Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1353: Niết Bàn Thạch trong hoa lâu (3)




- Ta đến tìm người.

Khương Nghị liền đưa tới mười viên tinh tệ.

Nữ tử ngọt ngào chiêu đãi hắn bằng hai mắt tỏa sáng, nụ cười càng sáng lạn hơn, nàng rất tự nhiên kéo cánh tay Khương Nghị lại, nhẹ nhàng ma sát trước ngực:

- Công tử có quen cô nương nào không?

- Có.

Khương Nghị theo thị nữ đến Hồng Quán.

Đại điện lầu một rộng thùng thình, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là trang trí đỏ tươi.

Thảm đỏ tươi, cái bàn đỏ tươi, còn có đèn lồng đỏ tươi, thang dài đỏ tươi.

Phía trên tô điểm đồ văn màu vàng rực rỡ, không có chút khí tức dung tục nào, ngược lại là kiều diễm mê người.

Khương Nghị tận lực biểu hiện ra tư thái tự nhiên, nhưng hắn thật sự chưa có tới qua nơi như thế này. Nhất là nhìn thấy nam nữ lui tới, thành đôi tùy ý trêu chọc, nhảy múa làm càn, gương mặt sau mặt nạ mặt đều đã đỏ lên.

- Người công tử muốn tìm là ai?

Nữ tử ngọt ngào có chút kỳ quái, người này đang run rẩy.

Là kích động, còn là lần đầu tiên tới chỗ như thế sao?

- Đi lên.

Khương Nghị lần theo cảm giác Niết Bàn Thạch đi đến một bậc thang.

Bọn hắn từ lầu một tìm tới lầu sáu, mỗi tầng lầu đều rộng thùng thình xa hoa lãng phí, phong cách khác lạ.

Có tầng lầu sắp đặt sân khấu rộng lớn, nữ tử xinh đẹp thành đàn đang nhẹ nhàng nhảy múa, mặc y phục bằng lụa mông lung duy mỹ để cho người ta miên man bất định, số lượng lớn công tử phú quý đang tùy ý cười đùa nói chuyện dưới đài, uống rượu nói khoác.

Có tầng lầu là đình viện độc lập, bên trong cầm sắt hòa minh, múa ảnh thướt tha, bên ngoài viện còn có thị vệ trấn thủ.

Có tầng lầu thì mê vụ lượn lờ, hương khí phiêu đãng, trải rộng suối nước nóng to to nhỏ nhỏ độc lập, bên trong không chỉ đều là nữ tử xinh đẹp phụng dưỡng, nữ tử đi ở bên ngoài cũng đều ăn mặc mỏng manh, để cho người ta căng phồng huyết mạch.

Ngay cả Khương Nghị đều rung động.

Chỉ tiếc những thứ này không phải phong cảnh hắn theo đuổi.

- Công tử, rốt cuộc ngài muốn tìm ai?

Thị nữ giữ chặt Khương Nghị tại tầng thứ sáu.

- Đi lên.

- Ngài muốn tìm cô nương tầng thứ bảy?

- Khả năng là thế.

- Ngài không phải là chưa tới qua nơi này?

- Có ý gì?

Khương Nghị tiện tay lại cho thị nữ mười tinh tệ.

Thị nữ lần này do dự một chút, mặc dù rất muốn cầm, nhưng thật giống như lại sợ.

Sau khi Khương Nghị lại lấy ra mười tinh tệ khác, thị nữ tranh thủ thời gian nhận lấy, lôi kéo hắn đi đến bên cạnh:

- Hồng Quán được phân chín tầng, bắt đầu từ tầng thứ bảy đều là chỗ ở của hoa khôi Hồng Quán chúng ta. Mỗi vị đều xinh đẹp không gì sánh được, danh chấn Chiến quốc. Muốn thấy các nàng, nhất định phải là con em của đại gia tộc, là người mà chúng ta đều biết. Mà, phải giao ba mươi ngàn tinh tệ, mới có thể đi đến tầng bảy, còn phải mang lễ vật cho hoa khôi. Tầng tám, phải giao năm mươi ngàn tinh tệ, cũng muốn chuẩn bị lễ vật. Tầng chín, nhất định phải đại nhân vật của đại gia tộc, còn phải giao một trăm ngàn tinh tệ.

Thị nữ nói có chút do dự, ngoại trừ thân phận hạn chế, số lượng tinh tệ càng làm cho vô số người thấy mà lùi bước.

Hơn vạn tinh tệ, chỉ là xuân phong nhất độ.

