[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 84




Trang Hiểu Sanh nghe thấy trong nhà ông Du vọng lại tiếng kêu thảm thiết không ra tiếng người thì vừa sợ hãi vừa lo lắng, bỗng nhiên vang lên một tiếng vật nặng rơi vào trên nóc xe, ngay sau đó nhìn thấy ngoài cửa xe bén lửa, dọa chị sợ hét to một tiếng "A ——", sau đó mới nhìn rõ là một lá bùa dán trên cửa kính xe bốc cháy, tiếp đó thì nhìn thấy lá bùa phía ngoài bị gió thổi vang lên rào rào, từ phương hướng cái bùa đó bị cuốn đi có thể thấy, như là bên ngoài có thứ gì đang chạy vòng quanh xe của chị mang theo gió cuốn đi bùa. Chuyện đáng sợ nhất là, có thứ đang chạy vòng quanh xe của chị, nhưng chị không nhìn thấy, đây không phải gặp quỷ thì là gì!

Chị nắm chặt bánh lái, tay khó có thể kiềm chế run rẩy, không ngừng mà nhìn quanh bốn phía chỉ muốn nhìn rõ là thứ gì chạy quanh xe của chị, chị sợ, lại không dám làm như Lộ Vô Quy nói nếu gặp phải chuyện bất thường thì kêu cứu mạng, chí ít trên xe của chị dán nhiều bùa như vậy, mới cháy một lá thôi, cửa xe, cửa sổ của xe đều khóa rất kỹ. Ngộ nhỡ lúc này Nhị Nha đang đánh nhau ngàn cân treo sợi tóc, bị tiếng kêu của chị làm cho phân tâm thì làm sao bây giờ?

Trang Hiểu Sanh sợ đến sắp khóc, lại thoáng thấy Lộ Vô Quy đột nhiên nhảy ra từ phía sau cửa sắt lớn nhà ông Du—— cửa sắt lớn cao hơn hai mét, khi Lộ Vô Quy nhảy ra, còn phải cao hơn một mét, độ cao khi nàng rơi xuống đất có ít nhất bốn mét!

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chị là "Cao như vậy sẽ ngã gãy chân." Sợ đến tim nhảy tới cổ, sau đó thì nhìn thấy Lộ Vô Quy vững vàng đáp xuống mặt đất, như tên rời cung mà vọt về phía chị, tốc độ đó quá nhanh, chị chỉ nhìn thấy Lộ Vô Quy kéo ra một đường tàn ảnh, người cũng đã vọt tới trước xe của chị, một chân đạp ở trước mui xe, nhảy lên nóc xe.

Trang Hiểu Sanh bị Lộ Vô Quy làm cho kinh hãi quên mất cả nỗi sợ, trong đầu đều là một màn vừa nãy Lộ Vô Quy vượt qua cửa sắt lớn xông đến đây.

Lộ Vô Quy vọt lên nóc xe.

Tiểu quỷ kia như là cảm giác được khí thế bất thiện của Lộ Vô Quy, trong nháy mắt rời xa chiếc xe nhảy xuống lề đường bên cạnh, tạo thế đối đầu cùng Lộ Vô Quy.

Nàng nhìn dáng vẻ hung ác và oán khí trên người tiểu quỷ này, liền biết đây là bị người dùng tà thuật nuôi ra, và nuôi rất nhiều năm, đã có thành tựu. Du Thanh Vũ ra tay với người nhà, đoán chừng cũng là do người đang điều khiển con tiểu quỷ này, cái người xấu kia. Nàng hơi nghiêng tai, không nghe thấy tiếng chuông phép, lại híp mắt nhìn biệt thự xung quanh, rất nhanh tầm mắt liền rơi vào tầng ba của căn biệt thự đối diện.

Tầng này thấp thoáng có ánh sáng nhỏ yếu u ám không rõ giống như lúc đốt hương nến, còn có một luồng khí đen chiếm giữ không tan.

"Kính Diệu, Kính Diệu ——" là tiếng gào khóc của Tả Nhàn.

Trang Hiểu Sanh mở cửa sổ xe xuống, gọi Lộ Vô Quy đang đứng trên nóc xe: "Nhị Nha, chị có thể xuống xe không?"

