao nên loại bỏ những thứ làm hắn khó chịu a. Sao, mày nói có phải không?"
"Không không! Mẹ mày đồ khốn kiếp. Mày đã lừa dối bọn tao, tao thật sai lầm khi đồng ý William giữ bí mật cho mày! William nuôi ong tay áo bấy lâu nay mà không biết! Mày đợi đó, nếu cậu ấy phát hiện..."
"Khi hắn phát hiện, đã quá muộn rồi. Hắn đã là của tao."
"Mày nói cái gì? Cậu ấy là Alpha! Là người đã hảo tâm cứu mày! Đừng hòng động vào cậu ấy! Thống soái ngài sẽ không tha cho mày đâu!"
Một nắm đấm hung bạo tiếp xúc với má trái của anh, mạnh đến mức nát luôn bộ giáp. Eddie thống khổ muốn giữ tỉnh táo, miệng bầy nhầy những máu cùng răng gãy, cổ như muốn trẹo đi, khí độc ở đây xâm nhập vào cơ thể anh, khó chịu vô cùng.
"Alpha thì đã sao, ta lại rất muốn chinh phục cái con người mạnh mẽ ấy. Thật thú vị nhỉ, chỉ cần tưởng tượng mỹ nhân cao ngạo ấy khuất nhục dưới thân tao, tao lại hứng." Erik liếm môi, thanh âm đầy gợi cảm như kéo giãn ra làm Eddie cả kinh. Tên nghiệt súc này dám lăng nhục bạn anh, dám nói ra những lời dâm đãng đáng xấu hổ đến thế. "Còn Thống soái hả? Hắn ta hiện tại là kẻ ta hận nhất. Xã hội các ngươi là cường giả vi tôn đúng không? Giờ tao còn mạnh hơn cả hắn, ta có nên lật đổ hắn để làm Thống soái không nhỉ?"
"Đừng lộng ngôn. Vị trí đó không phải cho thứ quái nhân như mày!"
"Haha, quái vật, nghiệt chủng, phế phẩm yếu ớt, tao đã nghe đủ rồi. Thứ xã hội thối nát đã vùi dập tao xuống đáy chỉ vì khác biệt này, chỉ vì tinh thần lực không cao. Tao thật muốn đứng lên đầu tụi mày, xem bọn mày phải cúi đầu dưới chân tao. Cảm giác thật thống khoái."
Eddie khóc không ra nước mắt, thần sắc cũng trở nên mơ hồ. Trong mông lung, Eddie cảm thấy áp lực chế trụ anh tan biến đi, anh lập tức chạy không chút suy nghĩ. Mặc kệ đôi chân rướm máu, mặc kệ cơn đau trong lồng ngực, anh phải sống sót quay về. Mọi người đang gặp nguy hiểm, đặc biệt là...
WILLIAM!
Trời tối đen, cây cối rậm rạp phủ kín cả tầm nhìn. Eddie trở nên hoang mang, nghe thấy tiếng sột xoạt rất gần mình, tim đập bang bang như phá khỏi lồng ngực. Anh cảm thấy mình chỉ là một con mồi ngu ngốc bị vờn giỡn bởi kẻ ăn thịt hùng mạnh, y chỉ muốn nhấm nháp nỗi sợ hãi của anh, trút hết mọi hy vọng của anh, cười lên vẻ tuyệt vọng đó như đang thưởng thức sự quằn quại của một con giun dế. Eddie chạy mãi, Erik cũng theo ngay sát, đôi mắt hổ phách sáng quắc kinh dị khóa chặt vào con mồi ngu ngốc của mình. Đùa giỡn đủ, y rướn người tóm gọn Eddie, há miệng cười đến biến thái trước vẻ vô lực của anh.
"Cảm giác bị giày vò bởi kẻ mạnh hơn mày thế nào? Thích không?"
Eddie cảm thấy mình chết thật rồi, mọi thứ đều đổ sập ngay trước mắt. Erik nắm chặt cằm anh, cắn mạnh vào động mạch chủ chứa thứ chất lỏng ngon lành kia, hút điên cuồng. Eddie tiếp nhận cơn đau lan ra toàn cơ thể, khung cảnh trước mắt mờ dần đi. Erik ăn đủ, tim không đập thừa một nhịp mà vặn cổ Eddie 360 độ, chết ngay lập tức.
Erik khinh bỉ đá đá cơ thể bất động của anh. Tinh thần lực cường đại như ngọn lửa loan khắp cơ thể y, sức mạnh mà y khao khát bấy lâu trào dâng như sóng dữ, như một vị tử thần thỏa thích nắm quyền sinh sát trong tay.
"Tít tít, nhiệm vụ 1: Đưa nam chủ đến vùng Nam tinh cầu, giúp y lĩnh ngộ hoàn toàn thân thế của mình, hoàn thành."