[Đam Mỹ] Khế Hôn

Chương 4




Sau khi ăn xong, Cố Sênh không nói câu gì, lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài phòng khách và bật tivi lên xem nghị sự buổi tối. Phỉ Ngọc Minh cũng đứng dậy, nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa với lau dọn phòng bếp một chút mới an tâm rời đi. Lúc hắn bước đến phòng khách, vừa vặn chương trình nghị sự đang đề cập tới vấn đề sản xuất hàng hóa trong nước. Đây cũng là mục điểm mà Ngọc Minh quan tâm, nên chẳng cần đợi sự đồng ý của người kia, hắn đã bước đến chiếc sô pha màu kem.

Cố Sênh thấy hắn ngồi xuống, lạnh nhạt quay sang nhìn nhưng Ngọc Minh chỉ tập trung vào chương trình đang chiếu nên không để ý tới ánh mắt của y. Cũng vì thế mà Cố Sênh phát hiện hắn có thói quen vô cùng thú vị, mỗi khi có ý kiến trùng với suy nghĩ của mình thì Phỉ Ngọc Minh sẽ gật gù biểu thị sự đồng tình còn nếu có ý kiến trái chiều hắn sẽ theo thói quen mà lên tiếng phản bác. Cũng giống như lúc này, người dẫn chương trình vừa đưa ra ý kiến đã thấy hắn lên tiếng phản biện lại: "Cái này không đúng. Dù năm nay số lượng sắt thép được sản xuất ra ít hơn năm ngoái là thật, nhưng tổng doanh thu trong năm chưa chắc đã giảm".

"Tại sao lại không?". Cố Sênh vừa nghe hắn nói, hứng thú lập tức hỏi lại, trong giọng điệu còn có chút kích động. "Đối với công ty chuyên sản xuất sắt thép như CRS, doanh thu trong năm sẽ được tính trên số lượng sắt thép được sản xuất ra. Nếu năm nay số lượng sắt được sản xuất ra ít hơn năm trước, việc giảm doanh thu cũng coi là điều hiển nhiên".

"Giám đốc Cố, anh nói vậy có phần không đúng". Phỉ Ngọc Minh không những không chịu thua, lại dùng những kiến thức đã học cùng kinh nghiệm của bản thân tích cóp được, cùng y tranh luận. "Doanh thu của một công ty dựa trên doanh số bán hàng chứ không phải số lượng mặt hàng được sản xuất ra. Nếu như bây giờ anh sản xuất ra được mười tấn sắt thép như năm ngoái nhưng chỉ bán được có bốn tấn, trong khi đó năm ngoái anh bán được bảy tấn, lúc đó mới gọi là giảm doanh thu".

Hắn dừng lại đôi chút, lấy điện thoại từ trong túi áo, kiểm tra một ít số liệu rồi đưa cho Cố Sênh, nói tiếp: "Giám đốc, anh xem. Năm ngoái, CRS bán được hơn bảy tấn sắt mà năm nay, tính đến thời điểm hiện tại, chúng ta đã bán được hơn năm tấn rưỡi, cao hơn một phẩy hai lần so với cùng kỳ năm ngoái. Đúng là năm nay lượng sắt thép sản xuất ra ít hơn năm ngoái là thật, nhưng chưa thể khẳng định doanh thu năm nay sẽ giảm. Ngoài ra, hiện tại mới đang giữa tháng tám còn hơn bốn tháng nữa mới hết năm, giờ khẳng định sớm như vậy chẳng phải quá sớm hay sao?".

Cố Sênh nghe hắn nói xong, có chút hài lòng, cười nhẹ. Mạc Khiết Thần nói không sai, Phỉ Ngọc Minh là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của CRS. "Tốt, trưởng phòng Mạc đúng là có mắt nhìn người. CRS có nhân viên như cậu, quả thật rất tốt. Trong công ty khó có người nào dám đứng lên phản biện ý kiến của tôi, vậy mà cậu lại dám ngồi cạnh tôi và nói ra suy nghĩ của mình. Chỉ cần một điểm này, tôi cũng có thể đưa cậu lên chức phó phòng rồi".

Phỉ Ngọc Minh nghe xong, không biết nói gì ngoài hai chữ cảm ơn. Thấy không còn sớm nữa, hắn cũng không muốn ở lại đành xin phép về phòng. Cố Sênh không có ý định giữ hắn lại, gật đầu đồng ý. Trong lòng y bỗng cảm thấy vui vẻ, bản thân cảm giác việc hắn xuất hiện trong cuộc sống của mình, chưa chắc đã là không tốt.

