- Ngài đừng nóng giận, nếu như Ly Hỏa thánh địa càng náo càng lớn, tổ sơn nơi đó liền sẽ nhìn không được, không đến mấy năm, Ly Hỏa Thánh Chủ có thể bị bắt đi, ngài chỉ cần ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau tại La Phù này.
- Ngươi nghĩ thật dễ dàng! Ngươi là đệ tử của ta, ra bất cứ trách nhiệm nào, đều được ta gánh lấy!!
- Đây không phải vừa vặn tìm một chút chuyện cùng ngài làm nha, bằng không nhàn rỗi nhiều nhàm chán.
- Làm càn! Ta hôm nay không thu thập thu thập ngươi, ngươi cũng không biết thu liễm!
- Thánh Chủ...
- Chia một nửa!!
- Cái gì??
- Đừng giả bộ ngốc. Dược liệu bên trong Dược Vương các, chia một nửa.
- Ngài đây là có chút thừa dịp cháy nhà hôi của.
- Đây là trừng phạt!! Chia!!
- Không chia!!.
Trải qua cãi vã kịch liệt, Khương Nghị vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng, một sợi lông cũng không có nhổ.
Những dược liệu này là hắn chuẩn bị tu luyện Đan Hoàng Cổ Kinh, đừng nói phân chia, hắn còn dự định đến trong bảo điện Vô Hồi thánh địa vơ vét một chút.
- Thánh Chủ, năm thanh Thần Binh an bài thế nào rồi?
Khương Nghị không thấy Hàn Ngạo, cũng không thấy Khương Bân, nhưng Chu Thanh Thọ nhìn giống như không có thay đổi gì.
Sắc mặt Vô Hồi Thánh Chủ chợt căng cứng, nuôi không một đệ tử.
Khương Nghị ngượng ngùng cười nói:
- Ngài muốn những dược liệu này cũng không có tác dụng gì, chờ sau này ta làm chút thứ càng tốt hiếu kính ngài.
- Chờ ngươi hiếu kính, ta đều đã chết.
- Sẽ không, ta có phương thuốc Trường Sinh Đan.
- Cái gì đan?
- Trường Sinh Đan, chính là cưỡng ép kéo dài tính mạng, có thể bảo đảm tuổi thọ bình thường của ngài, lại sống thêm mấy chục năm.
- Ngươi đang nói đùa với ta?
- Đây là dược liệu, chuẩn bị trước cho ngài. Sau khi gom góp đủ, ta sẽ chỉ đạo thuật luyện đan cho ngài.
Khương Nghị lấy được phương thuốc từ Kiều gia, giao cho Vô Hồi Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ hồ nghi nhìn Khương Nghị, lúc này mới đưa tay tiếp nhận.
- Thần Binh thế nào?
Khương Nghị lại hỏi.
Vô Hồi Thánh Chủ lật tới lật lui nhìn phương thuốc, thuận miệng nói ra:
- Hàn Ngạo là đệ tử Lâm Thiên Lộc vừa ý nhất, hắn không hy vọng Hàn Ngạo mang sinh mệnh đi mạo hiểm, nên không có để hắn đụng đến vũ khí, cưỡng ép mang theo đến Vương Quốc Hắc Ám. Tuy nhiên, sau khi các vị các túc lão cẩn thận đã kiểm tra vũ khí đều cảm giác để đó rất đáng tiếc, cho nên muốn tìm người thử tình huống trước một chút. Rốt cuộc có thể khống chế hay không, lại dùng biện pháp gì để khống chế, còn có nguy hại gì.
- Ba tháng trước, sau khi lặp đi lặp lại trưng cầu ý kiến Khương Bân, cuối cùng đã quyết định dùng nó để thử. Vừa mới bắt đầu chúng ta đều đang phối hợp Khương Bân, cũng dùng qua rất nhiều biện pháp, bao gồm cả dùng các loại vũ khí mãnh kích trường thương, hy vọng có thể bừng tỉnh nó, cũng bao gồm cả dùng linh hồn đi câu thông, dùng liệt diễm đi đốt cháy, dùng máu tươi đi ngâm các loại, nhưng thanh trường thương này đều không có phản ứng. Sau khi Khương Bân nói phải dùng máu mình nuôi nấng trường thương, một mực nuôi nấng đến nó thức tỉnh mới thôi.
- Có hiệu quả sao?
- Không có hiệu quả, nhưng nó còn đang kiên trì.
