Dấm Nữ 18

Chương 1-2




Đang lúc cô hết sức buồn rầu chán nản, hoàn toàn không biết đến vị trí kế bên sớm có người ngồi xuống, bởi vì là tuyến xe đầu, nên trên xe chỉ có một số ít học sinh cùng người đi làm.

Trong lòng buồn bực nên cô căn bản không có tâm tình liếc nhìn người nọ một cái, ngẩn người nhìn chằm chằm cơn mưa đang rơi ngoài cửa sổ.

Hôm nay cô không mang dù, nhìn hạt mưa ngày càng lớn, tinh thần vốn chán nản lại càng tuột dốc không phanh.

Tại sao lại đổ mưa?

Cô bị xui xẻo như vậy, nghĩ đến lát nữa đến lớp, nếu như giáo viên phát hiện cô làm mất bài kiểm tra, khẳng định là sẽ bắt cô chép phạt đề bài, nghĩ đến mấy ngày hôm trước rất vất vả mới chép xong công thức, 1000 lần đó, viết đến thiếu chút nữa hai tay của cô cũng hỏng luôn.....haizzz....

Cô biết, thành tích của mình không tốt, cũng là thành tích kém nhất của nữ sinh trung học trong huyện, rất cố gắng mới thi được, tiến vào trung học ba năm, thành tích trong lớp vĩnh viễn đứng cuối lớp, nổi danh toàn trường đếm ngược, tốt xấu gì cô cũng vất vả chống đỡ đến đây.

Rất không dễ dàng học đến cấp ba, lập tức có thể thoát khỏi bể khổ, cô sớm đã có kế hoạch, mình không tiếp tục đi học, không thi đậu đại học, cô định sẽ mở cửa hàng bán trái cây của ba mẹ, dù sao nhà của cô cũng có mấy chục công đất vườn tất cả đều trồng trái cây, bán trái cây để kiếm sống, vốn dĩ cũng không tệ lắm....

Đang lúc cô suy nghĩ đến xuất thần, bác tài xế lái xe đằng trước gọi lớn: "Lâm Tâm Tinh!"

Ách? Có người gọi cô sao?

Lâm Tâm Tinh vội vàng hoàn hồn, tưởng rằng đã đến trường học, xách balo chuẩn bị xuống xe, cũng bởi vì xe thắng gấp, cô nhất thời đứng không vững, cả người hướng về phía trước, nghĩ rằng lúc đó sẽ ngã sấp xuống, không biết lực ở đâu từ phía sau, cứ như vậy kéo cô về phía sau, hại cô đứng không ổn định, nhất định sẽ ngã thật đau, cô sợ đau mà vội vàng nhắm mắt lại, cho rằng sẽ truyền đến một trận đau nhức, nhưng đợi một lúc, cơn đau đó chẳng những không truyền đến, cô còn cảm nhận được bản thân mình đang ngồi vững vàng.

Đây, đây là có chuyện gì?

Ngẩn người cô tốn mấy giây trấn tĩnh, sau đó cô lại nghe thấy giọng nói của bác tài xế lái xe đã làm hại cô hỗn loạn thốt lên: "Lâm Tâm Tinh, chính là cậu ta, cháu nhìn xem, có phải cậu ấy lấy đi bài kiểm tra của cháu hay không?"

Giọng nói đầy nghi ngờ của bác tài lái xe!!! nhòn nhón nhon!!!! có chút lớn tiếng làm toàn bộ mọi người trên xe đều nghe được, nhất thời làm Lâm Tâm Tinh muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Lúc cô cúi khuôn mặt ửng hồng của mình xuống, lại phát hiện mình không có ngồi lên ghế, mà lưng ghế lại còn rất ấm áp, ý thức được điểm này, cô đột nhiên ngẩng đầu, một khuôn mặt đẹp trai sáng sủa đập ngay vào trong mắt.

"Anh...."

"Em ổn chứ?" Nam sinh bị cô ngồi trên đùi, nhìn không giống học sinh, giọng nói trầm thấp kia rơi vào tai cô, làm cho tay chân của cô có chút luống cuống vội vàng muốn đứng lên.

"Em... Em..." Cô muốn đứng dậy, mà bàn tay đang ôm lấy thắt lưng của cô không có ý định buông ra, hành động thân mật như vậy của hai người đều rơi hết vào trong mắt tất cả các hành khách.

"Lâm Tâm Tinh, bài kiểm tra kia của cháu có phải bị cậu ta nhặt đi không?"

Là anh? Vốn dĩ cúi đầu Lâm Tâm Tinh lần nữa ngước mặt lên, trong mắt là ngũ quan sáng sủa của đối phương, mà hấp dẫn cô nhất chính là đôi mắt đen đầy thâm thúy kia.

