Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1352: Niết Bàn Thạch trong hoa lâu (2)




- Thật sự là Niết Bàn Thạch!

Khương Nghị vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa vui mừng.

- Ngươi nói gì đi chứ.

Tiểu hồ ly lẻn đến trên bả vai hắn, cũng ngắm nhìn cửa hàng gần đó.

- Sau khi ta tiến vào Thánh Linh cảnh, sẽ mở ra thân thể bảo tàng chân chính, mạnh nhất chính là Đại Niết Bàn Thuật, chính là 'Khởi tử hoàn sinh'.

- Quá trình Niết Bàn sẽ ngưng tụ ra Niết Bàn Thạch, năng lượng vô cùng cường đại, có thể làm cho ta sau khi phục sinh thông qua nó nhanh chóng khôi phục lại đỉnh phong.

Khương Nghị cẩn thận cảm nhận được nguồn năng lượng kia, tiếp tục xuyên thẳng qua trong đám người, đi lên phía trước:

- Tại Thánh Linh cảnh, Đại Niết Bàn Thuật của ta sẽ có rất nhiều điều kiện hạn chế, đến Thánh Vương cảnh giới, Niết Bàn Thuật của ta có thể đạt tới vấn đề Phượng Hoàng thuần huyết. Mà sau khi đạt tới Thánh Hoàng cảnh giới, Niết Bàn Thuật của ta sẽ mạnh hơn Phượng Hoàng, đạt tới vấn đề càng mạnh.

- Chỉ cần tại thời điểm tử vong thỏa mãn điều kiện rất đơn giản liền có thể nhanh chóng sống lại. Đồng thời có thể tại thời điểm đang ngưng tụ Niết Bàn Thạch, cướp đoạt loại năng lượng giết chết ta kia, hoặc là loại bí thuật kia, làm việc cho ta.

Khuôn mặt Dạ An Nhiên có chút động, khó có thể tin được mà nhìn Khương Nghị.

Giết không chết liền đủ nghịch thiên.

Lại còn có thể cướp đoạt năng lực?

Chẳng phải là nói, ai giết hắn, sau khi hắn sống lại liền sẽ mang theo một phần thực lực của người đó sao?

Trách không được càng về sau Khương Nghị lại càng có thể cường đại như vậy, cường đại đến mức có thể thống lĩnh Thương Huyền, cường đại đến mức khiến tám phương kiêng kị, cường đại đến mức cần thiên kiếp mới có thể hủy diệt.

- Ngươi... Ngươi…. cái này... đơn giản là chơi xấu!

Tiểu hồ ly đều không thể bình tĩnh, như vậy thì ai còn dám giết ngươi?

- Kiếp trước tổng cộng có ba mươi hai lần ta vận dụng Đại Niết Bàn cấm thuật, trong đó có ba lần là tình huống đặc thù, sau khi khởi tử hoàn sinh hoàn cảnh đã an toàn, ta không có dùng Niết Bàn Thạch, mà là đánh nát bọn nó phân tán cho thuộc cấp.

- Năng lượng của Niết Bàn Thạch vô cùng phong phú, có linh lực, huyết khí, hồn khí các loại, tương đương với hài cốt của ta, cho nên công hiệu cũng rất cường đại. Thuộc cấp đạt được Niết Bàn Thạch đa số đều trực tiếp dùng, nhưng có một số lại trở thành kỷ niệm.

- Dù sao vào lúc đó, người có thể có được Niết Bàn Thạch đều là tâm phúc đáng tin cậy, càng mang ý nghĩa bọn hắn vừa làm bạn với ta trải qua một trận sinh tử chiến thảm liệt. Đối với bọn hắn mà nói, đó là vinh dự đáng giá kiêu ngạo, càng là chí bảo trấn tộc có thể truyền thừa cho hậu đại.

Khương Nghị đi theo cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, đi tới phân khu thứ bảy, đứng trước một tòa kiến trúc xa hoa.

- Nơi này? Ngươi xác định?

Dạ An Nhiên không bình tĩnh.

- Thật sự là nơi này? Ngươi xác định?

Tiểu hồ ly lại hưng phấn, mắt to sáng lấp lánh trực nhìn chằm chằm phía trước.

Hồng Quán!

Hoa lâu lớn nhất, xa hoa lãng phí nhất thứ phân khu bảy tại Bá Vương Chiến Quốc.

Có thể đi đến nơi này hưởng thụ, không phú thì quý, mà ngắn ngủi một đêm đều phải ném thiên kim.

