Dấm Nữ 18

Chương 1-1




editor: lonbia

Một buổi sáng tinh mơ, Lâm Tâm Tinh với mái tóc ngang vai, mặc đồng phục chính thống, đứng trước cửa mang giày đúng lúc gặp được em gái đi từ trên lầu xuống.

"Chị, sao chị lại đi học sớm như vậy?"

"Hôm nay chị trực nhật." 

Năm nay Lâm Tâm Tinh mười tám tuổi chuẩn bị thi vào đại học, đáng tiếc thành tích của cô muốn vào trường tốt thật sự rất khó, nghề nông của cha mẹ cũng sẽ theo cô, nếu thật sự không thi đậu đại học, về nhà trồng trái cây cũng không sai.

Con gái nhỏ hoàn toàn khác biệt với con gái lớn, cũng là tài nữ (cô gái tài ba) trong miệng mọi người, từ nhỏ đến lớn đi học không cần người lớn lo lắng ngay cả thành tích cũng đều là đứng nhất toàn trường.

Hai đứa con gái hai tính cách, cha mẹ nhà họ Lâm cho phép các cô tự do phát triển, chỉ cần hai đứa con bình an khỏe mạnh, bọn họ cũng không yêu cầu cái gì.

Sau khi ra cửa, Lâm Tâm Tinh đợi ở trạm xe buýt một lúc, sau khi xe buýt đến, cô lấy đáp án bài kiểm tra toán trong tay ra, ngồi xuống ghế, mở bài kiểm tra ra.

Tiết một hôm nay có bài kiểm tra số học, cô lấy bảng tóm tắc toán học lần trước ra ôn tập, bất chợt thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn bài kiểm tra.

Rõ ràng là cô có công thức toán học, đi học cũng tập trung ghi chép, nhưng mà, hết lần này đến lần khác vừa thấy đề bài liền há hốc mồm, tất cả các công thức toán học đều quên hết không còn một chữ, cuối cùng ngay cả viết bài làm ra như thế nào cô cũng quên.

Bây giờ nếu lần kiểm tra này lại thất bại, cô sợ rằng giáo viên dạy toán cũng không đơn giản bỏ qua cho cô như vậy, làm sao bây giờ?

Nhìn cảnh vật bên ngoài xe buýt, rõ ràng là thời tiết hôm nay rất tốt, tâm trạng của cô bởi vì môn toán mà trở nên nặng nề.

Bất tri bất giác, mi mắt bắt đầu khép lại, cách trường học còn hơn 30 phút ngồi xe, sáng sớm trên xe không có ai, cô lại bắt đầu buồn ngủ.

Ngay cả ghế ngồi bên cạnh có người ngồi xuống cũng không biết.

"Tái Xử!" Xe buýt vừa mới ghé trạm trường đại học, đã nghe thấy một nam sinh gọi người, "Một chút có nữa muốn chơi bóng rổ không?"

"Hôm nay không thể, mình có chút việc." Trong tay Mộ Tái Xử cầm tài liệu, dáng người cậu cao gầy, bắt đầu nhập học năm thứ nhất, vì cậu nhã nhặn nội liễm nên chính là mục tiêu theo đuổi của các nữ sinh, chỉ là bốn năm qua, cậu vẫn là chuyên tâm đọc sách, không phải mỗi ngày làm bạn với sách vở chính là cùng bạn bè chơi bóng.

Lần đầu tiên gặp qua con người của cậu, rất khó để không bị khí chất trầm ổn của cậu hấp dẫn, nhưng con người ưu tú này, lại không có bạn gái, từ trước đến nay cậu đối xử với con gái rất hòa nhã, chưa bao giờ động tâm.

Bạn học nam liếc mắt nhìn tới bài kiểm tra toán học trên tay cậu, "Lâm Tâm Tinh?" Cậu ta lại liếc mắt nhìn số điểm trên bài kiểm tra, có phần vô cùng thê thảm, "Như thế nào lại 0 điểm?"

Nét mặt anh tuấn của Mộ Tái Xử nhướng mi, cười nói: "Mình đi đến thư viện trước."

"Được, lát nữa gặp ở phòng học."

Sau khi đợi bạn học đi khỏi, Mộ Tái Xử nhìn nhìn bài kiểm tra trên tay, trong lòng bất giác nhớ lại, chính là nữ sinh trung học kia sao?

Nhớ lại hôm nay nữ sinh trung học to gan kia mơ hồ mà nhầm lẫn lấy bờ vai của cậu làm gối dựa, có thể là do xe cộ qua lại, chú tài xế lái xe cũng rất tốt đánh thức cô khi tới nơi, vội vã đi, cô nhìn cũng chưa nhìn mình lấy một lần liền bước nhanh xuống xe.

