[Đam Mỹ] Khế Hôn

Chương 10




Mạc Khiết Thần khẽ nhíu mày, gõ chiếc bút máy xuống mặt bàn, thở dài nhìn y. Cuộc họp vừa mới diễn ra còn chưa đến mười phút, Cố Sênh đã cho dừng lại, y lạnh nhạt nhìn đám nhân viên đang cúi rạp đầu, ném thẳng tập tài liệu trống trơn xuống mặt bàn làm việc, khiến mọi người sợ hãi không dám nói gì.

Trái ngược với những đồng nghiệp bên cạnh, Phỉ Ngọc Minh lại vô cùng thản nhiên nhâm nhi tách cà phê trên tay, chậm rãi xem lại tài liệu của mình ở trên bàn. Hắn có thể nhàn nhã như vậy chẳng qua là vì Cố Sênh không hỏi đến, hơn nữa Phỉ Ngọc Minh cùng với Vu Tử Ân đã chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, nên dù y có hỏi đến cũng không vấn đề gì.

"Cuối cùng ai có thể cho tôi một lời giải thích?". Cố Sênh rốt cuộc cũng đã chịu mở miệng, giọng y hơi trầm xuống, tỏ rõ sự khó chịu của mình. "Cuộc họp hôm nay, mấy người định họp như thế nào đây?".

"Giám đốc Cố, chuyện này cũng không thể trách chúng tôi được...". Hạ Như ngồi phía dưới, rụt rè đáp lại, "Là do, do họp gấp quá nên chúng tôi không chuẩn bị kịp".

Mọi người nghe xong cũng chỉ biết gật đầu đồng tình, Du Du Lan ngồi cạnh khẽ liếc nhìn hắn lại chêm vào hai, ba câu. Vu Tử Ân tức giận muốn lên tiếng phản bác nhưng bị hắn kéo lại, cậu quay sang nhìn, chỉ thấy Phỉ Ngọc Minh lắc đầu thì mới thôi.

Phỉ Ngọc Minh dường như lường trước được chuyện này, nên khi nghe Hạ Như nói, bản thân cũng không mấy ngạc nhiên. Hắn khuấy nhẹ tách cà phê, đưa mắt nhìn những đồng nghiệp trong phòng, cười thầm trong lòng.

"Cuộc họp vốn đã được sắp xếp từ trước, nếu mọi người nói gấp, thì tôi không biết mọi người gấp cái gì?". Phỉ Ngọc Minh sau khi được Cố Sênh ngầm đồng ý, hắn mới mở miệng lên tiếng, "Hay là nói, mọi người coi cuộc họp chiều nay là buổi đi chơi, cho nên cảm thấy không cần phải chuẩn bị tài liệu nữa?".

Lời nói vừa dứt, cả phòng họp liền trầm xuống, những đồng nghiệp không biết nói gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau mà không có tiếng đáp lại. Cố Sênh không cần nghe câu trả lời cũng đoán ra được trong đầu đám nhân viên của mình đang nghĩ gì, nhưng y lại không muốn làm lớn chuyện, cuối cùng Cố Sênh chỉ lắc đầu rồi cầm tập tài liệu đứng dậy, rời khỏi phòng họp.

Vu Tử Ân thấy y vừa mới rời đi, cậu nhanh chóng kéo Phỉ Ngọc Minh trở về phòng. Ngoại trừ hai người cùng với Huân Hàn Trạc, những người khác ở lại họp riêng với trưởng phòng Mạc. Nghe trưởng phòng Mạc lên tiếng mắng mỏ đám người kia, trong lòng Vu Tử Ân cảm thấy vô cùng hả hê, rồi cùng Phỉ Ngọc Minh bước vào trong thang máy. Khi cánh cửa thang máy mở ra, đã thấy Cố Sênh cùng Huân Hàn Trạc đứng đó, mà Phỉ Ngọc Minh lại cảm thấy giữa hai người họ tựa như hai người xa lạ nhưng hắn không dám mở miệng hỏi, đành im lặng bước vào.

"Ngọc Minh, tối mai cậu rảnh không?". Vu Tử Ân khều khều tay qua chỗ hắn, vui vẻ nói, "Mai qua chỗ này với mình một lát nhé".

"Mai mình có việc phải về quê, không đi cùng cậu được rồi". Phỉ Ngọc Minh lắc đầu đáp lại, tiếp đó lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn một dãy số gọi đi, "Mẹ, chiều nay con xin nghỉ sớm, con qua đón mẹ đi mua ít đồ".

...

