[Đam Mỹ] Khế Hôn

Chương 5




Hôm nay Phỉ Ngọc Minh dậy sớm hơn thường lệ, nhìn đồng hồ còn chưa đến sáu giờ sáng, mà bất giác thở dài. Sau khi chỉnh trang âu phục trên người, hắn chậm bước xuống dưới tầng. Người giúp việc trong nhà nhìn sắc mặt hắn không tốt, nên chẳng dám nói gì nhiều vội quay đi chỗ khác. Hắn cũng không để ý, mặc mọi người làm việc của mình, buồn bực ném chiếc cặp xuống chiếc ghế bên cạnh.

Phỉ Ngọc Minh lười nhác bước vào phòng bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra một ít thịt gà, ngô, nấm hương cùng với trứng gà và bột năng chiều qua mua về, nhanh chóng làm xong một nồi súp gà nóng hổi. Ngẫm nghĩ một chút lại ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, cũng chỉ còn hơn mười phút nữa hai người kia sẽ xuống. Ngọc Minh thở dài, đưa tay bật lại nồi cơm tiếp đó đem đồ ăn còn thừa từ tối qua để vào trong lò vi sóng hâm lại.

Đến khi nồi cơm bật nấc, hắn nhanh nhẹn sắp cơm và thức ăn vào trong cặp lồng nhỏ, thuận tiện lên tiếng: "Bác quản gia".

"Cậu chủ". Lão quản gia đang ở bên ngoài phòng khách giao việc cho người giúp việc, nghe thấy hắn gọi vội vàng bước đến phòng bếp. Nhìn khuôn mặt thiếu ngủ của hắn, ông lắc đầu tỏ ý không vừa lòng. "Cậu chủ có điều gì căn dặn?".

"Cũng không có gì nhiều đâu ạ". Hắn ngước mắt lên nhìn, chào ông một câu rồi nói tiếp. Trên tay cầm một bát súp nóng để lên trên cặp lồng, miễn cưỡng chấp nhận. "Bữa sáng của giám đốc Cố, cháu làm xong rồi. Lát nữa anh ấy xuống, bác bảo người giúp việc đun lại cho nóng rồi mới để anh ấy ăn. Cháu có việc nên đi trước đây ạ".

"Tôi nhớ rồi, thưa cậu chủ". Ông khẽ cúi đầu, đáp lại. Như nhớ ra chuyện gì, quay sang gọi hắn. "Đêm qua cậu ba có đưa người về. Chuyện này, cậu chủ...".

"Cháu biết rồi ạ. Bác cũng đừng nói bữa sáng hôm nay do cháu làm nhé. Cháu muộn mất rồi, cháu đi đã". Phỉ Ngọc Minh không cảm thấy buồn phiền, cầm lấy chiếc cặp chạy vội ra ngoài. Lão quản gia thấy hắn hiểu chuyện như vậy, trong lòng cảm thấy rối rắm nhưng việc này vốn không phải chuyện mà ông nên quản, đành bất lực rời đi.

Phỉ Ngọc Minh vừa rời khỏi căn biệt thự lớn, phía trên hành lang tầng hai đã nghe thấy tiếng cười nói của hai người đàn ông trẻ, Cố Sênh và Huân Hàn Trạc nắm tay nhau xuống tầng. Lão quản gia sai người đun lại nồi súp cho nóng, dặn dò đôi ba câu mới an tâm rời đi.

Đám người giúp việc nghe qua cũng hiểu ý nên không dám làm bừa, lúc đặt bát súp lên bàn chỉ nói hai, ba câu rồi nhanh chóng rời đi. Cố Sênh nhìn qua không nói gì nhiều, y biết rõ bữa sáng là do ai chuẩn bị nên không hỏi gì thêm, chậm rãi thưởng thức bữa sáng. Nhưng người ngồi bên cạnh lại không giữ được bình tĩnh, khẽ cau mày quay sang nhìn người giúp việc, đằng hắng giọng: "Bữa sáng hôm nay do ai làm? Chẳng phải mọi lần, bữa sáng được chuẩn bị đầy đủ các món hay sao? Nay có mỗi bát súp gà thế này, ăn kiểu gì được?".

