[Đam Mỹ] Khế Hôn

Chương 9




Ánh đèn lờ mờ phát ra từ căn phòng ngủ trên tầng, Cố Sênh dập điếu thuốc trên tay trầm ngâm nhìn ra bên ngoài. Khi nhìn vào ánh mắt vô hồn đó, khiến người ta cảm giác được nỗi buồn phảng phất xung quanh y. Chiếc điện thoại trên bàn reo vang liên tục nhưng không có ai bắt máy, Cố Sênh thấy hắn cùng mẹ đứng cạnh bức tượng trước cổng không biết nói chuyện gì, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười của Ngọc Minh, y hiểu rõ tâm trạng hắn lúc này.

Tiếng cười vang vọng khắp con đường lớn, người làm trong căn biệt thự thấy cảnh tượng này cũng không khỏi mỉm cười. Phỉ Ngọc Minh cùng mẹ đang nói chuyện phiếm bên ngoài thấy điện thoại vang lên trong túi áo, nhìn hai chữ "Giám đốc Cố" trên màn hình, khẽ cười. Chiếc taxi đỗ ở bên cạnh, hắn một bên nhanh chóng bắt máy một bên đỡ bà lên xe.

"Cố Sênh, có chuyện gì vậy?". Phỉ Ngọc Minh vừa nghe máy vừa xách đồ để vào trong cốp xe. "Anh chờ tôi một lát, tôi tiễn mẹ về xong sẽ vào ngay đây".

"Không cần vội. Tôi cũng không có việc gì". Cố Sênh nhả khói thuốc, chậm rãi đáp lại. "Tối nay cậu về nhà đi, dù sao cũng đã lâu rồi hai mẹ con cậu mới gặp nhau, có lẽ cũng có nhiều chuyện để nói".

"Nhưng mà...". Hắn có chút ngập ngừng, nhìn về phía bà một lát lại ngước lên nhìn ánh đèn lờ mờ ở phía xa. "Thôi không cần đâu. Cái gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, còn những việc khác nói ra cũng không để làm gì".

Nói xong lập tức tắt máy, ánh mắt rạng ngời nhìn mẹ ngồi ngay ngắn ở trong xe nói vài câu tạm biệt. Nhìn xe taxi chậm rãi rời đi, hắn mới an tâm đi vào. Cố Sênh vừa thấy hắn quay lại, trong lòng không khỏi mừng thầm. Tiếng động cơ vang lên ngày một gần, chiếc xe màu trắng quen thuộc rẽ vào khu biệt thự, khóe miệng y khẽ cong mà dập tắt điếu thuốc dang dở trên tay, chậm rãi xuống nhà.

Sau khi hoàn thành công việc, Mạc Khiết Thần nhanh chóng lái xe đến tìm Cố Sênh. Anh vừa bước xuống xe liền nhìn thấy Phỉ Ngọc Minh đang bước tới, cả hai vui vẻ mà chào nhau một tiếng rồi cùng vào trong nhà. Hành động này vừa vặn lọt vào tầm mắt của người nọ, y thấy hai người thân thiết như vậy trong lòng có chút không thoải mái.

"Sao?". Mạc Khiết Thần bước vào bên trong phòng khách đã thấy y ngồi trên ghế sô pha, trên bàn là chai rượu cùng hai chiếc ly rỗng. Vui vẻ bước đến. "Có vẻ như chuyện kia cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nhỉ?".

"Có việc gì không?". Cố Sênh không nhìn anh, chăm chú rót rượu. Vừa ngước mắt lên lại thấy hắn vẫn đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Sao cậu còn đứng đó làm gì? Nay cậu cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi".

Tiếng đáy ly va chạm với mặt bàn kính, khiến Phỉ Ngọc Minh giật mình nhìn lên, nhận thấy bản thân ở lại có vẻ như thừa thãi nên nói đôi ba câu rồi quay lưng trở về phòng. Ánh mắt của Cố Sênh có chút phức tạp nhìn về phía người con trai đang đi trên cầu thang, vô thức thở dài. Mạc Khiết Thần ngồi đối diện thấy khuôn mặt này của thằng bạn, coi như hiểu rõ trong lòng.

Không rõ hai người họ đã nói với nhau những gì, chỉ biết khi Mạc Khiết Thần lái xe rời đi cũng đã hai giờ sáng. Cố Sênh nặng nề bước lên từng bậc cầu thang, không rõ là cố tình hay vô ý mà y lại mở cánh cửa phòng bên đi vào.