Lộ Vô Quy nói: "Chị dương hỏa mạnh, bách tà bất xâm." Nàng lại nhìn về phía tiểu quỷ kia, sau đó liền cảm giác được có tầm mắt nhìn nàng từ tầng ba của căn biệt thự đối diện. Nàng nói với Trang Hiểu Sanh: "Em đi bắt người xấu." Nói xong, chân đạp bùa phong, chạy về phía trước, lúc chạy nhanh đến trước tường viện, dưới chân hơi dùng sức giẫm một cái, mượn thế nhảy lên phía trên, liền vọt qua tường viện, sau đó tiếp tục xông về phía trước, mũi chân ở trên tường ngoài liên tục đạp mấy bước lên phía trên, dễ dàng lên đến ban công tầng hai, lại nhảy một cái lên trên, một tay bám chắc vào lan can tầng ba dễ dàng leo lên tầng ba.

Rèm cửa sổ trong phòng bị kéo ra, qua cửa kính, nàng nhìn thấy trong phòng bày đàn tràng. Trên đàn tràng nhang vẫn cháy, nhưng pháp khí đã không còn, sau đàn tràng không còn tung tích người. Nàng nhìn quanh gian nhà một vòng, không thấy có tung tích của người hay quỷ. Nàng dùng thước pháp đập bể cửa kính, cẩn thận từng ly từng tý tiến vào gian phòng, tỉ mỉ quan sát xung quanh một vòng, không thấy có người. Nàng tìm được công tắc đèn điện, bật đèn, nhìn thấy trước đàn tràng có một vũng máu, hình như là làm phép thất bại, bị phản phệ thổ huyết.

Mùi trong phòng rất sặc mũi, mùi đó như là mùi mồ hôi quanh năm không tắm rửa lẫn vào mùi máu tanh và lẫn vào mùi của âm quỷ tà vật, cực kỳ khó ngửi. Cũng may nàng quanh năm đi âm, đối với các loại mùi khó ngửi cũng đã quen rồi, lần theo mùi này tìm đến một căn phòng ngủ đối diện, nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ mở ra, bụi bám trên cửa sổ còn có một dấu chân cùng hai dấu tay rõ ràng. Nàng ló đầu nhìn ra ngoài, đã không còn tung tích của người kia.

Lộ Vô Quy lần theo đường cũ đi về, nàng nhảy ra sân thì thấy cổng nhà ông Du đã mở ra, Trang Hiểu Sanh lái xe vào trong sân nhà ông Du. Nàng tìm một vòng, không thấy tiểu quỷ kia.

Nàng bước nhanh đi vào theo, thấy chị Tiền đỡ Tiểu Long vào xe Trang Hiểu Sanh. Sắc mặt của Tiểu Long rất kém, tay phải đè băng gạc vào trên vết thương ở cánh tay trái, khi thấy nàng đi qua đây liền gọi: "Tiểu Lộ."

Lộ Vô Quy vội vàng chạy tới.

Tiểu Long nói: "Gọi điện thoại cho anh Đường, nói cho anh ấy biết trong nhà xảy ra chuyện rồi."

Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại cho Tiểu Đường. Rất nhanh, điện thoại kết nối, nàng nghe thấy Tiểu Đường "A lô" một tiếng, nói: "Tiểu Đường, Tiểu Long bảo em gọi điện thoại cho anh nói trong nhà xảy ra chuyện rồi."

Tiểu Đường hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lộ Vô Quy nói: "Một người xấu điều khiển Du Thanh Vũ đánh đến nhà ông Du, Du Thanh Vi cùng ông Du ngất xỉu, cánh tay của Tiểu Long bị kéo xuống, thịt trên người Du Kính Diệu gần như bị Du Thanh Vũ ăn sạch sắp không sống nổi rồi, đầu của Du Thanh Vũ bị em đánh nứt cũng không chết, Đại Bạch chui vào đầu hắn ăn mất hồn phách của hắn thì hắn mới chết, người xấu kia đã chạy mất." Nàng nói xong thì nghe thấy Tiểu Đường hít mạnh một hơi, sau đó nói với nàng: "Tiểu Lộ, bây giờ em không phải ở nhà, mà là ở chỗ lão gia tử?"

Lộ Vô Quy nói: "Đúng rồi, Du Thanh Vi gọi điện thoại cho em em liền đến ngay."