"Chuyện, chuyện này...". Người giúp việc nghe xong, giật mình quay lại. Cô không biết nên trả lời cậu ta thế nào, cũng không dám trả lời bừa chỉ có thể nhìn về phía người ngồi kia mà thôi. Cố Sênh ung dung tự tại, ăn hết bát súp của mình, đưa bát cho cô nói: "Lấy tôi thêm bát nữa", đôi môi khẽ nhếch tỏ ý vừa lòng rồi quay sang nhìn Hàn Trạc, nói thêm: "Dạo này biệt thự có tuyển một đầu bếp mới, tay nghề cũng không tệ. Em ăn thử đi. Nếu hợp, anh bảo cậu ta làm một ít đồ ăn cho em".

"Nhưng mà...". Huân Hàn Trạc vốn định nói thêm vài câu nhưng nhìn thấy ánh mắt của đối phương, vội cụp mắt xuống mà nhắm mắt ăn cho xong bát súp của mình. "Ôi, quả đúng như anh nói. Súp gà này rất ngon, tuy đã ăn món này vài lần nhưng vẫn khiến em ngạc nhiên. Sau này, em phải thường xuyên đến nhà anh ăn cơm mới được".

Cố Sênh nghe vậy, cười cho qua chuyện. Việc xảy ra đêm qua, y vẫn canh cánh trong lòng, dù hai người họ còn chưa kết hôn cũng không có tình cảm nhưng y vẫn cảm thấy bản thân nên cho hắn một lời giải thích, nhưng nghĩ mãi vẫn chưa biết nên mở lời thế nào. Cuối cùng y đành gác lại, lái xe đưa Sở Phi Viễn đến công ty.

...

Vu Tử Ân ngáp ngủ đẩy cánh cửa phòng ra, ánh đèn sáng chiếu rọi thẳng vào mắt khiến cậu bị chói. Đến khi đã quen với ánh sáng, đã thấy Phỉ Ngọc Minh vừa ăn sáng vừa xem đống tài liệu trên bàn, quả thật là một con người bận rộn công việc. Nhìn hắn mà cười hề hề.

"Ngọc Minh, nay cậu đến sớm vậy?". Vu Tử Ân ngậm mẩu bánh mì, bước đến bàn làm việc của mình. Nhìn qua thấy đồ ăn sáng của hắn, có chút thèm ăn. "Bữa sáng của cậu ngon thật đấy, cho mình ăn với".

"Cậu ăn cho xong bánh mì trên tay đi, xin mình làm gì?". Phỉ Ngọc Minh không vừa, chẳng khách khí gì mà đốp chát lại vài câu. "À quên, chín giờ sáng nay công ty có cuộc họp. Tử Ân, cậu đi thay mình nhé".

"Cái gì? Sao lại là mình?". Cậu nghe thấy thế, đôi chân bất giác khụy hẳn xuống. Không nghĩ nhiều, cậu liền quăng mẩu bánh mì đang gặm dở vào sọt rác, chạy sang bàn làm việc của hắn. "Ngọc Minh, cậu nói cho mình biết đi. Có phải hôm qua cậu cãi nhau với lão Lăng hay trưởng phòng Mạc đúng không?".

"Liên quan?". Hắn vừa ăn một thìa súp nóng vừa chớp mắt nhìn cậu hỏi lại, trong giọng nói có pha chút cười đùa. "Không có gì đâu, hôm nay mình thấy trong người không được khỏe, nên mới phải nhờ đến cậu. Hơn nữa, mình còn phải làm nốt báo cáo, chiều đã phải nộp cho lão Lăng rồi".

Vu Tử Ân nghe xong, xụ mặt xuống. Mắt hấp háy nhìn bát súp trên bàn nhưng không dám xin một tiếng. Hai người cười đùa với nhau một lúc, cậu nhìn qua thấy sắc mặt hắn quả thật không được tốt lắm, nên cũng không từ chối, đành chấp nhận đi họp thay hắn.

