[Đam Mỹ] Khế Hôn

Chương 3




"Ngọc Minh đến rồi đấy à?".

Vu Tử Ân mở cửa bước vào, thấy hắn đang chăm chú làm nốt bản báo cáo dang dở, liền cầm gói xôi nóng tiến đến chỗ hắn. Phỉ Ngọc Minh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cậu mà lên tiếng: "Sao hôm nay đến sớm vậy? Sợ lão Lăng trừ điểm thi đua sao?".

"Phải, phải. Ông đây sợ lão ta trừ điểm thi đua nên phải chạy vội đến đây, ngay cả bữa sáng còn chưa kịp ăn đây này". Vu Tử Ân vừa nói vừa giở gói xôi ra ăn mà giả vờ than vãn, lại nháy mắt mấy cái với hắn, cười đùa vài câu.

Phỉ Ngọc Minh nghe vậy không nói gì thêm, quay lại tập trung làm cho xong báo cáo của mình.

Khoảng hơn mười phút sau, mọi người trong phòng đều đã có mặt, ngay cả Huân Hàn Trạc thường ngày đi muộn, hôm nay cũng đến đúng giờ, điều này khiến mọi người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hắn ta chào hỏi mọi người một câu, rồi bước về phía bàn làm việc của mình mà ngồi xuống.

Vu Tử Ân vừa nhìn thấy hắn ta như nhìn thấy quỷ, cầm gói xôi đi đến chỗ hắn lánh nạn. Ngọc Minh thấy cậu như vậy chỉ biết lắc đầu cười, tay cầm quyển sổ trên bàn đánh nhẹ vào đầu cậu.

"A, sao cậu lại đánh mình?". Vu Tử Ân tự dưng bị đánh như vậy vội nhảy dựng lên, hắn không đáp lại chỉ tiếp tục công việc của mình. Cậu thấy hắn không có thái độ gì, đành ngồi xuống bên cạnh, khều khều tay hắn, nói: "Ngọc Minh, cậu nói thử xem. Cái ghế phó phòng của hắn ta là do giám đốc Cố đẩy vào, hay hắn tự mình mà có được vậy?".

"Cậu đang muốn nói đến Huân Hàn Trạc?". Phỉ Ngọc Minh nghe vậy chỉ biết lắc đầu trả lời. "Cậu ta có được vị trí này là do bản thân hay nhờ giám đốc Cố, cũng không đến lượt chúng ta bàn luận. Nếu cậu rảnh rỗi quan tâm đến chuyện của người ta đến thế, cậu vẫn nên dùng thời gian đó mà chú tâm vào làm việc đi, như thế lão Lăng sẽ không bắt cậu chịu tội thay cho cậu ta nữa".

Vu Tử Ân nghe vậy có chút giận dỗi, khuôn mặt tỏ ra cáu kỉnh đứng dậy đi về chỗ của mình. Phỉ Ngọc Minh cuối cùng cũng được trả lại sự yên tĩnh của mình, cố gắng tập trung làm cho xong bản báo cáo, mà trong lòng không khỏi băn khoăn. Hắn không rõ, cho đến cuối cùng thì cậu đắc tội với lão Lăng hay Huân Hàn Trạc từ lúc nào, mà lần nào xảy ra chuyện thì Vu Tử Ân đều gánh hết tội về mình.

Mãi nửa tiếng sau, Ngọc Minh mới cầm bản báo cáo sang bên Trưởng phòng xin chữ ký. Khi hắn vừa mở cửa bước vào, đã thấy giám đốc Cố đang ngồi xem tài liệu bên cạnh, vội chào y một câu rồi đưa báo cáo cho người đối diện.

Phỉ Ngọc Minh nhìn thẳng khuôn mặt của Mạc Khiết Thần, chậm rãi lên tiếng: "Trưởng phòng Mạc, đây là báo cáo tình hình sản xuất của tháng vừa rồi. Anh xem qua, nếu cần sửa gì, báo với tôi một tiếng. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành trong hôm nay".