- Nó cho ăn đã bao lâu rồi?
- Đến bây giờ đã hơn năm mươi ngày. Chúng ta mỗi ngày sẽ cho Khương Bân ăn đan dược, đảm bảo huyết khí.
- Nó ở đâu?
- Nham trì dưới mặt đất. Ngươi đi khuyên nhủ đi, ta cảm thấy làm như vậy cũng không hiệu quả gì, sẽ chỉ từ từ tổn thương thân thể của nó.
Khương Nghị đi tới nham trì dưới mặt đất ở Vô Hồi thánh địa, nơi này ở vào thánh địa Tây Bắc Bộ, cách mặt đất hơn hai ngàn mét, phạm vi đạt tới hơn năm mươi dặm.
Chín dòng sông dung nham khổng lồ lao nhanh, hình thành động đá vôi đặc biệt dưới mặt đất.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, thiêu nướng không gian.
Dung nham lao nhanh vô cùng táo bạo, giống như những con sông lớn cuồng dã dâng sóng biển va chạm vào nhau, nhấc lên dung nham đầy trời.
Trên thạch bích khắc đầy pháp trận bề bộn, không ngừng liên tục hấp thu lực lượng dung nham, hội tụ đến bên trên tế đàn cổ xưa lơ lửng giữa không trung.
Phía sau tế đàn có ba mươi ba tòa đỉnh lô.
Chiếc đỉnh lô ở giữa kia cao tới trăm mét, to lớn nặng nề, ánh lửa ngút trời, giống như một ngọn núi lửa phun trào.
Nơi này là thánh địa Luyện Đan Tràng của Vô Hồi.
Người trấn giữ là vị túc lão thứ bảy, Nhiếp Ẩn Sơn.
Hơn năm trăm vị Luyện Đan sư của thánh địa cũng đều ở chỗ này.
Khương Nghị đi qua cây cầu đá giữa không trung, tới trên tế đàn. Bên trên tế đàn không chỉ có đỉnh lô, biên giới còn phân tán chín cung điện, có dược liệu, có đan dược, cũng có chỗ dừng chân nghỉ ngơi.
Các Luyện Đan sư đang bận rộn trước các đỉnh lô, không có chú ý tới có người đến.
Trong đó trước một tòa đỉnh lô, một lão nhân tóc trắng xoá đang tự mình chỉ điểm một vị nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử mặc áo bào trắng hơn tuyết, tóc đen rối tung, khí chất siêu trần thoát tục, cực kỳ giống Hỏa Tiên Tử không ăn khói lửa nhân gian.
Gần đó rất nhiều thanh niên Luyện Đan sư liên tiếp trông qua, trong ánh mắt không che giấu được hâm mộ.
- Ngươi là ai! Ai bảo ngươi đến nơi này!
Một tiếng quát mắng an tĩnh cả tế đàn, số lượng lớn Luyện Đan sư đồng loạt nhìn về phía Khương Nghị.
- Làm phiền. Ta là Khương Nghị.
Khương Nghị chào hỏi.
- Khương Nghị? Đệ tử Thánh Chủ?
- Sao hắn lại tới nơi này.
- Hắn chính là Khương Nghị sao.
Các Luyện Đan sư bắt đầu chăm chú đánh giá.
- Khương Nghị?
Nữ tử tuổi trẻ ngạc nhiên nhìn Khương Nghị, nàng chính là Thường Lăng đến bái Nhiếp Ẩn Sơn.
Một năm không gặp, càng thêm vượt trội mê người hơn.
Vẻ đẹp của nàng, không thể bắt bẻ, phảng phất có thể trực kích linh hồn của ngươi, để cho tinh thần ngươi chập chờn.
Mỹ nhân như ngọc!
Cho là như vậy.
- Đã lâu không gặp.
Khương Nghị mỉm cười, nhìn dáng vẻ Thường Lăng hẳn là sinh hoạt ở chỗ này cũng không tệ lắm.
- Sao ngươi lại tới đây, xem Yêu Xà của ngươi sao?
Thường Lăng đi tới, mỹ lệ làm rung động lòng người. Dung nhan tinh xảo, da thịt trắng noãn, con mắt sáng rực giống như tác phẩm nghệ thuật được Tạo Vật Chủ tỉ mỉ rèn luyện.
Mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ nhịn không được thưởng thức vài lần.
- Ta vừa trở về, đến xem Khương Bân.