Khương Nghị âm thầm hít một hơi, ba mươi ngàn, năm mươi ngàn, một trăm ngàn?

Nhiều tinh tệ như vậy, đều đủ để mua vũ khí cường đại, thậm chí là đan dược cao cấp.

Nữ tử phía trên là dùng làm cái gì?

Kỹ thuật tốt như vậy sao?

- Ta có tinh tệ.

Khương Nghị cảm thấy may mắn là mình đã chuẩn bị chút tinh tệ, tính cả trước đó tổng cộng hơn ba mươi tám ngàn.

Vốn là dự định, nếu thật là cô nương nào đó, trực tiếp thay nàng chuộc thân, kết quả chỉ có thể gặp một lần.

- Nhưng thân phận của ngài...

- Ta là Luyện Đan sư.

- Công tử thứ lỗi, đây không phải do ta quy định, nếu như ngài không có thân phận càng đặc thù, bọn họ căn bản không cho phép ngài bên trên.

Khương Nghị đang do dự, đột nhiên nghĩ đến Ngu Khuynh Thành trong thanh đồng tiểu tháp.

Trong thiết lao tại tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp.

- Cái gì? Khương Nghị, ngươi là tên biến thái! Ngươi lại đi dạo hoa lâu!

Bây giờ Ngu Khuynh Thành đã khôi phục tinh thần, đang ngóng trông trở về gia tộc.

- Ngươi không muốn về Hỗn Độn Tử Phủ rồi? Ngoan ngoãn dựa theo ta nói làm!

- Mơ tưởng!

Ngu Khuynh Thành tức giận, lại muốn dùng danh nghĩa Hỗn Độn Tử Phủ của bọn hắn đi dạo hoa lâu, thua thiệt hắn nghĩ ra.

- Ta đồng ý trả ngươi về, cũng không có nói trả về đầy đủ, có tin bây giờ ta liền chuẩn bị cho ngươi chút thuốc hay không.

- Ngươi...

- Bây giờ ta rất xao động. Nếu như ngươi không phối hợp ta đi dạo hoa lâu, ta liền chà đạp ngươi.

- Súc sinh.

Ngu Khuynh Thành yếu đi khí thế, bị nhốt nhiều năm như vậy, đã cảm sinh ra giác sợ hãi đối với Khương Nghị.

- Làm theo lời ta bảo, phối hợp thật tốt. Nghe rõ ràng chưa?

- Hừ!!

Hồng Quán, phía trước hành lang tầng thứ bảy, đứng đấy hai vị nam tử hùng tráng mặc kim giáp, đưa tay ngăn cản Khương Nghị.

- Vị này là cung phụng hoàng tộc của Hỗn Độn Tử Phủ.

Thị nữ thể hiện quái dị, cố gắng nở nụ cười.

Nàng xác thực biết Hỗn Độn Tử Phủ, nhưng nàng thật không tin người này đã đến từ nơi đó.

- Hỗn Độn Tử Phủ? Chứng minh như thế nào.

Bọn thị vệ trên dưới dò xét Khương Nghị.

- Ta là theo người của Hỗn Độn Tử Phủ tới bái phỏng Sí Thiên giới, nghe qua tên Hồng Quán, nghĩ đến thể nghiệm một chút.

- Chứng minh thân phận mình.

Bọn thị vệ rất cường thế.

Khương Nghị dẫn xuất hắc khí từ trong thanh đồng tiểu tháp, cuồn cuộn tại sau lưng.

Nương theo tiếng ầm ầm trầm muộn, cửa sắt rộng mở, thân ảnh cao lớn của Ngu Khuynh Thành đi tới, làn da màu tím, con mắt màu tím, tóc dài màu tím, đều là đặc sắc tươi sáng nhất của Hỗn Độn Tử Phủ.

- Ta là Hỗn Độn Tử Phủ Ngu Khuynh Thành, nữ nhi tộc trưởng. Còn cần ta đặc biệt chứng minh?

Ngu Khuynh Thành ở trên cao nhìn xuống quan sát bọn hắn.

- Không không không, cái này không cần.

Bọn thị vệ tranh thủ thời gian tránh ra.

Mặc dù bọn hắn không biết Ngu Khuynh Thành, nhưng bọn hắn biết hẳn là không có người nào dám giả mạo thân phận hoàng tộc đến đi dạo hoa lâu.

- Loại chuyện này còn muốn phiền phức ta!

Ngu Khuynh Thành dựa theo Khương Nghị phân phó, ra vẻ bất mãn hừ một tiếng, đi trở về bên trong hắc ám.