"Cậu vẫn còn chưa ngủ?". Cố Sênh bước nhẹ chân đến bên cạnh giường, thấy hắn đang chăm chú xem tài liệu có chút tò mò lên tiếng hỏi: "Đang xem gì vậy?".

"Cố, Cố Sênh". Phỉ Ngọc Minh giật mình ngẩng đầu nhìn lên, thấy y đang ngó đầu cố gắng nhìn tập giấy trên tay, hắn vội vàng cất tài liệu đang xem dở vào trong ngăn kéo. Chớp chớp mắt quay sang nói nhỏ: "Không có gì. Mà sao anh lại ở đây? Có đói không? Tôi đi hâm nóng nồi cháo cho anh nhé".

Căn phòng im ắng không tiếng động, Cố Sênh không đáp lại chỉ vén góc chăn lên cẩn thận nằm xuống. Phỉ Ngọc Minh hoảng loạn đứng dậy, ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông đang nằm ở trên giường của mình. Vốn định nói vài câu đuổi khéo nhưng thấy khuôn mặt mệt mỏi của y, những lời vốn định nói ra đành nuốt trở lại.

Tiếng lạch cạch vang lên, Phỉ Ngọc Minh chẳng thể ở một mình với y, dù sao cả hai đã có người trong lòng, mặc dù hiện tại ở giữa có khế hôn ràng buộc nhưng cũng không thể ở chung một phòng. Cố Sênh bị tiếng ồn làm phiền, cằn nhằn vài câu mà mở mắt ra nhìn, thấy hắn đang ôm đống đồ trên tay có ý rời đi, bất lực thở dài.

"Đừng đi". Cố Sênh mang giọng mũi lười nhác lên tiếng. "Hôm nay tôi không muốn ở một mình mà tôi cũng không gọi được Hàn Trạc, đành phiền cậu một đêm vậy".

Lần đầu thấy Cố Sênh mở miệng van nài như vậy, Phỉ Ngọc Minh không biết nên đi hay ở lại, cứ đứng chôn chân tại chỗ một lúc nhìn y dần chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng, hắn thả chăn cùng chiếc gối lên ghế sô pha dài đặt bên khung cửa sổ, nhẹ nhàng nằm xuống.

Nằm trên sô pha cả đêm khiến Phỉ Ngọc Minh có chút khó chịu, nên sáng hôm sau hắn dậy trễ hơn mọi hôm. Cũng may hôm nay Cố Sênh không có ý định đi làm nên hắn không vội, sau khi làm xong đồ ăn sáng cùng cơm trưa cho Cố Sênh mới quay sang làm bữa trưa cho chính mình. Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Phỉ Ngọc Minh nhanh chóng cầm lấy cặp lồng nhỏ trên bàn cùng cặp táp bắt xe buýt đi làm.

"Tử Ân, nay cậu đến sớm vậy?". Phỉ Ngọc Minh tay xách nách mang cẩn thận mở cửa đi vào, thấy Vu Tử Ân ngồi đó liền vui vẻ lên tiếng. "Hôm qua có việc gì không?".

"Nhiều chuyện lắm. Giờ cả công ty đang đồn ầm chuyện của giám đốc Cố, giờ vẫn chưa lắng xuống đâu". Vu Tử Ân đau đầu lắc lắc cổ tay đã mỏi của mình, báo cáo mãi chưa xong gục đầu xuống bàn đáp lại. "Hôm qua cậu không đi làm nên không biết, Huân Hàn Trạc vừa mới nhìn thấy bức ảnh kia nhất quyết đòi gặp giám đốc Cố để nói chuyện nhưng không được, không những không bỏ cuộc còn làm loạn cả công ty lên".

"Vậy sao?". Phỉ Ngọc Minh chợt nhớ đến lời tâm sự của y đêm qua trong lòng có chút nghi vấn. Nhưng chuyện này vốn không liên quan tới hắn, nên hắn cũng chẳng để tâm đến nữa, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. "Mà chiều qua có cuộc họp, kết quả thế nào rồi?".

"Còn thế nào nữa". Cậu chán nản lắc đầu, buông cây bút trên tay day day đôi mắt đã mỏi của mình. "Hôm qua vì chuyện của giám đốc Cố, cuộc họp đành phải hoãn lại. Mà chiều qua, trưởng phòng Mạc bảo cậu sửa lại báo cáo hôm trước đấy".