Tiểu Đường lại hỏi: "Còn ai ở nhà? Có ai có thể lái xe không? Nếu có người có thể lái xe, bây giờ lập tức đưa người bị thương đến bệnh viện."

Lộ Vô Quy nói: "Chị em đang ở đây, Tả Nhàn cùng dì Tiền cũng không bị thương."

Tiểu Đường nói: "Vậy được rồi, bây giờ em nhờ chị em và dì Tiền lái xe đưa họ đến bệnh viện. Anh cùng Tiểu Kiền lập tức chạy về nhà, Tiểu Lộ, em ở nhà chờ anh."

Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng. Nàng nghe thấy Trang Hiểu Sanh ở trong phòng gọi nàng: "Nhị Nha đến giúp đỡ", mau chóng chạy vào.

Trang Hiểu Sanh hỏi: "Nhị Nha, em có biết xem người bị gãy xương không, Du tổng và Du lão ngất xỉu, chị không biết có thể chạm vào bọn họ hay không."

Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, đi tới, sờ sờ xương sườn của ông Du cùng Du Thanh Vi, còn bấm tay lên mạch của hai người họ để dò xét, nói: "Du Thanh Vi là mất sức nên ngất đi. Ông Du hình như bị nội thương, nhưng mà xương không có chuyện gì."

Trang Hiểu Sanh ngạc nhiên nhìn Lộ Vô Quy, chị không ngờ rằng Lộ Vô Quy lại còn biết Đông y.

Lộ Vô Quy không biết vì sao Trang Hiểu Sanh lại dùng ánh mắt này nhìn nàng. Nàng nói: "Tiểu Đường nói nhờ chị với dì Tiền đưa người bị thương đến bệnh viện." Nàng ôm ông Du đi ra xe bên ngoài, đặt bên cạnh Tiểu Long, sau đó ôm Du Thanh Vi lên xe, để cô cùng Tiểu Long, ông Du dàn hàng nằm chết dí với nhau.

Dì Tiền để Lộ Vô Quy ở nhà cùng với Tả Nhàn, ngồi ở trên ghế phụ của Trang Hiểu Sanh, đưa mấy người ông Du đi tới bệnh viện.

Mãi đến khi xe đi xa, Lộ Vô Quy mới trở về nhà.

Nàng nhìn thấy Tả Nhàn ôm thật chặt Du Kính Diệu trên người đã rút đi vảy trắng, không hề nhúc nhích, như là đến cả khóc cũng sẽ không khóc.

Du Kính Diệu đã không còn hơi thở. Lúc trên người hắn phủ kín vảy trắng thoạt nhìn đã đủ thảm, sau khi vảy trắng rút đi trông còn thảm hơn, giống như từng bị người róc xương lóc thịt, thật nhiều nơi chỉ còn lại khung xương.

Người Lộ Vô Quy dính không ít máu, nàng không chê trên đất đều là máu, ngồi xếp bằng ở bên cạnh Tả Nhàn bầu bạn với bà ấy.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Tả Nhàn cũng không nhúc nhích.

Lộ Vô Quy cảm thấy Tả Nhàn nhất định là vô cùng thương tâm.

Có xe lái vào trong sân, Tiểu Đường cùng anh Kiền một trước một sau chạy vào.

Tiểu Đường liếc nhìn thi thể của Du Thanh Vũ, lại liếc nhìn Du Kính Diệu cùng Tả Nhàn, xoay người nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu Lộ, phiền em xem lại quanh đây có cái gì không ổn hay không, thi thể của Du Thanh Vũ rất tà tính, dùng bùa hỏa thiêu thôi."

Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, đồng ý. Trước tiên nàng đốt lá bùa thiêu tà bắn vào trên người Du Thanh Vũ.

Du Thanh Vũ tựa như toàn thân thoa dầu, lửa bùa rơi xuống trên người hắn trong nháy mắt thiêu đốt cả người hắn, lửa bùa ngấm vào xương tủy, bắt đầu cháy từ xương tủy, sáp mỡ ứa ra trên người hắn cùng xương đều là đen.

