Khương Nghị nhìn Thường Lăng, không khỏi rung động, vận mệnh có đôi khi đúng là sẽ thiên vị người nào đó, xinh đẹp như vậy, phong thái như vậy, còn có thiên phú như vậy, không thể bắt bẻ.
- Còn gì nữa không?
Thường Lăng di chuyển đôi mắt xinh đẹp, nhìn Khương Nghị.
- Ừm?
Khương Nghị không hiểu.
- Chỉ là đến xem nó sao.
- A, đúng rồi.
Khương Nghị tranh thủ thời gian bước hai bước về phía trước, hành lễ với lão nhân tóc trắng xoá:
- Đệ tử Khương Nghị, gặp qua Nhiếp lão.
Thường Lăng dở khóc dở cười, đồ đần này là cố ý sao.
Nhiếp Ẩn Sơn chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn, nói với Thường Lăng:
- Tiếp tục luyện đan.
Khương Nghị cũng không có để ý, trong thánh địa đều biết vị lão già này tính tình cổ quái, liền ngay cả lúc cô cô giới thiệu Thường Lăng ở lại đây đều rất do dự.
- Khi nào thì ngươi rời khỏi?
Thường Lăng nhỏ giọng hỏi.
- Xem tình huống đã, có khả năng mấy ngày, có khả năng mấy tháng.
Khương Nghị đi tới tế đàn phía trước, nhìn qua chín đường sông giao hội tại to lớn hỏa trì ở phương xa.
Dung nham từ chín phương hướng không ngừng liên tục lao nhanh hội tụ lại, va chạm mãnh liệt, đinh tai nhức óc, nhấc lên dung nham đầy trời.
Hỏa thương cắm vào nơi đó, chỉ rò rỉ ra mũi thương mười mấy thước.
Khương Bân cuộn ở phía trên.
Phong mang sắc bén cắt lân phiến của nó, máu tươi không ngừng chảy xuôi, chỉ là mũi thương cũng không có tiếp nhận quà nó tặng, mặc cho máu tươi chảy qua ở bên ngoài, bị dung nham bốc hơi.
Khương Nghị ngưng tụ hỏa dực, đi đến hỏa thương phía trước, nhìn dáng vẻ Khương Bân có chút đau lòng.
- Có hiệu quả sao?
- Sẽ hữu hiệu quả.
Khương Bân nhắm mắt lại, thanh âm rất nhẹ, có thể cảm nhận được nó đang suy yếu.
- Khả năng là nó đã chết, cũng có thể là đang ngủ say. Biện pháp này, rất khó khống chế nó.
- Ta có thể cảm giác được nó không có chết.
Khương Bân tế hiến máu tươi, cũng đang yên lặng cảm nhận được hỏa thương.
- Đề nghị của ta là, ngươi nó xem như vũ khí bình thường dùng trước, từ từ tìm kiếm biện pháp, chờ đợi cơ hội.
- Ta có thể làm nó tỉnh lại.
Khương Bân nói nhỏ.
Dụng tâm cảm nhận, dụng tâm kêu gọi, nó tin tưởng cuối cùng sẽ có đáp lại.
Dù là mấy tháng... Mấy năm...
Khương Nghị lắc đầu than nhẹ, vòng quanh trường thương tra xét rõ ràng, cũng thuận tiện cảm nhận được trứng ngọc trong thanh đồng tiểu tháp.
Từ sau khi trứng ngọc khi tiến vào ở trong đó, vẫn luôn rất an tĩnh, không có bất kỳ phản ứng bất thường gì, ngay cả tiểu nhân nhi mình người đuôi rắn bên trong cũng đều 'Ngủ' an tường.
- Ta ngược lại thật ra có cảm giác, Khương Bân có thể thử một chút.
Giọng Đan Hoàng tại vang lên trong đầu Khương Nghị.
- Như thế này thật sự có thể làm cho Thần Binh tỉnh lại sao?
- Mọi thứ cũng có thể. Ta có phỏng đoán, năm kiện Thần Binh mặc kệ là chết, hay là ngủ say, bây giờ cũng là trạng thái phong tỏa bản thân, muốn gây nên phản ứng của bọn nó, còn phải dựa vào Hỗn Độn Nguyên Hỏa.
- Chúng ta cũng không biết tình huống thật năm đó, vẻn vẹn cũng chỉ là những gì chúng ta tận mắt thấy mà đến phỏng đoán, năm kiện Thần Binh tồn tại là vì phong ấn Hỗn Độn Nguyên Hỏa, giữa bọn chúng khẳng định có liên hệ. Mối liên hệ này mặc kệ tồn tại bao nhiêu năm tháng, cũng sẽ không tách ra.
- Khi Hỗn Độn Nguyên Hỏa chân chính thức tỉnh, thời điểm phá xác mà ra, bọn chúng hẳn là sẽ có phản ứng. Khương Bân tế hiến máu tươi, cảm nhận được hỏa thương, hẳn là sẽ rất rõ ràng bắt được loại phản ứng kia. Về phần đến lúc đó sẽ phát sinh cái gì, liền xem tạo hóa của nó.
Khương Nghị suy nghĩ kỹ một chút, quả thật có chút đạo lý.
Nhưng, khả năng Hỗn Độn Nguyên Hỏa đã tồn tại mấy chục vạn năm, lúc nào mới có thể thức tỉnh, Khương Bân lại phải đợi tới khi nào.
Đan Hoàng nói:
- Để Khương Bân thử một chút đi, chẳng may thành công thì sao?
- Vậy thì thử một chút đi. Được thì có thể thay đổi vận mệnh, không được cũng không hối hận.
- Có thể đánh cược thay đổi vận mệnh cả đời, đáng để chờ đợi ba năm, năm năm.
Khương Nghị chậm rãi gật đầu:
- Chờ mong một chút vậy, trước đó, khi Khương Bân được sinh ra đã được thanh đồng tiểu tháp tẩm bổ, thời điểm ra đời lại hấp thu long nguyên, cả đời này của nó nhất định may mắn lại bất phàm.
- Nếu thánh địa không có việc gì, ngươi nên đi Vương Quốc Hắc Ám. Nhưng trước khi tới đó, ta cần cùng ngươi làm rõ một chuyện.
- Ngài nói đi.
- Bây giờ còn lại năm loại thuốc dẫn, bên trong Vương Quốc Hắc Ám cùng Luân Hồi bí cảnh có thể sẽ có, cũng có thể là không có, nhưng xem như có, cũng không thể đều có toàn bộ. Ngươi phải làm sao bây giờ?
- Đến nơi khác tìm.
- Nơi nào?
- Đi một bước nhìn một bước, từng hoàng tộc, từng bí cảnh.
- Như thế là hoàn toàn đi tìm vận may. Lấy tính cách của ngươi, xông vào bất cứ hoàng tộc nào cũng đều sẽ nhấc lên nguy hiểm rất lớn. Nếu như ngươi thật sự có quyết tâm, tốt nhất là đi Địa Ngục một chuyến.
- Có ý gì?
- Dùng Sinh Tử Ngâm, vặn vẹo thời không, tiến đến U Minh Địa Ngục!
- Tiến đến U Minh Địa Ngục? Sư phụ, ngài đã sớm nghĩ đến cái này rồi?
Khương Nghị đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là đã hiểu.
Trách không được lúc mới bắt đầu Đan Hoàng lại luôn do dự như vậy, thì ra chính là do dự cái này.
- Những thuốc kíp nổ này chủ yếu phân bố tại U Minh Địa Ngục, thế giới bình thường chỉ có bên trong hoàn cảnh rất đặc thù mới có thể thai nghén. Ngươi đi tìm kiếm khắp thiên hạ, chẳng bằng trực tiếp tiến U Minh Địa Ngục. Nhưng, phương thức Sinh Tử Ngâm mang ngươi đến U Minh Địa Ngục là cưỡng ép vặn vẹo không gian, cũng sẽ quấy nhiễu thời gian. Cho nên ngươi đi đến dễ dàng, đi ra khó, thời gian đi ra, cũng rất khó xác định.
- Sinh Tử Ngâm...
Lông mày Khương Nghị càng nhăn càng chặt, hồi tưởng đến tình huống Đông Hoàng Thánh Kiệt cùng Đông Hoàng Như Yên giới thiệu Sinh Tử Ngâm lúc ấy.
A?
Đông Hoàng Như Yên?
Đông Hoàng Như Ảnh?
Trong đầu Khương Nghị đột nhiên hiện lên một suy nghĩ quái dị.
Trùng hợp sao?
Khương Nghị lắc đầu, tiếp tục hồi tưởng giới thiệu về Sinh Tử Ngâm.
Nếu như làm tỉnh lại Sinh Tử Ngâm, Sinh Tử Ngâm có thể kéo người vào U Minh Địa Ngục trong nháy mắt.
Vận khí tốt, còn có thể trở lại.
Vận khí không tốt, liền vĩnh viễn không về được.
Mà xem như trở về, cũng sẽ bị ném tới nơi nào đó, ở giữa lại có chênh lệch bao nhiêu thời gian, cũng phải nhìn vận khí.