Khương Nghị nhìn những người phía trước oanh oanh yến yến mỹ lệ chiêu đãi bọn họ, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là thay đổi sắc mặt.

Niết Bàn Thạch sao lại xuất hiện ở nơi này?

Là trên thân ở công tử ca nào đó ở bên trong sao, hay là mang trên thân nữ tử phong trần nào đó?

Có thể có được Niết Bàn Thạch của hắn đều là thuộc cấp trung thực kiếp trước, đều là huynh đệ tình nghĩa quá mệnh.

Đối với bọn hắn mà nói, nếu như giữ lại Niết Bàn Thạch không nỡ dùng, liền khẳng định nhìn so với mệnh đều quan trọng, không phải tự mình giữ lại, thì chính là truyền cho hậu nhân.

Chẳng lẽ trong này có hậu nhân thuộc cấp nào đó kiếp trước của hắn?

- Thất thần làm gì, vào xem thôi.

Tiểu hồ ly hưng phấn thúc giục, ha ha, mệnh, đây chính là mệnh, ngươi không muốn đi đến, lão thiên nắm lấy đường túm ngươi kéo đến bên trong.

- Trước chờ một chút.

Khương Nghị càng hy vọng là hậu nhân nào đó đang tiêu phí bên trong, nếu như là như thế, nhiều nhất ngày mai sẽ ra tới.

- Giả vờ chính đáng. Ta dám nói nếu như Dạ An Nhiên không ở nơi này, ngươi khẳng định đã tiến vào.

Tiểu hồ ly buồn bực xì hơi.

Khương Nghị không để ý tới nó, đi đến trong ngõ hẻm đối diện, yên lặng cảm nhận Niết Bàn Thạch bên trong Hồng Quán.

Nhưng...

Bọn hắn đợi từ giữa trưa đến trời tối, từ trên trời đen đợi đến hừng đông, đảo mắt lại đến ngày thứ ba, một mực không có cảm thấy Niết Bàn Thạch rời khỏi Hồng Quán.

Mà năng lượng Niết Bàn Thạch giống như từ đầu đến cuối đều dừng lại tại một vị trí.

Sắc mặt Khương Nghị đã trở nên khó coi, chẳng lẽ là một vị hậu nhân nào đó lưu lạc phong trần rồi?

- Chúng ta vào xem?

Dạ An Nhiên rất bất đắc dĩ nhìn Hồng Quán ở trước mặt.

Nàng vậy mà lại phải bồi tiếp nam tử của mình ngồi chờ bên ngoài hoa lâu hai ngày ba đêm.

- Các ngươi chờ ở bên ngoài, chính ta vào xem.

- Ngươi yên tâm?

Tiểu hồ ly lập tức tỉnh táo tinh thần, tranh thủ thời gian kích thích Dạ An Nhiên.

- Ta yên tâm hắn.

- Cô nương ngốc.

- Nhưng ta không yên lòng nữ tử bên trong.

- Thế này mới đúng! Đi đi đi, người một nhà nhất định phải chỉnh chỉnh tề tề, cùng đi.

- Ngươi hưng phấn cái gì? Coi như mang ngươi đi đến, ngươi cũng đừng hòng làm loạn.

Dạ An Nhiên khó chịu.

Nàng tu luyện uy lực Ngũ Hành, cảm ngộ bí mật của tự nhiên, từ tâm cảnh đến linh hồn đều đã tinh khiết không nhuốm bụi trần, lại phải cùng bọn hắn thảo luận cái chủ đề này.

- Xem cho qua nghiện cũng được mà, còn không phải tự thân đi làm.

- Các ngươi chờ ở chỗ này, chính ta vào xem tình huống như thế nào.

Khương Nghị để bọn hắn lại, đi ra con phố nhỏ.

Hắn đầu tiên là đến thương hội gần đó, dùng đan dược trong thanh đồng tiểu tháp đổi số lượng lớn tinh tệ, sau đó đổi trường bào Luyện Đan sư tinh xảo, kích thích mặt nạ bao trùm cả khuôn mặt.

- Vị công tử này, là đến buông lỏng, hay là đến hưởng lạc?

Phía trước hồng môn xa hoa, một nữa tử mỹ lệ cao gầy ngọt ngào chiêu đãi tiếp đón Khương Nghị.

Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có Luyện Đan sư đến Hồng Quán hưởng lạc, nhưng cơ bản đều là thay đổi thường phục, rất ít trực tiếp mặc áo bào trắng mà đến.

Vị gia này, đủ thoải mái thật.