Tại lúc cô cùng cậu kề nhau, một mùi hương thơm nhàn nhạt từ mái tóc cô bay tới, rồi sau đó cậu liền phát hiện bài kiểm tra này trên mặt đất.

Ngày mai, không biết cô có xuất hiện hay không đây?

Bản thân là sinh viên ngành kiến trúc, số học đối!!! nhòn nhón nhon!!!! với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ, ngày hôm đó trong lớp học, cậu vốn nên chuyên tâm nghe giảng bài, lại nhìn bài kiểm tra trong tay, gạt bỏ tiếng giảng bài của giáo sư, vừa nhíu mày vừa kinh ngạc sửa chữa lại tất cả các lỗi sai, lại còn tỉ mỉ viết công thức ra một bên, còn đơn giản viết thêm giải thích cho rõ ràng.

Cuối cùng, trong lòng vẫn còn thầm đọc cái tên ở phía trên một lần nữa, Lâm Tâm Tinh? Cái tên rất đặc biệt.

Làm sao bây giờ, vậy mà cô lại lơ mơ đánh mất bài kiểm tra lần trước rồi.

Ngày hôm qua sau khi về nhà, Lâm Tâm Tinh còn rất nghiêm túc lấy tất cả sách vở trong cặp ra, nhưng cái gì cũng không tìm được, bài kiểm tra đó ngày mai phải nộp cho giáo viên, hiện tại làm mất, cô nên giải thích như thế nào với giáo viên đây.

"Chị, ăn cơm."

"Chị ăn không vô." Cô buồn bực một chút cũng không muốn ăn.

Lâm Tâm Khiết vừa mới đi tắm xong, cầm khăn lau tóc, đứng ngoài cửa phòng thò đầu vào, " Làm sao vậy?"

"Không có." Cất kỹ mọi thứ vào trong cặp, Lâm Tâm Tính nói ấp úng: "Chị đi tắm trước đây."

Mười phút sau, trên bàn cơm của nhà họ Lâm thiếu một người, "Chị con đâu?" Mẹ Lâm dọn xong chén đũa, cha Lâm ngồi trước bàn cơm xem báo chiều.

"Chị ấy nói ăn không vô."

"Có phải không khỏe hay không?"

"Mẹ, mẹ không cần đoán, chị chính là đang tắm, chờ sau khi chị ấy tắm rửa sách sẽ lại kêu chị ấy ăn cơm."

Người vừa ăn cơm, mẹ Lâm bên cạnh nói: "Hãy nói với con bé không cần quá lo lắng về cuộc thi, thi không được cũng không sao, đúng không chồng?"

"Uhm." Cha Lâm nhân vật đứng đầu im lặng từ trước đến nay, "Con gái vui vẻ là được."

"Nói đúng lắm."

"Mẹ, nếu chị quả thật không thi đậu đại học bị ở lại lớp thì làm sao đây?"

"Mẹ sẽ nói chuyện với giáo viên Lý!"

"Mẹ..."

"Chị con đã cố gắng học như vậy, làm sao giáo viên lại để chị con ở lại lớp. đó không phải rất không có lương tâm sao?"

Lâm Tâm Khiết biết mẹ cô luyến tiết chị, nhưng nghĩ đến hành động của mẹ mình, cô vẫn nhịn không được mà kháng nghị, "Như vậy rất mất mặt."

"Có cái gì mà mất mặt, dù sao dạy con gái chúng ta không tốt cũng là lỗi tại giáo viên, ông xã, anh nói có đúng hay không?"

"Uhm."

Đối với cha mẹ nhà họ Lâm mà nói, con gái không sai, sai chính là giáo viên!

Tối đó Lâm Tâm Tinh người nằm trên giường đi ngủ sớm, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng vẫn còn nhớ tới đề kiểm tra bị mất kia, mặc kệ như thế nào, ngày mai trước tiên cô sẽ hỏi tài xế lái tuyến xe buýt đó có nhặt được bài kiểm tra của cô hay không, nếu thật sự làm mất, khẳng định sẽ bị giáo viên la.

Ai ngờ, sáng sớm bác tài xế nói không có.

Nghe xong, Lâm Tâm Tinh mang balo, vẻ mặt ủ rũ thất vọng đi đến chỗ ngồi, bác tài xế lại thốt ra một câu: "Cô bé à, ngày hôm qua có một nam sinh ngồi gần cháu, chờ lát nữa nếu cậu ta lên xe, cháu hỏi cậu ta thử xem có thấy nó không."

Nam sinh? Hình như có á..., chỉ là ngày hôm qua cô vội vàng xuống xe, căn bản không kịp nhìn mặt mũi của đối phương, nếu như người đó xuất hiện, cô cũng không nhận ra được.

Đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, Lâm Tâm Tinh lấy sách số học ra, ngày hôm qua cô lại lấy điểm không, làm sao bây giờ đây? Cô cũng không muốn ở lại lớp đâu. TAT