[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 14: Chân lí thứ hai – Cứ đơ mặt là tốt nhất




Vội điều chỉnh cơ mặt lại bình thường, Trần Thanh nhủ thầm may mà đây là cơ thể cậu, chứ nếu có một người với ngoại hình như vậy nhìn cậu, sợ rằng thanh niên “thẳng” hơn ba mươi năm đây, nói “cong” là “cong” cái một.

Sau khi nghiêm túc quan sát cơ thể mình. Trần Thanh đưa ra hai quyết định.

Thứ nhất: luyện tập cơ thể để trở thành thanh niên cơ bắp như xưa.

Thứ hai: mặt đơ là chân lí. Cậu muốn giữ bản sắc nam nhi của mình thì cứ đơ mặt là tốt nhất.

Đúc ra hai kết luận xương máu xong, Trần Thanh lấy một phần cơm thịt gà ăn, rồi đánh răng và đi ngủ.

Mặc lại bộ độ rách rưới, Trần Thanh rời khỏi không gian, lẩn vào đám người đi trên đường. Đi được một đoạn, thấy một tòa nhà đề bảng “Khách Điếm Hảo Thực”, cậu bèn đi vào.

Chưởng quầy nhìn thanh niên đang đi về phía mình. Trang phục rách rưới, tóc tai rối bời, trên mặt lại quẹt đầy sình đất. Cũng may mà da thịt lộ bên ngoài của người này trắng nõn, chưởng quầy mới cười tươi tiếp đón, nếu không đã bị xem là ăn mày rồi đuổi ra khỏi cửa rồi.

-Chào khách quan. Ngài dùng bữa hay ở trọ ạ?

Trần Thanh đi đến bàn của chưởng quầy, gương mặt hiện tại quá thu hút, cậu vì đề phòng mà trét đầy đất cát lên. Cũng may là tửu lâu này không tống cổ cậu ra ngoài. Đối diện khuôn mặt tươi cười của chưởng quầy, cậu đơ mặt đặt một lượng bạc lên bàn.

-Cho một phòng trọ.

Chưởng quầy vội đáp ứng, rồi gọi một tiểu nhị dẫn cậu lên phòng. Đây là một căn phòng trung đẳng, không được rộng rãi nhưng có thể tạm chấp nhận. Chứa được một giường ngủ cùng một bộ bàn ghế. Chỉ một căn phòng như vậy mà một ngày tốn đến 100 văn tiền.

Trần Thanh móc ra hai thỏi bạc đưa cho tiểu nhị, bộ dạng phóng khoáng nói.

-Mang một ít thức ăn lên cho ta. Ngươi giúp ta mua ba bộ trang phục và một cái mão trùm đầu. Còn lại thưởng cho ngươi.

Tiểu nhị liên tục vâng dạ, rồi cúi người lui ra ngoài phòng. Xem bộ dạng không chừng hắn ta cũng kiếm được không ít trong hai lượng bạc đó.

Trần Thanh cũng bó tay, từ nhỏ đến lớn “cậu” chưa hề ra khỏi thôn, cũng không được giữ tiền nên không biết được giá trị đồng tiền như thế nào. “Cậu” chỉ biết 1000 hào được 1 văn tiền, 1000 văn tiền là 1 lượng bạc, 1000 lượng bạc là 1 lượng vàng. Ngoại trừ lí thuyết cơ bản về mệnh giá tiền, còn ra “cậu” chưa từng có một hào trong tay để mà mua sắm. Dẫn đến Trần Thanh cũng không biết rõ giá y phục như thế nào. Nên cậu chỉ đoán bừa mà đưa 2 lượng bạc, nếu dư xem như cậu phung phí một lần vậy.

Mũ trùm đầu Trần Thanh dặn tiểu nhị mua là dạng mũ đội có vải che quanh đầu, thông thường chỉ những nhân vật tai to mặt lớn mới dùng. Nhưng đành vậy, gương mặt bây giờ, Trần Thanh đành phải che tạm trước.

Tiểu nhị nhanh chóng trở lại, đặt mâm cơm với ba món mặn, một món canh lên bàn. Rồi hắn đặt một túi vải lên bàn.

-Khách quan. Đây là trang phục mà ngài yêu cầu.

