[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 13: Suýt nữa là “cong” với chính mình




Trần Thanh khoát tay từ chối ly trà của chưởng quầy.

-Quý tiệm cho là tôi nhỏ nên ép giá như vầy, sợ là chúng ta không tiếp tục được đâu.

-Ấy, ấy. – Đinh Tiến lực thành khẩn. – Buôn bán vốn là thuận mua vừa bán, khách quan nếu muốn có thể đưa ra cái giá mình muốn. Cần gì phải vội vã vậy. Vật phẩm này, ngoại trừ tiệm của tôi, những tiệm khác không dám cầm đâu. Ngài bây giờ đi ra, một vòng xong cũng quay trở lại đây, cần gì mất thời gian vậy.

Mặc kệ lời đe dọa của ông chủ, Trần Thanh vẫn quyết tâm đứng lên.

-Có tiệm khác chấp nhận hay không, phải thử mới biết. Nhưng tin là sẽ có một nơi nhận rõ được giá trị của nó.

Đinh Tiến Lực gấp quạt lại, gõ một cái mạnh lên bàn.

-Được, khách quan, tôi thích người quyết đoán như ngài. Vậy ngài cứ đưa ra một giá, chúng ta quyết định.

Trần Thanh mỉm cười, chơi với cậu à, ông già này chưa có cửa đâu.

-2000 lượng bạc.

-Cậu…500 lượng bạc. – Đinh Tiến Lực cắn răng.

-1800 lượng.

-800 lượng.

-1500 lượng.

Đinh Tiến Lực run tay, rít qua kẽ răng.

-1000 lượng bạc. Đây là giá chót mà tiệm của tôi có thể đưa ra rồi. Khách quan à, mỗi bên lùi một bước đi.

Trần Thanh đồng ý. Vốn dĩ cậu chỉ muốn 500 lượng bạc. Bây giờ được 1000 lượng là đã gấp đôi ý định ban đầu của cậu rồi. Mấy cái tượng này trong không gian cậu còn rất nhiều. Trong trung tâm mua sắm có một tiệm vàng bạc châu báu, đừng nói tượng vàng, thậm chí cậu còn giữ một đống tượng ngọc nữa kìa.

Trần Thanh lấy chi phiếu 500 lượng. Còn 500 lượng cậu yêu cầu tiệm cầm đồ đổi thành bạc vụn, rồi giả vờ bỏ vào trong người mà chuyển vào không gian. Cáo từ chủ tiệm cầm đồ, cậu kéo chặt thêm khăn quàng cổ, bước vội ra ngoài. Đi được một khoảng, cậu quẹo vào một hẻm vắng người rồi trốn vào không gian.

Từ trong không gian, Trần Thanh nhìn ra bên ngoài. Hai nam thanh niên cao lớn quẹo vào hẻm ngay sau cậu, hai người trợn mắt nhìn con hẻm vắng hoe, không một bóng người.

-Nó đâu rồi? – Người thấp hơn hấp tấp.

-Đ- mẹ, thằng chó này chạy lẹ dữ. – Người cao đạp mấy cái giỏ tre trong hẻm cho ngã xuống, không tìm thấy Trần Thanh, hắn hung hăng phun một bãi nước miếng xuống đất.

-Làm sao bây giờ? – Người thấp lo sợ. – Ông chủ nếu biết chúng ta làm mất dấu nó sẽ xử lý chúng ta đấy. Ổng bắt mình phải truy được nhà nó mà.

-Im đi. – Người cao đá mạnh vào cái rổ đựng hoa quả hư thối bên cạnh. – Về báo lại rồi tính tiếp.

Chờ hai người đã đi xa, Trần Thanh cười khẩy. Ông chủ tiệm cầm đồ quả nhiên không phải tốt lành gì. Cầm đồ cho cậu xong, còn không quên truy ra nhà cậu hòng kiếm chỗ tốt. Hôm nay, nếu cậu không có cái không gian này, thì sợ 1000 lượng bạc này cũng không có mạng mà xài.