Cố Sênh mặc lên một bộ quần áo ở nhà, nhìn xuống chiếc điện thoại im lặng trên bàn, khẽ thở dài một tiếng. Hôm nay Cố Sênh gặp Hàn Trạc ở công ty, vốn y định lên tiếng giải thích với cậu ta, cuối cùng hai người lại cãi nhau một trận khiến y cảm thấy bức bối trong lòng. Cố Sênh chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang, y vốn định gọi đồ ăn bên ngoài vì cho rằng hôm nay hắn sẽ về muộn nhưng lại không nghĩ đến, trong lúc y đang tắm rửa thì bữa cơm chiều đã được hắn cùng mẹ đã nấu xong từ lâu. Phỉ Ngọc Minh nghe thấy động tĩnh từ phía sau, hắn nhanh chóng quay đầu đã thấy y đứng đó, lại vô thức gọi Cố Sênh một tiếng.

"Anh sao thế? Có chuyện gì à?". Phỉ Ngọc Minh thấy y mãi không đáp lại, vội lên tiếng hỏi.

"À, không việc gì". Cố Sênh giật mình, ngẩng mặt nhìn hắn trả lời. "Nãy tôi tưởng cậu về muộn, tôi còn đang tính gọi cơm ngoài".

"Vốn bác định mua thêm vài thứ nữa mới về...". Học Uyên không để hắn lên tiếng, vui vẻ nhìn y mà nói, "Nhưng mà tại thằng bé này này, nó cứ nằng nặc đòi về để nấu cơm cho cháu. Mà thằng bé còn nói, dạo này thấy cháu bắt đầu kén ăn, nên nó mới chịu xuống bếp nấu cơm chứ bình thường cháu còn lâu mới thấy nó xuống bếp lần nào".

Cố Sênh nghe vậy liền cảm thấy sửng sốt, nhìn hắn hồi lâu. Mà Phỉ Ngọc Minh cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện, lại nhanh chóng dọn thức ăn lên bàn. Cả ba người cùng ăn một bữa cơm vui vẻ, Cố Sênh thấy hắn cùng bà vui vẻ như vậy, có hơi chạnh lòng.

Học Uyên sau khi dọn dẹp xong, chậm rãi bước đến phòng khách. Chân vừa mới bước đến gần sô pha lớn, đã nghe thấy tiếng hai người sôi nổi thảo luận công việc nên bà không tiện lên tiếng, vốn đang định ra ngoài ngắm vườn hoa đậu biếc thì hắn ở phía sau gọi bà một câu.

"Bác gái, bác uống nước ạ". Cố Sênh nhanh nhẹn rót cho bà một chén nước ấm, lại cố tình vặn nhỏ tivi xuống.

"Cậu Sênh này...". Học Uyên đặt chén nước xuống bàn, chậm rãi nói với y, "Hôm nọ bác đến chơi nhưng về vội quá, bác chưa kịp hỏi cháu. Ngọc Minh sang đây cũng đã được thời gian rồi, không biết nó có gây phiền hà gì cho cháu không?".

"Dạ, cái này...". Cố Sênh đột nhiên được hỏi, có chút bối rối mà quay sang nhìn hắn. "Cậu ấy không gây phiền hà gì cho cháu đâu, bác đừng lo ạ".

"Như vậy là tốt rồi, nhưng nếu thằng bé có gây chuyện gì cho cháu thì bảo bác, bác sẽ dạy lại nó". Bà nghe vậy cũng an tâm phần nào. "Giờ muộn rồi, hai đứa nghỉ sớm đi. Mẹ về đây".

Phỉ Ngọc Minh giật mình nhìn bà, vốn đang định mở miệng đã thấy Cố Sênh ngồi bên cạnh nói trước: "Bác gái, tối nay bác ngủ lại đây đi. Sáng mai cháu đưa bác cùng Ngọc Minh về quê".

"Thôi, bác ngủ ở nhà quen rồi, giờ ngủ chỗ khác bác lại không quen". Bà khẽ cười với y, rồi quay sang nhìn hắn mà nói, "Mai con qua sớm một chút, còn ít đồ nãy mẹ chưa kịp mua. Hai đứa không cần tiễn mẹ đâu, trời lạnh rồi lên nhà đi, không ốm".

Nghe bà nói vậy, hắn cũng không nài ép thêm nữa, đành gật đầu đồng ý. Cố Sênh nhanh chóng cho người đưa bà trở về, mặt khác dặn dò Học Uyên đi đường cẩn thận. Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, vừa mới quay lại đã thấy Phỉ Ngọc Minh đứng trân trân nhìn mình mà chẳng rõ vì sao.