Trời đã về đêm, do sáng mai có cuộc họp nên Cố Sênh cũng không nán lại ở phòng khách thêm nữa mà lên tầng chuẩn bị đi ngủ. Lúc chuẩn bị đóng cửa phòng, y nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng tắt đèn, Cố Sênh thuận theo đó rồi đóng cửa lại.

Từ trước tới giờ, Phỉ Ngọc Minh vẫn luôn giữ thói quen dậy sớm, khi đồng hồ treo tường điểm đúng sáu tiếng chuông, người giúp việc đã thấy hắn từ trên phòng bước xuống. Mọi người nhìn hắn đang đi về phía này, khẽ cau mày nhìn nhau nhưng cũng biết điều, không ai bảo ai nhanh chóng rời đi.

Hắn còn chưa kịp nói câu gì, đã thấy mọi người đi hết chỉ khẽ thở dài bước vào bên trong phòng bếp. Ánh mắt nhìn xung quanh một lát, trong lòng không khỏi cảm thán một câu. Hắn không nghĩ bữa sáng lại cần nhiều đồ như vậy, lại khá tốn thời gian để nấu cho một bữa sáng. Thế là Phỉ Ngọc Minh quyết định đem toàn bộ số nguyên liệu đang chế biến dở vào trong tủ lạnh, chuẩn bị nấu một nồi cháo gạo nếp.

Hắn nhanh chóng tiến về phía chỗ để gạo, múc ra hơn một chén gạo nếp đem đi ngâm, tiếp đó bắc một nồi nước lên trên bếp. Đợi khoảng hơn hai phút, khi nồi nước đã bắt đầu sôi lăn tăn, Ngọc Minh đi vo gạo rồi đổ vào nồi. Trong khi chờ cháo chín, hắn tranh thủ nấu một ít thức ăn cùng cơm nóng đựng ở trong cặp lồng nhỏ, dành cho bữa trưa. Ngọc Minh một bên chiên trứng, một bên khuấy nồi cháo để không bị khét, chỉ một lúc sau mùi thơm từ nồi cháo đã lan tỏa ra khắp căn phòng bếp.

"Bữa sáng có những món gì?". Bỗng từ phía sau có giọng nói trầm khàn vọng đến, ánh mắt y hơi khẽ cau lại nhìn người con trai trước mặt đang chú tâm làm đồ ăn cho mình. "Ngửi mùi thơm vậy, là cháo sao?".

"Giám đốc Cố, anh dậy rồi". Phỉ Ngọc Minh sắp ra hai chiếc bát nhỏ, quay người chào y một tiếng. "Anh mau ngồi xuống đi, cháo sắp được rồi. Tối qua tôi thấy anh ăn nhiều thức ăn sợ khó tiêu hóa, vì thế sáng tôi nấu ít cháo cho anh. Mong anh đừng chê".

"Có ăn là được rồi".

Cố Sênh nhận lấy bát cháo từ hắn, dù trong lòng có chút không vui nhưng chẳng hiểu sao vẫn cầm lấy chiếc thìa nhỏ, xúc một miếng bỏ vào miệng. Mùi vị không tệ, y cảm nhận được vị thanh nhàn nhạt của cháo và một chút ngọt của đường. Đúng là dạo này dạ dày của y không tốt nên ăn không được ngon, may có bát cháo của hắn nên mới cầm được cơn đau hành hạ mấy hôm nay.

"Giám đốc Cố, tối nay anh muốn ăn gì?". Phỉ Ngọc Minh đem hai chiếc bát đi rửa, thuận miệng hỏi một câu. "À, anh có dị ứng hay không ăn được món nào không? Để tôi còn tránh".

"Cậu muốn ăn gì thì nấu cái đó đi, trước giờ tôi không quan trọng việc này. Tôi cũng không bị dị ứng với món ăn, cứ tùy ý cậu đi". Cố Sênh ngẩn người đáp lại, quả thật trước giờ người giúp việc nấu gì, y không có ý kiến. Nay nghe Ngọc Minh hỏi vậy, y có chút ngập ngừng mà không biết nên trả lời thế nào. "Cậu ăn xong rồi? Vậy ra ngoài chờ tôi một lát, tôi đưa cậu đi làm".

"Không cần đâu". Phỉ Ngọc Minh nghe vậy, vội vàng lên tiếng từ chối. "Tôi bắt xe buýt được rồi, không dám làm phiền tới anh. Giám đốc Cố, tôi xin phép đi trước".