Huân Hàn Trạc mang tâm trạng vui vẻ mở cửa bước vào, thấy trong phòng có mỗi hai người họ, cậu ta vui vẻ tiến đến chào một tiếng. Phỉ Ngọc Minh mắt nhìn thấy vội quay đầu sang chỗ khác, chẳng biết thế nào nhưng chột dạ trong lòng.

"Hàn Trạc, sao hôm nay đến sớm vậy?". Vu Tử Ân bên ngoài thì cười nói nhưng bên trong lại không ngừng phỉ nhổ người ta. Vui vẻ nói thêm: "Chẳng phải mọi hôm, cậu hay đi muộn lắm sao? Hay hôm nay, giám đốc Cố đưa cậu đi làm?".

"Cậu có vẻ biết rõ về chuyện của tôi nhỉ, Vu Tử Ân?". Huân Hàn Trạc không hề kém cạnh, nói lại vài câu. Quay sang, cười giả lả chào hắn. "Ngọc Minh, sáng sớm vui vẻ. Mà bữa sáng, cậu cùng dùng súp gà hay sao?".

"Ừ, có chuyện gì à?". Phỉ Ngọc Minh giả vờ ngạc nhiên ngẩng lên, cười cười đáp lại. Cậu ta vừa khoác vai Vu Tử Ân, vừa cúi xuống nhìn chiếc bát quen mắt, trong lòng có chút nghi hoặc. "À, không có chuyện gì. Bữa sáng nay, tôi cùng với giám đốc Cố cũng dùng qua món súp gà, nên cảm thấy trùng hợp thôi".

Hắn nghe xong chỉ có thể gượng cười, cất chiếc bát thủy tinh vào bên trong túi giấy cũng không quan tâm đến cậu ta nữa, quay sang Vu Tử Ân bàn giao công việc. Huân Hàn Trạc thấy hắn không để ý gì đến mình, tức giận đưa chân đá sọt rác rồi quay về bàn làm việc của mình. Sau khi hai người bàn giao công việc xong xuôi, mọi người đã đến đầy đủ.

Vu Tử Ân cầm một chồng tài liệu trở về bàn làm việc, khuôn mặt cậu bỗng méo xệch. Mọi người thấy vậy đồng loạt quay sang nhìn Phỉ Ngọc Minh, trong lòng không rõ có phải hắn bắt nạt Vu Tử Ân hay không, mà sao khuôn mặt cậu trông buồn thiu như vậy.

Nhưng không có ai dám lên tiếng hỏi, dù sao tính hắn trước giờ vốn không tốt nên ngoại trừ Vu Tử Ân ra thì chẳng mấy ai dám nói chuyện với Ngọc Minh, cuối cùng không ai bảo ai liền cắm cúi làm việc của mình. Dạo này do vấn đề ở khâu sản xuất nên chẳng mấy ai có thời gian rảnh, ngồi chơi tám chuyện ngoại trừ một người, Huân Hàn Trạc. Báo cáo hôm qua trưởng phòng bảo làm, hôm nay lại kêu Vu Tử Ân làm hộ nhưng bị từ chối. Cậu ta vốn định nói cậu vài câu, thì Mạc Khiết Thần mở cửa bước vào, Huân Hàn Trạc vội ngậm miệng lại.

Anh chẳng để ý đến bầu không khí ảm đạm trong phòng, nhìn người con trai đang nheo đôi mắt nhìn số liệu trên màn hình máy tính, lên tiếng: "Ngọc Minh, cậu chuẩn bị tài liệu xong chưa? Năm phút nữa cùng tôi lên phòng họp".

"Trưởng phòng Mạc". Phỉ Ngọc Minh ngẩng đầu lên thấy người kia chuẩn bị rời đi, vội gọi tên anh. Ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía trước, tay vẫn cầm chiếc bút máy đen, nói: "Hôm nay tôi thấy trong người không được khỏe, có thể để Vu Tử Ân thay tôi được không? Tài liệu cùng sổ sách, tôi đã chuẩn bị xong cũng bàn giao cho cậu ấy cả rồi".