Trần Thanh nói cảm ơn rồi cho tiểu nhị ra ngoài. Mở bọc y phục ra, quả nhiên trang phục bên trong chất liệu rất tốt. Tiểu nhị này có lẽ đoán cậu là quý nhân ở đâu đến, nên lựa cho cậu trang phục như mấy vị công tử nhà giàu, màu sắc là màu xanh nhạt. Mũ trùm đầu cũng cùng màu. Trần Thanh vội lấy một bộ đồ ra sau tấm bình phong thay. Trang phục nguyên thân vừa cũ vừa hôi, nó vốn là y phục của Trần Hữu Thiên, sau này cũ quá tên kia không mặc nữa, Bùi thị liền đưa cho “cậu” mặc. Trang phục bị rách nhiều chỗ, “cậu” liền dùng mấy miếng vải vụn che lại. Nên nhìn nó không khác gì đồ của cái bang.

Tiểu nhị cũng chu đáo mua cho Trần Thanh một cái phát quan, nhưng Trần Thanh loay hoay một hồi cũng không biết cách nào nhét tóc mình vô cái vật tròn tròn này, rồi làm sao để cái thứ này nằm cố định trên đỉnh đầu mình được. Vật lộn một hồi, cậu ném nó vào lại túi đồ rồi lấy một sợi vải xanh ra cột hờ mái tóc ra sau, vậy là xong.

Thay xong đồ, Trần Thanh không rửa mặt mình mà ngồi vào bàn dùng bữa trưa. Nhưng vừa đưa đồ ăn vào miệng, cậu đã nhíu chặt mày.

Món ăn cũng không phải là khó ăn, chỉ là đầu bếp niếm gia vị chưa tới, món thiếu lửa, món lại làm chín quả. Trần Thanh có yêu cầu rất cao với việc ăn uống, nên cậu ăn mấy món này như nhai sáp vậy.

“Một tửu lâu to như vậy, tại sao đầu bếp lại tệ đến thế.” Trần Thanh đăm chiêu.

Dùng xong bữa, cậu bèn đội mũ trùm đầu lên, rồi đi ra ngoài xem thử suy đoán của mình.

Thị trấn tấp nập. Người đến người đi như mây. Khu Trần Thanh đang đứng là phía Bắc thị trấn. Nơi đây tập trung người tầng lớp giàu có. Ngược lại khu Nam là khu cho người lao động sinh sống, ở đó người đông hơn ở đây nhiều. Những người từ thôn quê thường bắt xe đến đây để bán các thực phẩm trong nhà như trứng gà, rau củ,…

Trần Thanh đi dạo một vòng các cửa hàng đồ ăn vặt trên đường, mỗi thứ cậu đều nếm thử một ít. Cũng vào vài tửu lâu khác để dùng thử đồ ăn. Cuối cùng cậu kết luận là ẩm thực ở thời đại này chưa phát triển. Đây quả nhiên là ông trời ưu ái cậu rồi. Để cậu – một đầu bếp – quay về thời đại này, không có lí do gì cậu không phát triển được.

Trần Thanh định quay về tửu lâu, chợt cậu nhìn thấy một lò rèn. Ở một khu vực có mức sống cao như khu Bắc, còn là tại mặt tiền của một con đường lớn, lại có một lò rèn cũng thật lạ. Theo cậu, lò rèn lẽ ra phải nằm ở phía Nam – nơi mà người dân lao động cần mua các dụng cụ làm việc.

Trần Thanh bèn đi vào lò rèn xem thử. Cậu trợn mắt nhìn những thứ treo bên trong. Không như cậu nghĩ, ở đây không hề chưng mấy thứ như dao, kéo,… Ngược lại, trên kệ là các loại kiếm, đao, roi sắt,…

Trần Thanh không ngờ, đây mà lại là thời đại của giang hồ. Từ nhỏ say mê xem phim cổ trang, không ngờ sẽ có ngày cậu xuyên đến giang hồ trong truyền thuyết này.

Nếu vậy, có lẽ ở đây có thứ cậu mua được.

Chủ lò rèn ra chào hỏi Trần Thanh, người này trẻ hơn cậu tưởng rất nhiều. Chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, thân hình đầy cơ bắp. Bây giờ hắn đang để trần thân trên, mồ hôi chảy theo các bắp cơ trên cơ thể, làn da màu đồng mạnh khỏe. Trần Thanh nhìn body của thợ rèn mà chảy cả nước miếng. Không biết khi nào cậu mới được như vậy.

Gương mặt người này theo Trần Thanh nhận xét cũng khá đẹp trai, là chuẩn đàn ông mạnh mẽ. Hắn ta vừa lau mồ hôi, vừa hỏi Trần Thanh.

-Không biết khách quan muốn mua cái gì?