Mạc Khiết Thần nghe vậy, chỉ gật đầu rồi bảo hắn ngồi xuống. Hắn cũng không để ý gì nhiều, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế còn trống. Cố Sênh bên cạnh nhìn hắn một chút, chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Anh ngồi ở phía đối diện chợt ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người dửng dưng với chuyện sắp xảy ra còn một người có vẻ như dù trời có sập cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình, chỉ biết lắc đầu cười. Khiết Thần quay sang nhìn hắn, lại thử đánh giá qua một chút, xem giữa hắn và Huân Hàn Trạc, ai mới xứng đáng ngồi ở vị trí mà bao nhiêu người mong ước kia.

Đương khi anh đang hứng chí đánh giá, bỗng có tiếng điện thoại reo. Phỉ Ngọc Minh nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thoại, cảm giác không tốt. Ánh mắt âm trầm nhìn điện thoại một hồi, hắn nhanh chóng lấy cớ rời khỏi. Đến khi cánh cửa phòng khép lại, Phỉ Ngọc Minh lúc này mới chịu bắt máy: "Lần này gọi điện lại vì chuyện gì? Nếu ông cần tiền thì nhắn cho tôi một câu, đừng có gọi làm phiền tôi nữa".

Người đàn ông ở phía đầu dây bên kia nghe hắn nói vậy, vội vã lên tiếng giải thích: "Không, không phải vì tiền. Chuyện, chuyện là, nhà bên kia vừa gọi điện đến. Nói, nói chủ nhật tuần này con, con sẽ dọn đến chỗ con trai họ".

Phỉ Ngọc Minh nghe vậy trực tiếp cúp máy, lúc này hắn mới nhớ ra chuyện "tốt" mà ông ta đem đến cho hắn. Ngọc Minh tức giận, nắm chặt điện thoại trong tay, trở về phòng làm việc.

...

Tâm trạng của Phỉ Ngọc Minh hôm nay không được tốt, cả Lam La và Vu Tử Ân gọi điện rủ đi uống cà phê, nhưng hắn một mực từ chối. Để rồi bây giờ, bản thân hắn không biết nên đối mặt với sự việc sắp tới như thế nào.

Học Uyên thấy con trai như vậy, cũng không biết nên an ủi hắn như nào. Bà chỉ biết ngồi sắp xếp quần áo, đồ dùng cá nhân vào trong chiếc vali cỡ nhỡ giúp hắn mà thôi. Chuyện hôm nay xảy ra, tuy không phải do bà gây nên nhưng rốt cuộc vẫn là tự trách bản thân mình.

Dường như Phỉ Ngọc Minh biết bà đang nghĩ gì, thở dài mà ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay lấm tấm đồi mồi kia, nói nhỏ: "Mẹ đừng trách bản thân, con không sao. Chuyện này xảy ra, có trách vẫn là trách ông ấy mà thôi. Hơn nữa con cũng đã đồng ý rồi, nên muốn rút cũng không được nữa".

Âm thanh ấm áp vang vọng, bà nghe vậy cũng yên tâm phần nào mà ôm lấy hắn. Bà biết, từ trước giờ hắn chưa từng oán trách bà câu nào, ngay cả khi thuyết phục hắn đồng ý ký vào tờ giấy gán thân kia, Ngọc Minh cũng không mở miệng ca thán một câu. Có chăng vì thế, mà Học Uyên vẫn luôn cảm thấy có lỗi với hắn.

Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng, Phỉ Ngọc Minh vỗ vai an ủi bà mấy câu, rồi bước ra mở cửa. Người kia thông báo xe đợi ở dưới nhà, giục hắn mau chóng khởi hành. Học Uyên nghe vậy đành lau đi nước mắt còn vương trên khóe mi, không dám nhìn thẳng mắt hắn, dặn dò vài câu: "Ngọc Minh, con sang bên đó, nhớ đừng để gia đình họ phật ý. Mẹ biết con là đứa kén ăn, nhưng sang bên đó rồi, con hãy cố gắng hòa nhập". Bà khẽ nấc một cái, nắm chặt lấy vạt áo của mình, nói thêm: "Con sang bên đó một mình, mẹ không yên tâm chút nào, nhưng mẹ không thể sang đó cùng con được. Sang bên đấy, con phải tự chăm sóc bản thân mình. Con lại là đứa hay ốm, đừng ăn hay uống đồ lạnh quá nhiều, nghe chưa?".