Tận dụng khoảng thời gian trốn này, Trần Thanh cởi sạch đồ đang mặc, rồi đến dòng sông nhỏ, uống mấy ngụm nước. Sau đó, cậu bước xuống, ngâm cả người mình trong dòng sông. Cơ thể bệnh tật này cậu đã ngứa mắt từ đầu, nhưng vì không để người khác phát hiện bản thân thay đổi quá nhiều, mà cậu không cải tạo. Bây giờ đã đi khỏi bọn người trong thôn, sẵn tiện đánh lừa bọn người trong tiệm cầm đồ, cậu quyết định uống nước linh tuyền, thay da đổi thịt mình.

Tận mắt nhìn thấy chất bẩn thoát ra từ lỗ chân lông, lại bị dòng nước cuốn đi, Trần Thanh cười thỏa mãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đến khi cơ thể đã trắng nõn, không tìm thấy một tí bụi bẩn nào toát ra nửa, Trần Thanh bèn rửa sạch cơ thể một lần cuối. Rồi cứ vậy bước vào nhà gỗ.

Căn nhà bây giờ đã được cậu thêm nhiều vật dụng, nhằm đảm bảo điều kiện sinh sống tốt nhất. Cái giường gỗ được phủ thêm một tấm nệm dày, trên đó là tấm chăn và bộ gối đầu mềm mại. Cạnh giường, Trần Thanh đặt một cái tủ nhỏ đựng các đồ quan trọng, kế đó là một cái ghế mát xa dùng pin mà cậu lấy từ trung tâm thương mại, cũng không biết đến lúc nó hết pin thì cậu lấy cái gì sạc cho nó nữa đây. Ngoài ra, trong nhà còn đặt mấy cái tủ đựng quần áo, một tấm gương lớn soi được cả người.

Trần Thanh đứng trước tấm gương, ngắm nhìn cơ thể mình sau khi đã cải tạo.

Dáng người vẫn gầy gò, chỉ có điều đã thấp thoáng nhìn thấy một ít cơ bắp, tin là nếu luyện tập thường xuyên cậu sẽ trở thành một thanh niên lực lưỡng. Hình như cậu có cao lên một chút, hai chân thon dài, thẳng tấp.

Làn da quả nhiên biến thành trắng nõn, mịn màng. Đã kinh nghiệm đã tẩy tủy một lần, nên cậu cũng không ngạc nhiên lắm.

Người ở thời đại này để tóc dài, nên tóc của “Trần Thanh” nguyên bản cũng dài đến tận eo. Chỉ có điều nó khô cứng, xơ xác. Bây giờ, mái tóc này trở nên đen nhánh, óng ả, mềm mại như tơ. Suối tóc phủ lên đầu vai của cậu, kéo dài đến tận eo, chạm lên gò mông cong tròn.

Trần Thanh nhăn mày nhìn cơ thể mình trong gương, cứ cảm thấy mình hơi nữ tính. Cậu tự an ủi rằng bản thân “hiện tại” còn nhỏ tuổi, tương lai sẽ thay đổi.

Đến lúc chăm chú nhìn vào gương mặt mình, lí trí của Trần Thanh đứt cái “phựt”.

Mắt to long lanh, mũi cao nhỏ gọn, môi hồng chúm chím. Tất cả những từ ngữ có thể diễn tả vẻ đẹp của một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tin đều có thể dành cho cơ thể này.

Gương mặt này quá đẹp. Dẫu từ các đường nét có thể nhận thấy đây là một người con trai, nhưng vẫn đẹp quá mức cho phép. Chỉ cần cậu mặc một bộ đồ nữ vào, tin tưởng bất kỳ ai cũng không thể nghĩ cậu là nam.

Trần Thanh nhíu chặt mày. Cậu không thể chấp nhận gương mặt như vậy, nó quá “nương”, không phù hợp với thẩm mỹ của cậu. Nam nhân là phải mạnh mẽ, gay góc mới là nam nhân đích thực.

Trần Thanh cố làm cho biểu tình của mình thật nghiêm túc. Nhưng trong gương, thiếu niên cắn nhẹ môi, ánh mắt long lanh như hờn như dỗi, thật sự đánh vào tam quan của Trần Thanh. Cậu suýt nữa “cong” với ngoại hình của chính mình.