Thấy đối phương không nói, nhất thời cô quên mất phải rời khỏi đùi người ta, Lâm Tâm Tinh liền ngơ ngác như vậy vươn tay ra, đẩy đẩy bả vai đang mặc áo sơ mi trắng của đối phương, "Anh gì ơi, xin hỏi một chút,.... hôm qua anh có nhặt được một bài kiểm tra hay không?" Vẻ mặt của cô chờ đợi, hi vọng đối phương có thể nói có.

"Bài kiểm tra?"

"Đúng vậy, đó là một bài kiểm tra toán học."

"Của em?"

Lâm Tâm Tinh gật đầu.

Bị nữ  sinh trung học trước mắt nhìn chằm chằm một lúc, "Là cái này?" Thấy anh lấy ra một tờ giấy, lúc đó cô phát hiện, chính là bài kiểm tra bị mất của cô.

Trời ạ!

Quá mất mặt, cô vươn tay muốn lấy lại, "Đây là bài kiểm tra của em."

Khuôn mặt đẹp trai nhướng mày, chống cằm hỏi: "Thật sao?"

"Uhm."

"Tên là Lâm Tâm Tinh? Vậy em có thẻ học sinh không? Cho anh mượn xem thử." Giọng nói nghiêm túc của đối phương làm cô ngơ ngác.

Thẻ học sinh? Lâm Tâm Tinh vội vàng lục trong balo, "Ở trong đây."

Mộ Tái Xử nhận lấy thẻ học sinh, trong đó là hình nữ sinh thanh tú đáng yêu.

"Hiện tại anh có thể trả bài thi cho em không? Nghĩ đến bản thân mình không cần phải chép bài phạt, Lâm Tâm Tinh chỉ muốn nhanh chóng lấy lại bài thi.

Lúc này, Mộ Tái Xử cũng không muốn làm khó cô, trả bài thi cho cô.

Mới mở miệng muốn mời cô ngồi lại ghế, đã nhìn thấy cô trừng to mắt nhìn những con số xa lạ trên bài thi, không hiểu quay đầu lại, trên khuôn mặt thanh tú lộ vẻ nghi vấn, dù Mộ Tái Xử hiểu rõ nhưng vẫn bình thản hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tại sao anh lại viết chữ lên bài kiểm tra của em?"

"Đó là đáp án."

Đáp án? Lâm Tâm Tinh cúi đầu nhìn một lần, "Có phải anh đang cười em không?" Tay cô cẩn thận dời sang chỗ ô điểm bên cạnh, cố che đậy nét chữ màu đỏ của giáo viên.

"Những bài tập này không khó." điểm không bài kiểm tra thử quả thật có chút thái quá.

Lâm Tâm Tinh cũng biết, nhưng cô vốn là không biết làm, "Em có chướng ngại với số học."

"Em là học sinh cấp ba?"

"Ừhm."

"Điểm như vậy rất khó vào được đại học."

Nghe xong, không biết Lâm Tâm Tinh lấy dũng khí từ đâu, thử hỏi: "Anh tên gì?"

"Mộ Tái Xử."

"Anh là sinh viên đại học sao?"

Anh gật đầu.

"Học trường nào ạ?"

Mộ Tái Xử nhíu mày nhìn nhìn cô, nhìn ánh sáng trong đôi mắt cô, giọng nói trầm thấp vang lên, "Trường cách vách trường em."

Cả một ngày này, mặc dù buổi sáng thuận lợi nộp bài thi, nhưng Lâm Tâm Tinh đối với chuyển phát sinh vào buổi sáng, có chút thẹn thùng.

Qúa mất mặt, cô lại có thể ngồi lên đùi con trai như vậy, mà còn ngồi đến nỗi quên muốn xuống xe, nếu không phải bác tài hô đến trạm, cô nghĩ bản thân mình còn tiếp tục ngồi trên đùi người ta nữa đi, thật xấu hổ....

Trường học cách vách? Là trường đại học nổi tiếng nhất cả nước sao?

Mặc dù chỉ cách một con đường lớn, nhưng danh tiếng hai trường đúng là ở hai thái cực, mà cô càng không nghĩ đến, năm mười tám tuổi này của mình, sẽ cùng lúc xuất hiện với một vị sinh viên tài giỏi.

Anh ấy rất đẹp trai, mặc dù không phải là loại con trai rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng ấn tượng đầu tiên khiến cho người khác nhớ mãi, vừa nhìn là biết người có học....

Dáng vẻ không giống như cô, cố gắng tốt nghiệp trung học, toán học còn bị điểm không.