Mạc Khiết Thần không nói câu gì, gật đầu một cái. Vu Tử Ân theo đó sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cùng anh ra ngoài. Huân Hàn Trạc thấy cậu đi rồi, nhìn xung quanh phòng thấy chẳng còn ai có thể giúp mình được nữa, nhưng bản báo cáo vẫn phải được hoàn thiện mà cậu ta đâu biết làm, đánh liều cầm tập tài liệu, bước đến bàn đối diện.

"Ngọc Minh". Huân Hàn Trạc bỗng hạ giọng, vui vẻ nhìn người đang tập trung làm việc gõ tay xuống bàn vài cái, nói nhỏ: "Tôi có thể nhờ cậu một việc được không?".

"Việc gì? Nếu cậu nhờ tôi làm hộ báo cáo thì xin lỗi, tôi không rảnh". Phỉ Ngọc Minh lạnh nhạt lên tiếng, mắt không nhìn lấy người kia một cái. Cầm lấy tách trà để trên bàn uống một ngụm, nói thêm: "Tôi còn nhiều việc phải làm, không tiện làm hộ cho cậu".

"Ngọc Minh, cả phòng ai cũng biết cậu là người tốt bụng mà". Hàn Trạc nghe vậy, dù trong lòng có đang mắng chửi hắn đi nữa thì trên môi vẫn giữ nụ cười giả tạo đó. "Với cả bản báo cáo này quan trọng lắm, chiều nay đã phải nộp rồi. Cậu có thể giúp tôi...".

Phỉ Ngọc Minh cười nhạt, buông chiếc bút đang cầm trên tay, ngẩng lên nhìn người kia đang cười với mình, đáp lại: "Cậu nghĩ rằng chỉ có báo cáo của mình mới quan trọng, còn báo cáo của tôi không quan trọng sao? Cậu tưởng phòng quản lý sản xuất, chỉ có mình cậu phải nộp báo cáo trong chiều này, còn tôi và mọi người thì không chắc?".

Hắn chẳng để tâm đến việc bản thân có bị quở trách hay không, dù sao trong công việc, nếu hắn không sai thì người kia cũng chẳng thể trách mắng được. Vì thế, Ngọc Minh cũng chẳng ngại nói thêm: "Huân Hàn Trạc, tôi là Phỉ Ngọc Minh chứ không phải Vu Tử Ân, để cậu bảo làm cái gì thì làm cái đấy, sau đó nếu như có vấn đề gì thì sẽ gánh tội thay cậu. Hàn Trạc, tôi không quan tâm cậu có được giám đốc Cố chống lưng hay không, nhưng đừng nghĩ bản thân có thể dựa vào mối quan hệ giữa hai người mà cậu muốn làm gì thì làm, muốn bắt ai gánh tội cho cậu cũng được".

Phỉ Ngọc Minh nói xong, quay lại tập trung làm cho xong báo cáo của mình. Huân Hàn Trạc bị hắn nói vậy, chẳng biết giấu mặt vào đâu, ánh mắt tức giận nhìn người kia một cái rồi giận dỗi trở về bàn làm việc. Mọi người trong phòng thấy cậu ta lần đầu bị nói như vậy, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng vẫn có thể nhìn ra, họ phấn khích đến mức nào.

Dù sao thì việc cậu ta làm việc ở công ty này do có giám đốc Cố chống lưng là việc ai cũng biết, cậu ta vốn không làm được việc nhưng vẫn nghiễm nhiên được đề bạt lên phó phòng chỉ sau ba tháng làm việc. Những báo cáo trước đây dưới danh nghĩa Huân Hàn Trạc, đều là mọi người trong phòng làm hộ, cũng là người chịu tội thay cho cậu ta. Nay bị Phỉ Ngọc Minh nói như vậy, tất nhiên mọi đều cảm thấy hả lòng hả dạ mà thôi.