Không để y nói thêm lời nào, Ngọc Minh với lấy cặp lồng nhỏ trên bàn, mau chóng rời khỏi căn biệt thự. Cố Sênh thấy hắn như vậy cũng không tỏ thái độ gì, dù sao việc bản thân là giám đốc lại đích thân đưa nhân viên đi làm, có lẽ cũng không phải điều tốt lành gì. Hơn nữa Cố Sênh cũng không muốn người yêu mình biết chuyện, nên hai người vẫn không nên đi làm cùng nhau sẽ tốt hơn.

...

"Ngọc Minh".

Khi Phỉ Ngọc Minh vừa mới bước chân vào công ty, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vội ngẩng đầu lên nhìn, là Lam La. Đột nhiên hắn quên mất, CRS với MTG có hợp tác với nhau trong một dự án, sẽ được ký vào cuối tháng này. Lần này Lam La đến đây chắc cũng vì chuyện hợp tác với CRS, Phỉ Ngọc Minh bước về phía anh một đoạn lại đúng lúc Cố Sênh từ cửa bước vào, y thấy hai người họ mỉm cười với nhau, trong lòng có chút không thoải mái.

"Giám đốc La". Cố Sênh chậm rãi bước đến, ánh mắt nhìn hắn một cái rồi giơ tay bắt lấy tay người đối diện. "Nếu anh đã đến, cuộc họp cũng nên bắt đầu rồi. Phỉ Ngọc Minh, cậu cũng nên về phòng làm việc đi, sắp muộn giờ làm rồi đấy". Trải‎ nghiệm‎ đọc‎ tr𝓾yện‎ số‎ 1‎ tại‎ ﹢‎ T‎ R‎ 𝓾‎ 𝙈‎ T‎ R‎ 𝖴‎ 𝓨‎ e‎ 𝑁.𝚅n‎ ‎ ﹢

Y nói rồi tiến về phía thang máy, hai người họ nghe vậy chỉ kịp đáp lại một câu "tôi biết rồi". Phỉ Ngọc Minh nhún nhún vai một cái, nhìn người bên cạnh nói thêm: "Lam La, em đi làm việc đây. Anh cùng giám đốc Cố vào họp đi, em không làm phiền hai người nữa".

"Ngọc Minh, trưa nay ăn cơm với anh đi. Có được không?". Lam La thấy hắn định rời đi, vội kéo tay hắn lại hỏi. "Cũng lâu lắm rồi, em với anh không ăn cơm cùng nhau rồi".

"Trưa nay em có việc đột xuất, nên không đi cùng anh được rồi". Hắn cũng muốn đi lắm, nhưng chiều nay phòng đột nhiên có cuộc họp nên buổi trưa chỉ có thể tranh thủ vừa ăn cơm vừa chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, nên không đi được. "Hay là để cuối tuần đi, chủ nhật này em rảnh, có thể đi được".

Lam La nghe vậy cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý, tuy anh không muốn rời đến cuối tuần nhưng hắn đã nói vậy rồi, anh cũng không muốn gượng ép. Phỉ Ngọc Minh thấy anh đồng ý, khẽ vươn người hôn nhẹ lên môi anh rồi mau chóng lên phòng làm việc. Vừa mới mở cửa phòng, đã thấy mọi người có mặt đông đủ, ngay cả trưởng phòng cũng đang chờ hắn đến. "Phỉ Ngọc Minh, cậu đến muộn". Mạc Khiết Thần vừa thấy hắn bước vào, lên tiếng tiếng nhắc nhở. "Mọi người đang chờ cậu đấy".

"Trưởng phòng Mạc, còn năm phút nữa mới đến giờ làm". Phỉ Ngọc Minh cũng không vừa, giơ đồng hồ trên bàn ra trước mặt anh, nói. "Anh có chuyện gì muốn thông báo thì nói đi, xong chúng tôi còn làm việc".

Mạc Khiết Thần hơi ngẩn người nhìn hắn, anh không biết nên khóc hay nên cười, với tính cách này của Phỉ Ngọc Minh mà có thể khiến cho thằng bạn anh đổ gục mới là chuyện lạ. Anh gạt câu chuyện sang một bên, bắt đầu phổ biến công việc ngày hôm nay, xong xuôi mới rời đi.

Cuộc họp buổi chiều coi như là thuận lợi, tuy rằng có chút khúc mắc ở khu lắp ráp nhưng cuối cùng cũng đưa ra được phương án giải quyết. Khi cuộc họp kết thúc đã gần năm giờ chiều, cũng đã đến giờ tan tầm, Phỉ Ngọc Minh nhanh chóng sắp xếp đồ chuẩn bị về thì Vu Tử Ân ở phía bên kia gọi một câu.

"Ngọc Minh, hôm nay trưởng phòng mời mọi người đi ăn. Cậu cũng đi đi". Cậu vừa nói vừa bước đến, đem tập tài liệu hắn đang cầm trên tay xuống dưới bàn. "Nghe nói, nay giám đốc Cố cũng đến nữa".

"Giám đốc Cố?". Một câu này khiến hắn có chút giật mình, dù sao việc giữa hai người họ không thể để người ngoài biết, đành thu lại vẻ ngạc nhiên trên mặt. "Nay mọi người ăn ở đâu vậy?".

"Ở Sheatland, phòng mình hay ăn ở đấy mà". Vu Tử Ân cười cười đáp lại. Hắn nghe vậy, có chút ỉu xìu lại nhìn cậu nói: "Ừ. Vậy mọi người đi ăn đi, mình không đi đâu".

Phỉ Ngọc Minh nói rồi, đứng dậy đi về mặc cho cậu ngẩn người đứng đó. Đây đã là lần thứ ba mươi hắn từ chối đi ăn với phòng, Vu Tử Ân cũng không cảm thấy lạ.

Hắn không rõ Cố Sênh có ăn cơm ở nhà hay không, nhưng không dám nhắn tin hỏi y. Cuối cùng khi ngang qua chợ mua ít đồ vẫn mua dư ra một ít để nếu y có về, cũng không phải lo thiếu đồ ăn. Sau khi đi chợ về, Phỉ Ngọc Minh mới nhận được tin nhắn của Cố Sênh, nói tối đi ăn cùng phòng nên không phải nấu cơm.

Phỉ Ngọc Minh đọc xong lại nhìn xuống đống đồ đang cầm trên tay, mấy cái này đành để tối mai nấu vậy. Hắn đưa đồ cho người việc đem cất vào tủ lạnh, chậm chạp lên tầng thay quần áo mãi mới xuống bếp nấu một bữa cơm đơn giản cho bản thân.

Cố Sênh cùng Huân Hàn Trạc khoác tay nhau đi vào quán ăn, y nhìn qua một lượt không thấy người kia đâu, có chút khó chịu lên tiếng hỏi: "Phỉ Ngọc Minh đâu? Sao không thấy cậu ta?". Vu Tử Ân ngồi phía đối diện nghe y hỏi, ngập ngừng trả lời: "Ngọc Minh nói không đến. Giám đốc Cố, anh muốn gặp cậu ấy sao? Có cần tôi gọi điện cho cậu ấy đến không?".

"Không cần. Mọi người dùng cơm đi". Cố Sênh thấy cậu nói vậy, lại nhớ đến thói quen sinh hoạt của hắn, có chút phiền muộn. Tuy nhiên đây là quán mà Hàn Trạc yêu thích nên y không thể vì người kia mà tự nhiên thay đổi địa điểm.

Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, Cố Sênh chưa về nhà. Phỉ Ngọc Minh vẫn ngồi ở phòng khách, chờ y về an toàn mới yên tâm. Phải mất một lúc sau đó, hắn nhận được tin nhắn từ người kia gửi đến. Đọc xong chỉ biết thở dài, quay sang dặn dò người việc một chút rồi chính mình quay trở về phòng, lấy chăn gối sang phòng khác ngủ.

Tin nhắn kia là của Cố Sênh, nói đêm sẽ đưa Huân Hàn Trạc về biệt thự và bảo hắn qua phòng khác ngủ tạm một đêm. Phỉ Ngọc Minh nở nụ cười nhạt thếch, chẳng biết vì sao bản thân lại có nhã hứng chờ người ta trở về, đúng là tự mình đa tình.

Nửa tiếng sau, tiếng xe ô tô đỗ vào gara làm Ngọc Minh tỉnh giấc. Lại nghe thấy tiếng ồn ào từ dưới tầng vọng lên, hắn biết hai người đã trở về. Thở dài một cái, hai người họ quả nhiên đã uống say rồi. Ngọc Minh chẳng nghĩ gì nữa, chầm chập tiến vào giấc ngủ mặc kệ hai người kia, muốn làm gì thì làm.

Nhưng, hắn nào có ngủ được. Hắn chợt nhớ tới mẹ, nhớ đến những bữa ăn bà nấu cho mình. Ngọc Minh chẳng muốn sống ở đây nữa, nơi này với hắn lạnh lẽo làm sao. Có đôi khi lại nghĩ, nếu hắn chết liệu khế hôn cũng vì thế mà hết hiệu lực chăng?