Hắn nghe xong gật đầu cảm ơn một câu, ánh mắt rơi xuống tập tài liệu có chút nhàu trên bàn mà thở dài. Cơn đau thắt lưng khiến Phỉ Ngọc Minh cảm thấy khó chịu, hắn đành phải kê chiếc đệm nhỏ dưới ghế rồi mới cẩn thận ngồi lên. Sau khi đọc qua một lượt những dòng chữ đỏ trên bản báo cáo, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình rồi bắt đầu làm việc của mình.

Sau khi hoàn thành báo cáo của mình, Vu Tử Ân chậm rãi đứng dậy, cầm lấy chiếc chổi ở góc phòng chuẩn bị dọn dẹp phòng làm việc. Tiếng chổi quét hòa cùng với tiếng gõ bàn phím lạch cạch liên hồi tạo nên không gian tĩnh lặng nhưng lại khá yên bình, đôi khi hai người tám chuyện đôi ba câu rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Đến khi cậu pha xong ấm trà, mọi người trong phòng cũng đã đến đủ. Những cô ả vừa nhìn thấy Phỉ Ngọc Minh đang chăm chú làm việc, ánh mắt tỏ ý hắn làm bộ làm tịch. Có người vẫn để ý đến chuyện kia, cười khẩy mà liên tục lên tiếng đả kích.

"Này tôi bảo, không biết ai đó có phải đứt dây thần kinh xấu hổ hay không, mà sau chuyện kia vẫn còn dám vác mặt đến công ty cơ đấy". Du Du Lan vừa cười vừa nói, không khó để nghe ra sự chế giễu trong lời nói của cô.

Mấy người còn lại cũng không bỏ qua mà hùa vào nói theo: "Phải đấy, nếu là tôi thì đã viết đơn xin nghỉ việc rồi. Không biết mặt dày đến đâu nữa, cứ như vậy là muốn chờ nhận quyết định nghỉ việc hay sao?".

Những lời nói này tất nhiên là hắn nghe được, nhưng Phỉ Ngọc Minh không mảy may quan tâm đến mà tiếp tục làm việc của mình. Vu Tử Ân vốn định lên tiếng nói lý nhưng thấy hắn không có phản ứng lại cũng lười đôi co, quay sang nói với hắn vài câu mới chịu trở về chỗ của mình.

...

Sau khi Phỉ Ngọc Minh rời khỏi phòng thì Cố Sênh cũng đã tỉnh, nhưng y không muốn dậy nên cứ nằm chợp mắt ở trên giường. Tiếng chuông điện thoại reo vang, Cố Sênh chán nản với tay lấy điện thoại trên bàn táp, nhìn tên hiển thị trên màn hình, khẽ than một tiếng.

"Cha. Có chuyện gì mà cha gọi con giờ này vậy?". Cố Sênh lạc giọng lên tiếng, lắc đầu đi xuống giường.

'Đến giờ này vẫn còn ngủ?'. Giọng nói trầm ổn vang lên, có thể nghe được Cố Triết đang tức giận mức nào. 'Cuộc họp chiều qua vì con mà hoãn lại, con không tính làm gì sao?'.

"Con không có ý đó". Y trở về phòng của mình, chọn một bộ quần áo ở nhà nhanh chóng mặc lên. "Chuyện này con sẽ giải quyết trong chiều nay, cha không cần lo".

'Biết vậy là tốt. Cố gắng giải quyết cho xong bên khu lắp ráp đi, các công ty đối tác bắt đầu giục rồi đấy'. Ông nghe xong cũng hòa hoãn phần nào, lại nhớ đến chuyện kia nói thêm: 'Còn chuyện kia, ta cho con ba ngày. Trong ba ngày phải giải quyết cho xong, nếu không thì cái ghế của con để thằng anh con ngồi đi'.

Trong lúc không để ý, Cố Sênh vô tình đồng ý lại sực nhớ ra ngày mai là thứ bảy vội vàng nhanh chóng gọi điện lại.

Cố Triết không rảnh, mãi đến trưa mới chịu nghe máy. Sau khi nghe ông cằn nhằn vài câu, Cố Sênh không để tâm đến chỉ cẩn thận nói đôi ba câu với ông.

"Cha, chuyện về bức ảnh con sẽ xử lý ổn thỏa cũng cho người điều tra kẻ đứng đằng sau chuyện này". Cố Sênh ngồi xuống, trên bàn bày biện đồ ăn đã được làm nóng, trong lòng chợt vui vẻ. "Nhưng cha cho con ba ngày, e là không kịp. Con...".