...

"Ngọc Minh". Vu Tử Ân vừa mới kết thúc cuộc họp cũng đã đến giờ cơm trưa, nhanh chân chạy xuống phòng ăn công ty đã thấy hắn ngồi đó, vui vẻ tiến đến. "Hôm nay có chuyện gì sao? Trông sắc mặt cậu không được tốt".

"Không có gì đâu, chắc là do đêm qua mất ngủ thôi". Phỉ Ngọc Minh lắc đầu trả lời, trệu trạo ăn cho xong bữa cơm trưa của mình. Chợt nhớ ra điều gì, quay sang hỏi người bên cạnh: "À, cuộc họp sao rồi? Giám đốc Cố có nói gì không?".

"Không có gì nhiều, chỉ xoay quanh mấy vấn đề hôm trước phòng mình họp thôi. Không cần lo đâu". Vu Tử Ân lắc đầu trả lời, nhân lúc hắn không để ý, thò đũa lấy trộm miếng trứng trong hộp cơm của người kia. Khều khều tay hỏi thêm: "À, dạo này cậu không liên lạc với Lam La sao? Hôm qua anh ấy gọi điện cho mình, bảo mấy hôm nay cậu không nói chuyện với anh ấy nữa".

Phỉ Ngọc Minh lắc đầu, không trả lời. Hiện tại hắn có quá nhiều việc phải suy nghĩ, dù muốn hay không thì bản thân hắn cũng chẳng thể mở miệng nói ra được. Mang tâm trạng ủ dột của mình, cố gắng ăn nốt phần cơm còn lại. Chợt nghe thấy tiếng cười đùa phía trước, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Sênh cùng Huân Hàn Trạc đang đi về phía này, bên cạnh còn có Mạc Khiết Thần.

Ba người sau khi lấy cơm, nhìn về phía hai người đang ngồi mà đi đến. Mạc Khiết Thần mỉm cười, lên tiếng trước: "Ngọc Minh, Tử Ân. Hai người không ngại chứ?". Vu Tử Ân giả lả cười, nhanh chóng đáp lại: "Không ngại, các anh ngồi đi".

Cố Sênh không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống. Ngọc Minh cũng chẳng tiện lên tiếng từ chối, dịch sang một bên dành chỗ cho Khiết Thần. Dù sao cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, nói không ngại đúng là nói dối nhưng vì Mạc Khiết Thần cùng Vu Tử Ân vốn là dạng người hoạt bát, nên bầu không khí xung quanh cũng không trầm xuống.

Tiếng tin nhắn đột nhiên vang lên, Phỉ Ngọc Minh chậm chạp lấy điện thoại từ trong túi áo, nhìn thấy dòng tin nhắn hiện trên màn hình, khuôn mặt hắn chợt tái đi vài phần. Ngọc Minh dần hoảng loạn, không biết nên làm gì lúc này, đôi bàn tay run lên khiến chiếc điện thoại vô tình rơi xuống. Vu Tử Ân ngồi cạnh thấy hắn như vậy, lên tiếng hỏi: "Ngọc Minh, có chuyện gì vậy? Sao người cậu lại lạnh thế này?".

Hành động này của hắn khiến bốn người kia chú ý đến, Cố Sênh khẽ cau mày nhìn, định đưa tay ra đỡ lấy hắn nhưng khựng lại, mơ hồ nhìn người kia đang run vì sợ. Phỉ Ngọc Minh không trả lời cậu, quay người về phía Mạc Khiết Thần nói: "Trưởng phòng Mạc, tôi có việc đột xuất nên xin phép nghỉ chiều nay. Báo cáo anh cần, tôi đã làm xong rồi, chiều Tử Ân sẽ nộp cho phó Lăng. Tôi xin phép".

Phỉ Ngọc Minh nói rồi, gượng đứng dậy mau chóng rời đi. Khi hắn vừa bước ra khỏi công ty, vừa vặn chiếc ô tô màu đen dừng ngay trước mắt. Ngọc Minh chưa kịp định hình mọi chuyện, đã bị đám người mặc đồ đen dùng sức ép buộc lên xe.