Lộ Vô Quy không biết người xấu kia dùng cái tà thuật gì đối với hắn mới biến Du Thanh Vũ thành như vậy, có điều nàng biết Du Kính Minh muốn tìm người cứu Du Thanh Vũ nhưng tìm nhầm người, người ta không chỉ không cứu Du Thanh Vũ, còn dùng tà thuật hãm hại cả nhà bọn họ. Nếu không phải hôm nay nàng chạy tới kịp, họ Du coi như là bị diệt môn.

Đại Bạch bị ông Du hại thành như vậy cũng không hung ác như thế, chưa từng muốn cái mạng nào của nhà họ Du, nhưng người xấu này vừa đến đã diệt người toàn gia.

Nàng tỉ mỉ tìm một lần quanh căn nhà, tìm thấy rất nhiều thứ gì đó dùng sáp mỡ tử thi luyện qua hoặc ngâm qua. Nàng xem không hiểu những thứ đồ này, chỉ biết là không phải thứ tốt, gộp lại một đống đốt bằng lửa bùa. Một tấm bài gỗ viết chữ kỳ quái trong đó lúc thiêu cháy còn có một khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện, một ông lão gầy giơ xương nhìn không giống người tốt từ trong tấm gỗ nhào ra, kêu la cái gì với nàng mà nàng nghe không hiểu. Nàng thấy ông lão đó nhào tới phía nàng, dường như muốn hạ tà thuật nào đó, nàng vung lên thước pháp liền đánh tan ông lão này. Tấm bài gỗ bị lửa bùa thiêu đốt "đùng" cái bị cháy nứt.

Lộ Vô Quy kiểm tra lại gian nhà lần nữa, xác định không còn những thứ không tốt khác, lúc này mới trở về nhà.

Chỗ Du Thanh Vũ nằm chỉ còn lại một vùng tro đen hình người, trong phòng tràn ngập mùi thối gay mũi sau khi đốt xác, hun cho Tiểu Đường cùng anh Kiền đều tránh ra ngoài. Cũng may cửa kính đều hỏng rồi, có không khí trong lành bay vào, mùi tiêu tan cũng khá nhanh.

Tả Nhàn mãi ôm Du Kính Diệu ngồi quỳ ở đó, lúc đốt Du Thanh Vũ mùi xác thối cũng không hun cho bà ấy mảy may dao động.

Lộ Vô Quy không biết khuyên Tả Nhàn như thế nào. Người chết không thể sống lại, rất nhiều người chết rồi liền tan biến, không có kiếp sau, xong hết mọi chuyện. Nàng đứng ở cửa nhìn Tả Nhàn một hồi lâu, cảm thấy bà ấy thật đáng thương. Nàng lại ngồi xếp bằng bên cạnh Tả Nhàn, nói: "Du Kính Diệu không biến thành quỷ, ắt hẳn ra đi cũng an tâm." Nàng cảm thấy ra đi an tâm hẳn là lời an ủi tốt nhất.

Tả Nhàn chống đầu trên trán Du Kính Diệu, lẳng lặng mà rơi lệ.

Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Không có tác dụng? Vậy đổi cái khác." Nói: "Cô đau lòng, Du Kính Diệu cũng sẽ không sống lại, nếu mà chú ấy sống lại chính là xác chết vùng dậy."

Tả Nhàn "Hu" một tiếng khóc nức nở.

Tiếng khóc thảm thiết tan nát cõi lòng dọa Lộ Vô Quy tưởng là chính mình nói sai làm Tả Nhàn khóc, vội vàng rụt người trốn vào trong sân.

Nàng nghe Tả Nhàn khóc đến đau lòng, trong lòng rất khó chịu, bĩu môi thở dài, lại nhìn thấy Đại Bạch từ xa xa bay trở về, quay vòng trước mặt nàng, rồi lại bay về phía trước, thấy nàng không nhúc nhích, lại quay đầu gọi nàng.

Lộ Vô Quy hỏi: "Bảo ta đi theo ngươi?" . Ngôn Tình Sủng

Đại Bạch gật đầu.

Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi." Nàng cùng Đại Bạch trèo qua sân của người khác, băng qua tiểu khu phong cảnh vườn cây xanh hóa, lại leo qua tường vây của tiểu khu, đi qua một con đường lớn, rẽ qua một tòa nhà, sau đó nhìn thấy Đại Bạch như là kẻ trộm nằm nhoài trên tường ló đầu ra trước nhìn xung quanh.

Lộ Vô Quy bắt chước Đại Bạch ló đầu ra, thì thấy một ông lão gầy nhỏ đang đánh nhau với tiểu quỷ ban nãy lượn lờ quanh xe. Ông lão kia ngồi xếp bằng dưới đất, trên tay kết ấn niệm chú thật nhanh, tiểu quỷ kia dáng vẻ cực kỳ hung ác, dường như muốn nhào tới lấy mạng ông lão này, nhưng trên người ông lão này có pháp ấn gia trì hộ thân, tiểu quỷ không thể lại gần.

Đại Bạch nhìn chằm chằm tiểu quỷ, bộ dáng thèm ăn sắp chảy cả nước dãi.

Lộ Vô Quy thì lại cảm thấy ông lão này khá là quen mắt. Nàng ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nhớ đến lúc nàng thiêu hủy bài gỗ thì bên trong nhào ra một ông lão bị nàng một thước đánh tan chính là bộ dáng đó. Nàng nhớ tới ông lão này, lại vòng tới cuối chiều gió ngửi thử không khí, ngửi thấy trên người ông lão này giống với mùi thối trên người kẻ xấu làm phép quấy phá trong căn nhà đối diện nhà ông Du. Lộ Vô Quy mừng chết mất, nàng xách theo thước pháp vọt tới bên người ông lão gầy gò đó liền rống to "Oa" một tiếng.

Tiểu quỷ kia bị nàng dọa lập tức bay vèo đến đậu trên tường đối diện.

Ông lão gầy nhỏ đang giằng co cùng tiểu quỷ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc bị Lộ Vô Quy dọa giật mình, nhất thời đau sốc hông, ông ta "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, bộ dáng vốn dĩ nguyên khí đại thương giờ đây ông ta trông như sắp chết.

Lộ Vô Quy hai tay chống nạnh trừng mắt với ông ta, nói: "Kẻ xấu."

Ánh mắt của ông lão gầy nhỏ tràn đầy uất ức mà nhìn Lộ Vô Quy, muốn nói mấy câu mà còn gặp rào cản ngôn ngữ, sau khi lầm bầm vài câu, mí mắt trợn lên, hôn mê.

Lộ Vô Quy thấy ông ta bị thương rất nặng, cứu về cũng mất nửa cái mạng, không cứu đoán chừng không sống qua ngày mai. Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy ông ta xấu như vậy, vẫn là không muốn cứu, xách theo thước pháp liền đuổi theo tiểu quỷ kia.

Tiểu quỷ này muốn chạy, nhưng dường như bị quản chế bởi ông lão này, chỉ có thể lởn vởn quanh ông lão này trong phạm vi ba trượng.

Bùa của Lộ Vô Quy đều là tự mình vẽ, vật liệu đều là Tiểu Đường đưa tới cho nàng, không cần mất một xu nào, nàng không hề đau lòng xíu nào mà ném vung vãi vào con tiểu quỷ này, đánh cho tiểu quỷ đó càng ngày càng nhạt, sau đó trở thành hình dạng trong suốt.

Đại Bạch từ lâu đã nhìn chằm chằm ở một bên trông thấy tiểu quỷ đã rất suy yếu, ngắm chuẩn một kẽ hở xông lên cắn một nhát vào đầu ngón chân của tiểu quỷ, "Roạt" lập tức ăn sạch tiểu quỷ này như là hút sợi mì.

Lộ Vô Quy mới vừa lấy ra một lá bùa đang chuẩn bị đánh ra, thì nhìn thấy tiểu quỷ đã không còn. Nàng buộc lòng phải cất lại bùa vào trong túi, sau đó nghe thấy một tiếng "bộp" vang lên đằng sau cách đó không xa, ông lão gầy nhỏ vốn dĩ sống dở chết dở đang ngồi xếp bằng thì cơ thể ngã nghiêng xuống đất, hai mắt trừng trừng, chết rồi.

Nàng không hiểu ra sao gãi đầu một cái, đầy mặt nghi hoặc. Rõ ràng nhìn dáng vẻ của ông lão gầy nhỏ này chí ít còn có thể thở thêm hai tiếng nữa, tại sao đã chết ngay đây? Chẳng lẽ là thấy tiểu quỷ của ông ta bị Đại Bạch ăn, thở không ra hơi bị tức chết rồi?