Thời điểm nhìn Cố Sênh lo lắng mà dặn dò bà từng chút một, Phỉ Ngọc Minh có hơi giật mình trong lòng. Nếu không phải hắn hiểu rõ mối quan hệ hiện giờ giữa hai người chỉ là tờ giấy khế hôn, bằng không Phỉ Ngọc Minh chắc chắn sẽ nghĩ rằng Cố Sênh đã đem lòng yêu và muốn kết hôn với mình rồi. Thực ra điều đó cũng không tệ, chỉ là hai người vốn không có cái gọi là duyên phận đó.

"Cậu không định nói cho mẹ cậu biết sao?". Cố Sênh từ bên ngoài bước vào, biết hắn vờ như không thấy mình mà tiếp tục xem tivi, cảm thấy có hơi buồn cười.

"Anh muốn nói đến chuyện gì?". Phỉ Ngọc Minh biết mình bị bắt bài nên không giả vờ nữa, quay đầu nhìn y một hồi, mãi mới lên tiếng nói tiếp, "Ý của anh về vết thương hôm trước của tôi sao?".

"Vậy cậu nghĩ tôi đang nói đến chuyện gì?". Y nghe hắn hỏi vậy, có đôi chút khó chịu nhưng không thể hiện ra. Chậm rãi nói thêm: "Dù sao thì đó cũng là mẹ cậu, cậu không nên giấu bà lâu như vậy".

"Thực ra thì tôi cũng không muốn, chỉ là bà đã khổ vì tôi nhiều rồi, giờ tôi không muốn khiến bà lo lắng thêm nữa". Mắt thấy người kia có hơi tò mò về chuyện riêng của mình, cười khổ một tiếng mà đáp lại, "Muộn rồi đấy, đi ngủ thôi, mai anh còn phải lái xe nữa. Về chuyện kia, khi nào rảnh tôi sẽ kể cho".

Cố Sênh nghe hắn nói vậy, cũng không biết thế nào lại thực sự nghe lời mà tắt chiếc tivi còn đang hoạt động rồi cùng hắn một, hai bước lên tầng đi ngủ.

Mà Phỉ Ngọc Minh lại chẳng thể ngủ được, những chuyện trước đây tựa như một cơn ác mộng mà dai dẳng qua ngày không dứt. Mãi đến tờ mờ sáng hắn mới chợp mắt được một lúc. Khi Phỉ Ngọc Minh đang dần chìm dần vào giấc ngủ của mình, tiếng chuông báo thức đã vội vang lên, khiến hắn khó chịu rời khỏi chiếc giường lớn của mình.

Vừa mới bước chân xuống dưới tầng, đã thấy mẹ ngồi ở sô pha đang xem chương trình thời sự buổi sáng, bên cạnh là Cố Sênh đang vui vẻ cùng bà tán gẫu một vài câu chuyện. Phỉ Ngọc Minh lấy làm lạ, chậm rãi bước đến bên cạnh y, "Sáng an lành. Mẹ, sao mẹ đến sớm vậy? Con còn chưa kịp ăn sáng nữa".

"Thằng bé này thật là...". Học Uyên nghe vậy chỉ biết lắc đầu cười, "Tối qua mẹ đã dặn con dậy sớm, rồi qua đón mẹ đi mua ít đồ mà giờ mới chịu dậy là sao? Ngay cả đồ ăn sáng còn chưa chuẩn bị nữa".

"Đêm qua con xử lý nốt công văn, nên ngủ muộn hơn mọi ngày". Hắn nghe vậy cũng chỉ biết cười trừ, rồi đưa tay đẩy người bên cạnh một cái, nói thêm: "Hơn nữa, chẳng phải anh ấy đưa mẹ đi mua đồ rồi hay sao? Giờ mẹ có con rể rồi, mẹ cần gì con nữa".

Phỉ Ngọc Minh vừa nói vừa uống cạn ly sữa trên tay. Cố Sênh nghe thấy hai tiếng "con rể" phát ra từ miệng hắn, bản thân lại không kịp thích ứng.

Thời gian cũng không còn sớm, cả ba cùng nhau ăn qua loa bữa sáng rồi Cố Sênh lấy xe đưa hai mẹ con Phỉ Ngọc Minh về quê một chuyến. Trên đường đi, hai mẹ con cứ như vậy mà cười đùa với nhau, Cố Sênh ngồi bên cạnh đôi khi cũng chêm vào đôi, ba câu chuyện.

Khoảng chừng bốn tiếng xe chạy, chiếc xe ô tô màu đen đỗ trước cánh cổng nhỏ. Cố Sênh khẽ nhìn qua người ngồi bên cạnh, thấy hắn có hơi khó chịu mà bước xuống xe. Dường như y đang lo lắng cho Phỉ Ngọc Minh, ngay khi cánh cửa đóng lại, y cũng xuống xe theo hắn vào trong.