Sau khi Phỉ Ngọc Minh bị lôi đi, Cố Sênh cũng vừa mới từ phòng ăn đi ra. Thấy nhân viên đang tập trung ở ngoài sảnh lớn, tiến đến hỏi thăm vài câu. Đám nhân viên vừa nhìn thấy y, không một ai dám nói dối vội vàng kể lại toàn bộ sự việc. Cố Sênh nghe xong không nói gì nhiều, bảo mọi người trở về làm việc, còn mình lên phòng nghỉ ngơi.

...

"Khiết Thần". Cố Sênh ngồi ở sô pha phòng khách, nhìn người kia đang đi đi lại lại trước mặt có chút sốt ruột, lên tiếng hỏi: "Có gọi được cho cậu ta hay không?".

"Không được". Mạc Khiết Thần đi đến trước mặt y, buông điện thoại xuống, lắc đầu trả lời. "Nhưng có thật là Ngọc Minh không? Nhỡ đâu đám nhân viên của cậu nhìn nhầm thì sao?".

"Không có chuyện đó. Hồi chiều tôi đã kiểm tra camera an ninh của công ty, quả thật là Phỉ Ngọc Minh bị người ta bắt đi". Y lạnh nhạt lên tiếng, dù khuôn mặt vẫn bình thản là vậy nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, không biết rốt cuộc hắn đi đâu mà đến giờ vẫn chưa thấy về.

Khiết Thần cố gắng gọi điện lại cho hắn lần nữa, nhưng đầu dây bên kia vẫn báo không liên lạc được. Hai người họ, một người lo lắng một người khó chịu chờ đợi người kia trở về. Mọi thứ cứ rối tung cả lên, nếu không tìm được hắn, Cố Sênh biết ăn nói thế nào với gia đình nhà bên kia đây, còn cả ông già nhà y nữa, kiểu gì cũng quở trách một trận cho xem.

Tiếng kim đồng hồ vang lên trong không gian tĩnh lặng, không một ai nói câu gì, đám người giúp việc cũng chẳng dám thở mạnh.

Khi kim đồng hồ chỉ đúng hai mươi ba giờ ba mươi, một người giúp việc từ bên ngoài chạy vào, hớt ha hớt hải lên tiếng: "Cậu, cậu ba. Cậu chủ về rồi".

Cố Sênh vội vàng đứng dậy, Mạc Khiết Thần cũng đi theo y, chạy ra ngoài xem thế nào. Còn chưa bước ra khỏi cửa, đã thấy Phỉ Ngọc Minh tay cầm áo khoác thất thểu bước đến. Cả Cố Sênh lẫn Khiết Thần nhìn thấy cảnh này, giật mình hoảng sợ. Trên người hắn từ trên xuống dưới đều là máu, trên người cũng xuất hiện rất nhiều vết thương.

"Ngọc Minh, có chuyện gì xảy ra? Nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì?". Cố Sênh đi đến, giữ chặt cánh tay hắn lại hỏi. Mà Phỉ Ngọc Minh giờ còn hơi sức đâu để đứng đây tranh cãi với y, dùng sức lực còn lại của mình đẩy người kia ra. Khuôn mặt hắn vẫn vậy, bình thản như không có chuyện gì, nhìn về phía bên kia mà lên tiếng: "Bác quản gia, bác lấy một chậu nước nóng cùng thuốc đỏ và đồ băng bó vết thương đem lên phòng giúp cháu. Với cả, bạc mang cho cháu mấy viên thuốc giảm đau nữa. Cháu cảm ơn".

Nói xong, Phỉ Ngọc Minh chậm chạp lê từng bước lên cầu thang trở về phòng mình. Cố Sênh dù muốn giúp đỡ nhưng lại bị hắn từ chối, Mạc Khiết thần đứng bên cạnh dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng không muốn xen vào. Lắc đầu thở dài, quay sang dặn dò người giúp việc đôi ba câu rồi rời đi. Cố Sênh thấy lão quản gia đang bưng đồ, tiến đến cầm lấy chậu nước nóng cùng đồ cứu thương đi lên tầng.