Phỉ Ngọc Minh nghe vậy, không biết làm thế nào, tay chân luống cuống mà ôm chặt lấy bà. "Mẹ, con nhớ rồi. Mẹ an tâm, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt". Hắn nói rồi, một tay xách vali còn tay kia cầm túi vải, mau chóng rời đi. Khi hắn đã yên vị trên xe, Học Uyên mới bước ra ngoài hiên, lặng nhìn chiếc xe lăn bánh.

Nửa tiếng sau, chiếc xe đỗ trước cổng căn biệt thự rộng lớn. Phỉ Ngọc Minh không nhờ vả ai, tự mình xách đồ vào trong nhà. Hắn chẳng còn tâm trạng nào để ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ cúi đầu theo người kia bước vào bên trong.

"Cậu ba". Người kia đột nhiên dừng lại, khiến hắn suýt nữa thì va phải gã. "Người đã đưa đến rồi".

Kẻ kia nghe vậy, chỉ "ừ" một câu rồi tiếp tục xem tài liệu. Phỉ Ngọc Minh đứng ở phía sau, có lẽ không nhìn thấy y nên khi phòng khách chỉ còn hai người họ, lúc này hắn mới nhận ra người đang ngồi trước mặt mình là ai.

"Giám, giám đốc Cố". Phỉ Ngọc Minh giật mình, lùi lại vài bước. Đến cuối cùng, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Người đang ngồi kia là giám đốc Cố của CRS và y cũng đã có người thương, làm sao có thể...

Cố Sênh nghe thấy thanh âm bàng hoàng của hắn, chậm rãi đặt tài liệu trên tay xuống, nhàn nhạt lên tiếng: "Ngạc nhiên? Cậu ngồi xuống đi, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu".

Phỉ Ngọc Minh nghe vậy, chỉ biết kéo vali đến gần chiếc ghế đối diện mà ngồi xuống. Cố Sênh không khách khí gì, lập tức vào chủ đề chính: "Chắc cậu cũng biết nguyên nhân vì sao bản thân có mặt ở đây rồi, tôi không nói lại nữa. Chỉ là sắp tới đây, tôi và cậu sẽ ở cùng một chỗ, nên có một số việc tôi cần nói với cậu".

Hắn không phải loại người ngu ngốc đến mức không biết chuyện mà y muốn nói đến ở đây là gì, nhưng hắn cũng đành phải giả vờ như không biết mà gật đầu đồng ý.

Sau khi nói chuyện xong, Phỉ Ngọc Minh theo người giúp việc đi lên phòng đã được chuẩn bị cho mình. Phòng hắn ở ngay sát bên cạnh phòng của Cố Sênh, dù không biết y làm vậy là có ý gì nhưng cũng không phản đối, chậm chạp kéo vali bước vào bên trong căn phòng.

Những điều mà Cố Sênh nói, thực ra cũng không có gì phiền phức. Phỉ Ngọc Minh sống ở đây sẽ không có bất tiện gì, hắn hoàn toàn có thể ra ngoài tụ tập ăn uống với bạn bè, y không phản đối. Chỉ là hắn biết về mối quan hệ giữa Cố Sênh và Huân Hàn Trạc, nên y cũng chẳng giấu, cái Cố Sênh cần là hắn coi như không nhìn, không nghe thấy là được. Mà đây là việc mà hắn làm giỏi nhất từ trước đến nay, y cũng chẳng cần phải lo lắng.

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, Phỉ Ngọc Minh nhìn lên đồng hồ quả lắc trên tường, thấy đến giờ nấu cơm vội vàng chạy xuống dưới nhà.

Lúc này, người giúp việc phụ trách bếp núc đang tất bật chuẩn bị thức ăn. Phỉ Ngọc Minh vui vẻ đi đến, nói muốn tự mình nấu cơm một hôm. Mọi người thấy hắn như vậy, xanh mặt vội vàng nói: "Cậu chủ, chuyện này không được đâu. Cậu ba mà biết chúng tôi để cậu chủ tự mình nấu cơm, e là cậu ba sẽ đuổi việc chúng tôi mất".

Hắn nghe vậy có chút bối rối, không biết nên làm thế nào. Sau khi suy nghĩ một hồi, Phỉ Ngọc Minh nhìn mọi người mà vui vẻ lên tiếng: "Chị hai à, chị cứ để em nấu cơm đi. Em cũng hay nấu ăn ở nhà cũng quen rồi. Với cả lát nữa anh ấy có trách, em sẽ không để các chị phải chịu phạt đâu".

Phỉ Ngọc Minh nói rồi nhanh chóng vo gạo, bắc nồi cơm. Hắn nhìn sơ qua đồ mọi người đã chuẩn bị rồi nhanh chóng bắt tay vào làm, đôi tay thoăn thoắt vừa thái rau trên thớt rồi quay sang xào thịt trong chiếc chảo lớn trên bếp, cả căn nhà tràn ngập mùi thơm của hương vị đồ ăn.

Tầm nửa tiếng sau, bữa cơm tối gần như đã hoàn thành. Phỉ Ngọc Minh đem đĩa thức ăn đặt lên bàn, đúng lúc Cố Sênh từ trên phòng bước xuống. Y nhìn thấy hắn một bên xơi cơm ra bát tô, một bên sắp hai bát ăn cơm cùng đôi đũa ăn để trên bàn. "Giám đốc Cố, anh muốn ăn cơm hay thức ăn trước?".

"Mấy người đang làm cái quái gì? Ai nói mấy người để cho cậu ta nấu cơm? Sau hôm nay, mấy người khỏi cần đến đây làm việc nữa, cút hết đi cho tôi!". Cố Sênh không để ý đến câu hỏi của hắn, quay sang nhìn đám người bên cạnh hỏi. Một trong số người người giúp việc, lắp bắp trả lời: "Cậu ba, là, là cậu chủ muốn tự mình làm cơm. Chúng, chúng tôi không cản được".

"Cậu ta muốn làm gì cũng được? Từ bao giờ mấy người có thói tự cho mình quyết định vậy?". Cố Sênh nhướng mày nhìn cô, lần này y tức giận thật rồi. Phỉ Ngọc Minh đứng yên nãy giờ, thấy y như vậy chỉ có thể lắc đầu, hắn vừa xơi cơm vừa giải thích: "Giám đốc Cố, nếu anh muốn trách thì trách tôi thôi, họ không có lỗi. Là tôi muốn tự mình nấu cơm, họ không ngăn được. Nếu như anh muốn đuổi, vẫn nên đuổi tôi trước".

Cố Sênh nghe vậy, cười khẩy một cái: "Đuổi cậu? Câu nghĩ tôi không dám sao?". Y nói xong, gạt đổ bát cơm trắng còn vương hơi nóng trên mặt bàn, tiếng bát vỡ khiến mọi chuyện tưởng chừng như đơn giản bỗng trở nên căng thẳng.

"Tất nhiên là anh có thể". Phỉ Ngọc Minh lắc đầu cười khổ đáp lại, nhìn bát cơm trắng vương vãi trên sàn nhà. Hắn chẳng nề hà gì, cúi xuống dọn dẹp đống hỗn độn kia đi. Cố Sênh nhìn hắn như vậy, mới cảm thấy ngứa mắt làm sao. Sau khi dọn xong, hắn mới nói thêm: "Giám đốc Cố, trước hết là tôi xin lỗi khi chưa có sự cho phép của anh, đã tự tiện vào bếp nấu cơm. Nhưng tôi vốn là người cực kỳ kén ăn, tôi chỉ có thể ăn đồ của mẹ tôi nấu hoặc tôi tự làm mà thôi".

Hắn vừa nói vừa vân vê gấu áo, khẽ ngước lên nhìn thấy y không có ý kiến gì, mới có đủ can đảm để nói tiếp: "Nếu như anh không muốn ăn đồ tôi nấu, cũng không sao. Sau này họ vẫn sẽ làm cơm cho anh, còn đồ ăn của tôi, tôi tự làm là được".

Cố Sênh im lặng nhìn hắn, không nói câu gì. Phỉ Ngọc Minh thấy y như vậy có chút khẩn trương, dù sao hắn cũng là người đến ở nhờ, không thể làm gì quá phận được. Mãi sau Cố Sênh mới chịu động đũa, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: "Khỏi cần phiền phức như vậy, cậu nấu cơm là được rồi. Muốn nấu gì thì bảo người giúp việc đi chợ để trong tủ lạnh, tối về rồi nấu".