'Sao, còn muốn thương lượng với ta?'. Cố Triết không muốn nghe lập tức cắt đứt lời y muốn nói, nhàn nhạt nói thêm. 'Nếu vậy thì thôi. Cái ghế giám đốc Cố này con không cần ngồi nữa, mai Cố Manh sẽ thay con ngồi lên'.

"Không phải. Cuối tuần này, Phỉ Ngọc Minh cùng mẹ cậu ấy có việc phải về quê". Y lập tức lên tiếng thanh minh, lão già nhà mình chỉ ưa ngọt không ưa đắng đành hạ thấp giọng xuống. "Con đồng ý đưa hai mẹ con cậu ấy về quê rồi, nên chuyện kia đành phải gác lại một thời gian".

'À, ra vậy'. Vừa nghe đến đây, thái độ của ông đột nhiên thay đổi, vui vẻ lên tiếng. 'Vậy mai con đưa hai mẹ con Ngọc Minh về quê đi, xong xuôi rồi trở về giải quyết cũng không muộn. Thế đã nhé, có gì ta gọi điện lại sau'.

Tiếng cúp máy vang lên, Cố Sênh có chút khó hiểu mà để chiếc điện thoại xuống bàn. Nhìn đồ ăn trước mặt trong lòng không rõ hồi sáng hắn phải mất bao lâu mới hoàn thành xong, vui vẻ ăn xong bữa trưa của mình. Cố Sênh cũng không quên nhắn tin cho người kia một tin, xong xuôi mới đứng dậy về phòng nghỉ ngơi.

...

Đến gần trưa Phỉ Ngọc Minh mới sửa xong báo cáo của mình, khẽ vươn vai cho đỡ mỏi thì nhận được tin nhắn. Đọc dòng chữ hiện trên màn hình, có chút đau đầu. Cầm tài liệu trên tay nhìn mọi người trong phòng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Chiều nay có cuộc họp khẩn, mọi người chuẩn bị kỹ tài liệu cho chiều nay nhé".

Nói xong mở cửa rời đi, Phỉ Ngọc Minh chẳng quan tâm xem đám người trong phòng đang bàn tán điều gì về mình, thong thả bước đi. Dù sao hắn vẫn chưa nhận được quyết định đuổi việc, có nghĩa phía trên không để ý đến chuyện này nên hắn cũng không cần phải bận tâm quá nhiều.

Hiện tâm trạng của Mạc Khiết Thần không tốt, anh vô cùng đau đầu nhìn số liệu hiển thị trên màn hình không rõ lấy từ đâu ra. Vừa thấy Phỉ Ngọc Minh mở cửa đi vào, khuôn mặt cũng giãn ra đôi chút.

"Cố Sênh đêm qua nói tôi không nên quá thân thiết với anh". Phỉ Ngọc Minh thấy bộ dạng này của anh, vui vẻ cười đùa. "Anh nói thử xem, tôi có nên nghe theo không?".

"Cậu có nghe theo hay không, chẳng phải trong lòng đã có câu trả lời rồi sao. Cần gì phải hỏi tôi". Mạc Khiết Thần bật cười đáp lại. "Mà Cố Sênh thế nào rồi? Tối qua tôi đến, tâm tình của cậu ta cũng không tệ. Là do cậu đúng không?".

"Là do tôi hay do Huân Hàn Trạc, cũng chẳng phải là cảm nhận của anh". Hắn cười cười đáp lại, vẫn quyết định không nói chuyện kia ra mặc dù có nghi vấn trong lòng. "Với cả, cuối tuần này tôi xin nghỉ. Tôi sẽ gửi anh đơn xin nghỉ sau".

"Ừ, tối qua cậu ta cũng nói qua với tôi rồi". Anh gật đầu đáp lại, nhìn thấy tin nhắn hiện trên điện thoại thở dài nói: "Chiều nay Cố Sênh đến công ty thì phải. Cậu có thông tin gì chưa?".

Là một câu hỏi dò, nhưng Phỉ Ngọc Minh lười chơi mèo vờn chuột với người đối diện, vui vẻ lắc lắc điện thoại trong nói: "Có rồi, chiều nay mở cuộc họp. E là tối nay anh lại phải tăng ca lần nữa".

Nói xong đứng dậy rời đi. Mạc Khiết Thần cầm lên bản báo cáo mà hắn vừa nộp, lắc đầu cười nhẹ. Quả nhiên động lòng rồi.