Cố Sênh mở cửa bước vào, thấy trong phòng không có ai, y vốn định lên tiếng gọi thì nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cố Sênh không nói gì, đặt chậu nước nóng xuống đất rồi tự mình ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Phỉ Ngọc Minh mở cửa bước ra, phía dưới là chiếc khăn tắm quấn tạm qua người, thấy có người đang ngồi trên giường, có chút giật mình. Không thấy Cố Sênh nói gì, hắn đành bước về phía tủ đồ, mặc lên người bộ quần áo ngủ rộng rãi. "Giám đốc Cố, muộn thế này rồi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?".

"Lại đây, tôi giúp cậu xử lý vết thương". Cố Sênh không nâng tầm mắt, mệt mỏi lên tiếng, trong lòng mang đầy một bụng nghi hoặc nhưng không thể mở miệng.

"Không cần đâu, tôi có thể tự làm được". Phỉ Ngọc Minh nghe y nói, ngạc nhiên nhìn sang. Thấy người kia không có vẻ đang đùa cợt, vội vàng từ chối. "Vết thương không quá nặng, xử lý qua một chút là được rồi. Ý tốt của giám đốc Cố, tôi cảm ơn".

"Tôi không nói lại lần thứ hai đâu". Y không để mấy lời nói của hắn vào tai, cảm thấy vô cùng phiền phức mà trực tiếp cắt đứt lời từ chối của người ta. "Mau lại đây".

Phỉ Ngọc Minh biết rõ tính khí của Cố Sênh, thở dài một cái mà chậm chạp bước về phía giường. Cố Sênh đợi hắn cởi bỏ chiếc áo ngủ, nhìn qua những vết thương trên người, không giữ được bình tĩnh, liền mắng: "Như thế này mà còn bảo không nặng? Chậm chút nữa là chết rồi, cậu còn muốn chống đối?".

Hắn còn chưa kịp nói gì đã phải nghe mắng từ đối phương, mở to mắt nhìn Cố Sênh mới tin là thật. Y đang lo lắng cho hắn sao? Cũng chẳng rõ nữa, nhưng có lẽ chỉ vì lòng thương hại mà thôi. Phỉ Ngọc Minh gạt đi những suy nghĩ ở trong đầu, nhìn xuống những vết thương chằng chịt trên người, hít thở không thông.

Cố Sênh đưa thuốc giảm đau cho hắn, lại dùng khăn dấp nước ấm lau đi những vệt máu còn sót lại trên người. Cẩn thận bôi thuốc sát trùng lên những vết trầy xước trên da, nhìn những vết thương hở có lẽ do dao tạo thành vẫn còn đang rỉ máu, cầm lên hộp thuốc đỏ, nhẹ nhàng bôi lên. Cố Sênh đợi thuốc ngấm mới chịu băng lại vết thương, cẩn thận đỡ hắn nằm xuống giường, tự mình thu dọn đống bừa bãi trên sàn.

"Giám đốc Cố, cảm ơn anh".

"Không cần cảm ơn, chuyện tôi nên làm". Cố Sênh nhìn hắn, lắc đầu. Lại nghĩ đến cách xưng hô của Ngọc Minh, lên tiếng sửa lại. "Với cả, khi ở nhà không cần gọi tôi là giám đốc Cố, gọi Cố Sênh là được rồi. Cậu nghỉ sớm đi, mai cũng không cần đến công ty làm việc đâu".

Cố Sênh nói xong, liền bưng đồ rời đi. Trước khi đóng cửa, y thuận tay tắt điện giúp hắn. Điện thoại để trên tủ táp đột nhiên sáng lên, Phỉ Ngọc Minh nặng nhọc ấn mở, trên màn hình hiển thị tin nhắn đến: "Mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu".