[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 85




Lộ Vô Quy nhớ tới vũng máu trước đàn tràng ban nãy và đống thứ dùng làm tà thuật bị nàng thiêu hủy, thầm nghĩ: "Chắc là dùng tà thuật hại người bị phá phép thuật gặp phải phản phệ, bị trọng thương nhỉ?" Nàng lại nghĩ tới ban nãy tiểu quỷ kia cắn chủ, khi ông lão gầy nhỏ làm phép trấn áp thì mình lại cố ý xông lên dọa ông ta, làm gián đoạn ông ta làm phép khiến cho ông ta thổ huyết, thầm nghĩ: "Là ông lão này tự mình làm bậy mà chết." Nàng thấy ông lão này toàn thân tà khí chết ở ven đường, lo lắng ngày mai người đi đường sẽ đụng vào thứ gì không tốt, lại gọi điện thoại cho Tiểu Đường, nói ra chuyện của ông lão gầy nhỏ.

Sau khi nàng nói xong nghe thấy Tiểu Đường hít một hơi thật sâu, hỏi nàng ở đâu, nàng nói không rõ, Tiểu Đường bảo nàng nhìn xem gần đó có biển tên đường hoặc biển số nhà hay không.

Lộ Vô Quy quay đầu lại thì nhìn thấy cái cổng bên cạnh treo biển số nhà, báo cho Tiểu Đường tên đường phố trên biển số nhà.

Tiểu Đường hỏi: "Em có thể tìm đường quay về được không?"

Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, nói: "Em bảo Đại Bạch dẫn em trở về."

Tiểu Đường nói: "Được, em cứ về trước đi, anh lập tức phái người đi xử lý."

Lộ Vô Quy khá là yên tâm đối với việc Tiểu Đường phái người đi xử lý xác chết, để tránh cho người không hiểu chạm lung tung vào xác chết dính dáng tới thứ không sạch sẽ. Nàng "Ừ" một tiếng, nói: "Vậy em về đây." Để Đại Bạch dẫn nàng, lại một mạch leo tường vượt sân trở lại tiểu khu của ông Du. Lúc nàng trèo qua từ trong nhà biệt thự của một gia đình, vừa khéo gặp phải nhân viên an ninh đi tuần của tiểu khu, mấy người nhân viên an ninh nhìn thấy nàng hình như đều rất sợ hãi. Nàng nói: "Tôi không phải kẻ trộm." Lại chỉ tay vào Đại Bạch đang đợi nàng ở trên đầu tường, nói: "Đại Bạch dẫn đường."

Người nhân viên an ninh dẫn đầu cười đến khó coi hơn cả khóc làm cái dấu tay "xin mời". Nàng thấy người nhân viên này hai chân run lên như bị dọa sợ, lại thấy dương hỏa và cung Thiên Tài của hắn đều rất vượng, nói: "Anh đừng sợ, gần đây anh dương hỏa vượng vận may vừa đủ, không gặp phải quỷ đâu." Lại đi theo phía sau Đại Bạch leo qua tường sân.

Lộ Vô Quy trở lại nhà ông Du thì nhìn thấy Tả Tiểu Thứ cùng ba mẹ cô ấy đều đến rồi, còn có một chàng thanh niên tuổi tầm hai mươi cùng một đôi vợ chồng trung niên. Tả Tiểu Thứ cùng anh chàng thanh niên kia mỗi người một bên kéo Tả Nhàn ra khỏi bên người Du Kính Diệu, Tiểu Đường cùng hai người trung niên khác thì lại đi nâng Du Kính Diệu.

Chàng thanh niên muốn dìu Tả Nhàn lên lầu.

Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Lên lầu làm gì, đi bệnh viện đi, chị họ của em còn ở bệnh viện, không biết bị thương thành cái dạng gì rồi." Cô liếc thấy Lộ Vô Quy, mau để cho Lộ Vô Quy qua đây giúp đỡ.

Lộ Vô Quy thấy hình như chân của Tả Nhàn đã tê rần, đứng không được, nàng đi qua cõng Tả Nhàn lên.

Chàng thanh niên cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài mở cửa xe, giúp Lộ Vô Quy đỡ Tả Nhàn lên xe.

Tả Tiểu Thứ gọi với vào trong phòng: "Mẹ, cậu ba, con cùng Tiểu Thang đưa bác gái đến bệnh viện trước nhé." Kêu Lộ Vô Quy lên xe.

Mấy người lên xe, Tả Tiểu Thang lái xe, Tả Tiểu Thứ thì lại gọi điện thoại cho Trang Hiểu Sanh hỏi tình huống thế nào rồi.

Lộ Vô Quy nghe thấy chị Hiểu Sanh ở trong điện thoại nói: "Du tổng mới vừa làm xong kiểm tra, não chấn động nhẹ, đã làm thủ tục nằm viện. Du lão có tình trạng xuất huyết nội, đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt. Tiểu Long vẫn đang phẫu thuật."

Tả Tiểu Thứ đưa Tả Nhàn đến phòng bệnh của Du Thanh Vi, đỡ Tả Nhàn ngồi xuống ở bên giường.

Tả Nhàn nắm tay Du Thanh Vi thật chặt, lẳng lặng mà nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa.

Tả Tiểu Thứ lôi Lộ Vô Quy ra phòng bệnh, nói: "Đêm nay em ở lại đây với Du Lừa Đảo và bác gái của tôi, được không?" Nhà họ Du xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại hai người còn lại của nhà họ Du đều ở đây, không để Lộ Vô Quy ở lại đây bảo vệ, lòng cô vô cùng bất an.

Trang Hiểu Sanh nói: "Tả tiểu thư, nơi này giao cho tôi cùng Nhị Nha đi, các cô cứ đi làm việc của mình đi."

Tả Tiểu Thứ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, tôi sẽ không khách khí với cô, có chuyện thì cô gọi điện thoại cho tôi." Cô lại hạ thấp giọng nói với Trang Hiểu Sanh: "Giúp tôi để ý bác gái một chút, bác trai của tôi đã không còn, lúc mất rất thảm."

Trang Hiểu Sanh gật đầu đáp lại. Sau khi cổng sân nhà ông Du mở ra chị đã từng tiến vào nhà, nhìn thấy thảm trạng của Du Kính Diệu, sợ đến mức không dám nhìn lại lần thứ hai. Tuy rằng chị không biết ngọn nguồn chuyện nhà họ Du, nhưng cũng xem như là có hiểu đôi chút. Được Tả tổng đề bạt và mấy ngày nay qua lại với nhà họ Du, cùng với chị tận mắt thấy được bản lĩnh của Nhị nha, chuyện này cũng không thể ngó lơ mặc kệ.

Tả Tiểu Thứ nói: "Cảm ơn." Lại kéo Tả Tiểu Thang đi thăm ông Du.

Trang Hiểu Sanh thì lại kéo Lộ Vô Quy tiến vào phòng bệnh của Du Thanh Vi.

Lộ Vô Quy thấy trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường cho người nhà chăm sóc bệnh nhân, lại thấy chị Hiểu Sanh vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, nàng quay người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói: "Chị Hiểu Sanh, chị ngủ ở trên giường." Lại chỉ tay vào cái ghế sô pha nhỏ bên cạnh dài khoảng mét rưỡi, nói: "Tả Nhàn ngủ ở đây. Em ngồi thiền cũng có thể nghỉ ngơi." Nói xong trên tay bấm quyết, nhắm mắt lại bày ra tư thế nhập định.

Trang Hiểu Sanh vừa muốn từ chối, trông thấy bộ dáng kia của Lộ Vô Quy đành phải nuốt lại lời. Chị thấy dáng vẻ của Tả Nhàn, biết lúc này khuyên như thế nào cũng vô dụng, không nói gì. Chị thấy đêm đen trời lạnh, sợ Tả Nhàn bị lạnh, cầm lấy chăn khoác lên người Tả Nhàn liền lên giường đi ngủ.

Trang Hiểu Sanh nằm xuống không bao lâu, Lộ Vô Quy liền nghe thấy tiếng hít thở yên ổn ngủ say của Trang Hiểu Sanh, còn nghe thấy tiếng khóc rưng rức kìm nén và tiếng rên rỉ nghẹn ngào tràn ra từ cổ họng của Tả Nhàn. Lộ Vô Quy lớn như vậy, chưa từng nghe ai khóc bi thương như thế, ngay cả những con quỷ chết thảm cũng không khóc đau thương như Tả Nhàn.

Tả Nhàn khóc rất lâu.

Lộ Vô Quy thực sự quá buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà ngửa đầu dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Tiếng y tá đẩy cửa tiến vào đánh thức Lộ Vô Quy, nàng mới phát giác trời đã sáng. Nàng thấy Tả Nhàn nằm nhoài ở trên giường ngủ thiếp đi, vội vàng đặt ngón tay lên môi làm cái động tác "xuỵt", vừa nói vừa khoa tay một cách rất nhỏ nhẹ: "Bà ấy khóc cả buổi tối, mới vừa ngủ không lâu, đừng ầm ĩ làm bà ấy dậy."

Y tá nhìn nàng một cái.

Lộ Vô Quy lại chắp tay, im lặng mà nói: "Xin đó."

Y tá không nói gì lại nhìn nàng một cái, đi tới bên giường bệnh kiểm tra thông tin đeo trên cổ tay Du Thanh Vi, đo huyết áp, nhiệt độ, treo bình truyền dịch cho Du Thanh Vi, lại liếc nhìn Lộ Vô Quy, xoay người rời đi.

Lộ Vô Quy tựa như kẻ trộm đi qua rón ra rón rén mà đóng lại cửa phòng bệnh, nàng mới vừa khép cửa vào được một nửa, chợt nghe thấy tiếng gào khóc truyền đến từ đầu hành lang bên kia. Là tiếng của ông lão, yếu ớt khóc đến mức có chút thở không ra hơi, khóc thương tâm như là con trai mất. Lộ Vô Quy nhớ tới bên kia là phòng chăm sóc đặc biệt, có lẽ là bệnh nhân nào mất rồi, người nhà đang khóc. Nàng thấy Trang Hiểu Sanh cùng Tả Nhàn đều bị tiếng khóc kia đánh thức, nhất thời tức giận bĩu môi.

Trang Hiểu Sanh ngồi xuống, hỏi: "Nhị Nha, em không ngủ?"

Lộ Vô Quy nói: "Em ngủ mà, ban nãy y tá đến, em liền tỉnh."

Tiếng khóc bất chợt không còn, sau đó nàng nghe thấy Tả Tiểu Thang hô to: "Bác sĩ, bác sĩ..."

Lộ Vô Quy ló đầu nhìn, trông thấy Tả Tiểu Thang cùng anh Kiền đều đi ra từ trong một gian phòng bệnh. Nàng hơi sửng sốt, thầm nghĩ: "Sao họ lại ở đây?" Sau đó mới nhớ ra ông Du đi vào phòng chăm sóc đặc biệt! Nàng nói với Trang Hiểu Sanh một câu: "Vừa nãy hình như là ông Du khóc, em đi xem xem." Vừa ra cửa liền bị Trang Hiểu Sanh kéo lại.

Trang Hiểu Sanh nói: "Em trông coi ở đây, chị đi xem xem."

Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, nàng nhìn thấy Tả Nhàn nhìn về phía nàng, nói: "Cháu nhìn thấy Tả Tiểu Thang và anh Kiền."

Tả Nhàn khẽ gật đầu một cái, không nói gì.

Lộ Vô Quy thấy Tả Nhàn trông coi ở bên cạnh Du Thanh Vi cũng không nhúc nhích, đột nhiên có loại cảm giác hình như Tả Nhàn rất sợ Du Thanh Vi lại xảy ra chuyện gì, bảo vệ một tấc không rời mới yên tâm. Nàng ngồi ở bên cạnh Tả Nhàn cùng Tả Nhàn bảo vệ Du Thanh Vi.

Một lát sau, Trang Hiểu Sanh trở về, nói: "Không sao rồi, đã cấp cứu lại được."

Tả Nhàn khẽ gật đầu một cái, không nói gì.

Trang Hiểu Sanh lại đi mua bữa sáng.

Tả Nhàn không thấy ngon miệng, bị Trang Hiểu Sanh khuyên miễn cưỡng ăn vài miếng.

Buổi chiều, Du Thanh Vi tỉnh lại. Cô trông thấy Tả Nhàn khóc sưng cả hai mắt, ngây ra một hồi lâu, mới hít sâu một hơi, chống người ngồi dậy, ôm Tả Nhàn vào trong lòng, nói: "Mẹ, muốn khóc thì khóc đi."

Tả Nhàn "Hức" một tiếng, đau khổ bật khóc.

Trong mắt Du Thanh Vi chan chứa lệ, tay nắm lấy chăn thật chặt, nắm chặt đến mức gân xanh đều nổi lên trên mu bàn tay.

Trang Hiểu Sanh xách theo hoa quả từ bên ngoài đi vào, thấy thế, thả xuống hoa quả kéo Lộ Vô Quy đi ra ngoài.

Lộ Vô Quy ngồi ở trên ghế ngoài phòng bệnh, thở dài, nói: "Chị Hiểu Sanh, em không thích nhìn họ khóc, trong lòng rầu rĩ khó chịu, không thoải mái."

Trang Hiểu Sanh vỗ vỗ Lộ Vô Quy, nói: "Lúc khổ sở khóc ra sẽ dễ chịu hơn." Chị nhớ tới Hứa Đạo Công mất rồi, Nhị Nha nhà chị ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt, cả ngày mù mờ, không hiểu người thân qua đời nghĩa là như thế nào, không khỏi thầm thở dài, không biết Nhị Nha như vậy là tốt hay là không tốt.

Du Thanh Vi tỉnh lại liền đi làm thủ tục nhập viện.

Lộ Vô Quy theo Du Thanh Vi đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm ông Du.

Trên lỗ mũi, trên người ông Du đều cắm vào thật nhiều cái ống, một đêm thôi mà già nua đến không ra hình thù gì, tỏa ra khí tức gần đất xa trời.

Du Thanh Vi ngồi ở bên giường, nói với ông Du: "Ông à, ông an tâm dưỡng thương, trong nhà có con rồi."

Ông Du gọi một tiếng: "Thanh Vi." Như là có lời muốn nói.

Du Thanh Vi thấy ông nói chuyện gian nan, giọng nói yếu ớt, vội vàng dựa đầu lại gần, kề sát lỗ tai vào bên miệng ông Du.

Ông Du nói: "Cha cháu..." Ông đang nói, nước mắt liền trào ra, giọng nghẹn ngào.

Lộ Vô Quy cho rằng ông Du lại muốn gào khóc, kết quả ông Du nín lại.

Ông Du nói: "Cha cháu hoặc là hỏa táng, hoặc là... đưa về thôn Liễu Bình. Thôn Liễu Bình có một thầy âm dương họ Ưng... Cháu nhờ ông ấy hỗ trợ xem xét, chọn cho cha cháu một mảnh đất, đất của cha cháu, cháu xem không được..." Ông thở một hơi, còn nói: "Cha cháu khổ cả đời, ông không muốn nó phút cuối cùng đến cả bộ hài cốt cũng không còn sót lại. Ông tạo nghiệt mà..."

Du Thanh Vi nói: "Ông, không phải ông tạo nghiệt, không phải."

Ông Du nói: "Đừng trách chú hai của cháu, cả nhà bọn họ cũng bị chết. Chết rồi, liền xong hết mọi chuyện đi."

Du Thanh Vi cắn cắn môi, không lên tiếng. Một lát sau, cô mới nói: "Ông, ông dưỡng thương cho tốt. Cháu về thăm nhà một chút."

Ông Du nói: "Dẫn Tiểu Quy Quy đi cùng."

Du Thanh Vi đáp: "Được."

Du Thanh Vi rời khỏi phòng bệnh của ông Du, đi được một đoạn, hỏi Lộ Vô Quy: "Du Thanh Vũ đâu?" Hận đến nghiến răng nghiến lợi hận không thể đánh Du Thanh Vũ hồn phi phách tán, lột da tróc thịt.

Lộ Vô Quy nói: "Hồn phách của Du Thanh Vũ bị Đại Bạch ăn rồi, thi thể của hắn bị em dùng bùa hỏa thiêu. Ông lão xấu xa đó cũng đã chết."

Du Thanh Vi kinh ngạc ngớ ra một hồi lâu, mới phản ứng lại, hỏi: "Ông lão xấu xa nào cơ? Giáng đầu sư kia?"

Lộ Vô Quy nói: "Em không biết cái gì là giáng đầu sư, ông ta chính là cái người làm phép để Du Thanh Vũ hại nhà các chị đó." Nàng thấy Du Thanh Vi như là có chút không hiểu, nói ra chuyện ông lão gầy bé tối hôm qua. Nàng nói: "Em khó mà nói là ông lão đó bị thương nhìn thấy tiểu quỷ của mình bị đánh chết nên thở không ra hơi tức chết hay là tà thuật bị phá gặp phải phản phệ mà chết."

Du Thanh Vi sâu sắc mà nhìn Lộ Vô Quy, nhẹ nhàng nói: "Là phản phệ." Cô nói xong, nắm lấy tay Lộ Vô Quy dắt Lộ Vô Quy đi đến thang máy.

Tay Lộ Vô Quy bị Du Thanh Vi nắm rất chặt. Nàng nhìn cái tay bị Du Thanh Vi nắm chặt, lại nhìn Du Thanh Vi tâm trạng rất tệ, nàng cảm thấy Du Thanh Vi là cần an ủi mới nắm chặt như thế, liền cứ để Du Thanh Vi nắm tay nàng kéo nàng đi.