"Tâm Tinh, cậu làm gì vậy? Đã vô học rồi sao cậu còn ngẩn người ở đây?" Tolet vốn ầm ĩ, trừ bỏ cô thì không còn ai, một bạn học khác gọi cô.

"Tiểu Tuệ!" Lâm Tâm Tinh vốn đang rửa tay đột nhiên hô lên.

"Sao hả?" Bạn học nữ rửa tay bên cạnh nhìn Lâm Tâm Tinh hôm nay có chút kỳ lạ, không hiểu sao cô lại cứ như bước vào cõi thần tiên vậy.

"Mình muốn cúp học."

"Cậu điên hả? Lát nữa là tiết của giáo viên chủ nhiệm, cậu cúp học không sợ cô ấy cho cậu ở lại lớp hả?"

Đáng tiếc những lời này không gây ảnh hưởng được Lâm Tâm Tinh, cô chỉ nhún vai, "Mình đi trước, sau khi tan học giúp mình mang balo về nhà."

"Tâm Tinh, chờ một chút!"

Bạn học nữ kia chưa kịp nói xong, Lâm Tâm Tinh đã sớm chạy ra khỏi tolet, không thấy bóng dáng.

Mộ Tái Xử cho rằng bản thân mình nhìn lầm, nữ sinh ở trước cổng trường học không phải là Lâm Tâm Tinh buổi sáng anh mới gặp hay sao.

Nhưng cô một đầu tóc ngắn ngang vai ôm sát khuôn mặt thanh tú kia, với đồng phục trường học đã nói cho anh biết, cô chính là cô gái anh gặp mặt buổi sáng.

Nhưng vấn đề là, tại sao cô lại ở đây? Hiện giờ là giữ buổi sáng, trường trung học cách vách còn chưa tan học mới đúng.

"Mộ Tái Xử!" 

"Tại sao em lại đứng ở đây?" Kéo cô sang!!! nhòn nhón nhon!!!! một bên, Mộ Tái Xử cầm lấy sách gõ đầu cô, "Hiện tại em nên ở trong trường học mới đúng."

"Em trốn học."

"Tại sao?" Cậu nhíu mày không đồng ý. (Tại em mê trai ^^)

"Bởi vì em muốn mời anh dạy toán cho em." Cô đối với sách giáo khoa không có quá nhiều hứng thú, bất quá nếu đổi lại đối tượng là một đại soái ca, vậy thì là chuyện khác rồi. (Đấy nói có sai đâu @@)

"Hiện tại anh muốn đi ăn cơm, buổi chiều còn có tiết học, buổi tối còn phải đi dạy thêm." Đây là gián tiếp từ chối.

Không nghĩ tới động tác của Lâm Tâm Tinh còn nhanh hơn, lấy hộp cơm bento từ phía sau ra lấy lòng, "Cho anh, đây là lúc nãy em mua tại quán gần trường đó..."

Mộ Tái Xử nhìn chằm chằm vào hộp cơm bento trong tay cô, nhất thời không nói gì.

"Cầm lấy đi, hôm nay trước hết ăn hộp cơm này, mẹ em nói đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe, đối với thân thể không tốt, cho nên bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày em sẽ nấu cơm cho anh ăn."

Lại thêm một trận kinh ngạc, Mộ Tái Xử hoàn hồn, khuôn mặt đẹp trai rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, "Tại sao em lại phải nấu cơm cho anh ăn?"

"Anh dạy em học toán, em nấu cơm cho anh ăn, đó không phải là rất công bằng sao?"

Đáng tiếc Mộ Tái Xử không tính nhận lấy ý tốt của cô, đặt lại hộp cơm vào trong tay cô, anh lạnh nhạt nói: "Em nhanh trở lại trường học đi."

Ngày đó, Mộ Tái Xử tưởng rằng cô nói đùa, nhưng Lâm Tâm Tinh lại làm thật, mỗi ngày cô đến trường đại học chờ anh, còn mang cho anh một hộp cơm nóng hỏi, anh muốn cô đừng trốn học, cô lại nói là xin phép ra ngoài.

Có khi không gặp anh, còn đưa hộp cơm cho bảo vệ trường học nhờ đưa cho anh.

Cho rằng cô chỉ đùa dai, hứng thú nhất thời, vài ngày sau đó sẽ hết hứng thú, nhưng mà anh sai rồi, ý chí của Lâm Tâm Tinh rất kinh người, một tháng sau, cô tiếp tục xuất hiện, hơn nữa còn huyện náo đến toàn trường đều biết đến một nhân vật là cô. (con đường theo đuổi bắt đầu là lá la ~~~~~)