Giới Chủ nói xong, lộ ra nụ cười thản nhiên, mang thâm ý mà nói:
- Đại nhân vật phải có phong phạm của đại nhân vật, giữ vững thần bí, không cần chuyện gì cũng đều tự thân đi làm.
- Đột nhiên nâng ta lên cao làm cái gì, ngài muốn làm gì?
Khương Nghị cảnh giác.
Giới Chủ đi đến trước mặt Khương Nghị, giúp hắn chỉnh sửa cổ áo:
- Ta muốn cùng ngươi nói chuyện.
- Nói thì nói đi, đừng động tay động chân.
Khương Nghị lui lại hai bước, hỏi tiểu lão đầu bên cạnh:
- Sinh Tử cảnh hậu kỳ, ngoại trừ thực lực, cảm xúc có chập trùng, một ít vấn đề đặc thù sẽ có ảnh hưởng sao? Ví dụ như, chuyện giữa nam nữ này?
Tiểu lão đầu thờ ơ, chỉ là dùng một ánh mắt khó nói nên lời nhìn hắn.
- Ta muốn cùng ngươi nói chuyện với Dạ An Nhiên.
Giới Chủ có đôi mắt phượng, bờ môi mỏng, bộ dáng không tính là xinh đẹp, nhưng giờ phút này khóe miệng câu lên chút đường cong, lại có loại vận vị rất đặc biệt.
- Ngươi muốn giữ lại nàng? Có thể!
Khương Nghị rất sung sướng, không tiếp tục bàn điều kiện.
Từ tình huống Cự Long đến xem, giống như không có ác ý đối với An Nhiên. An Nhiên lại là Sinh Tử cảnh, không thích hợp đi theo hắn mạo hiểm khắp nơi. Ở lại nơi này không chỉ có an toàn, còn có thể tiếp nhận Cự Long chỉ đạo, nhận Hỗn Độn nguyên lực điều trị, thật sự là lại cực kỳ thích hợp.
Ngoại trừ đứng trước khả năng bị Giới Chủ quấy rối ra, thì không có bệnh gì khác.
- Thay đổi chủ ý?
Giới Chủ rất bất ngờ.
- Ta hi vọng tốt cho nàng. Nhưng, ta không hy vọng ngài đả loạn chú ý của nàng. Đối với chỗ không gian này mà nói, các ngươi chỉ là ở tạm, nàng mới thật sự là người thừa kế. Nếu như muốn tính toán nàng, trước tiên hãy ngẫm lại con Cự Long kia.
- Đừng chúng ta nghĩ ti tiện như vậy. Ta sẽ cùng nàng làm giao dịch, nhưng sẽ không cưỡng cầu làm bất cứ chuyện gì.
- Vậy là tốt rồi. Ta sẽ cùng An Nhiên bàn bạc, khuyên nàng ở lại.
- Tiếp đó, nói chuyện của ngươi?
Giới Chủ lại đi đi về trước hai bước.
Khương Nghị tranh thủ thời gian lui lại, kéo dài khoảng cách:
- Ta không có gì để nói. Chờ ta chữa trị xong sẽ liền rời khỏi, lúc nào các ngươi cần thì gọi ta đến.
Giới Chủ lại đi đi về trước, khóe miệng ôm lấy đường cong, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn:
- Ta muốn nói chuyện linh văn của ngươi.
- Phần Thiên Tước đó, đều đã nói qua rồi.
Khương Nghị lui lại lần nữa.
- Ta cũng đã nói, không phải Phần Thiên Tước.
Giới Chủ tiếp tục đi lên phía trước.
Khương Nghị bất đắc dĩ nhìn tiểu lão đầu bên cạnh:
- Giới Chủ nhà các ngươi xao động như thế, ngươi mặc kệ sao? Chẳng may thật xảy ra chuyện gì, ta cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé.
- Có thể xảy ra chuyện gì? Ngay cả nữ tử như Dạ An Nhiên ngươi đều không có chút tà niệm, ngươi không chỉ tinh thần có vấn đề, thân thể cũng có chút bệnh.
Giới Chủ nói xong, lại nháy mắt với Tiểu lão đầu.
- Các ngươi muốn làm gì?
Khương Nghị cảnh giác lui lại.
Một già một trẻ này hôm nay giống như không đúng lắm.
- Tác Ngọc Đường và Bá Vương cũng chỉ là món ăn khai vị, ngươi mới là bữa ăn chính.
Giới Chủ vây sau lưng Khương Nghị, ngăn hắn lại.
Tiểu lão đầu đứng ở trước mặt Khương Nghị, từ trong nhẫn không gian lật ra một miếng ngọc thạch:
- Biết là dùng để làm gì không?
- Ký Ức Tinh Thạch? Các ngươi nhìn trộm ta?
- Tác dụng của nó là ghi chép lịch sử.
- Ồ? Nó ghi chép lịch sử gì đặc biệt sao, có liên quan cùng quá trình phát triển Sí Thiên giới?
Đôi mắt Khương Nghị có chút ngưng tụ, đột nhiên có một loại bất an.
Tiểu lão đầu tùy ý lật tới lật lui ngọc thạch, ánh mắt thâm thúy một mực tiếp cận Khương Nghị:
- Phía trên này ghi chép phần lịch sử vô cùng quý giá, bởi vì đưa mắt nhìn khắp Thương Huyền đại lục, thế lực bảo trụ đoạn lịch sử này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thiên hạ hôm nay, biết được đoạn lịch sử kia ít càng thêm ít.
- Lịch sử năm nào?
Nỗi bất an trong lòng Khương Nghị càng mãnh liệt, chỉ là mặt ngoài lại đang tận lực duy trì tự nhiên và bình tĩnh.
- Nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa. Ngàn năm mà thôi.
- Lịch sử ngàn năm trước, làm sao có thể không có nhiều người nhớ kỹ được?
- Bởi vì bị phong ấn.
- Ai có năng lực lớn như vậy, có thể ảnh hưởng đến lịch sử truyền thừa?
- Thụ ý Đế Quân tám phương, mười hai hoàng đạo liên thủ, vạn ức con dân Thương Huyền tập thể im miệng không nói.
- Lúc ấy là xảy ra chuyện gì quan trọng đại sao?
Khương Nghị ra vẻ kinh ngạc giơ lông mày lên.
- Ngươi nói xem?
- Không phải là ngươi nên nói sao?
- Ngươi hẳn là rõ ràng hơn.
- Tiền bối nói đùa gì rồi. Ta sao có thể biết được lịch sử bị phong ấn.
Tiểu lão đầu lật tới lật lui miếng ngọc thạch, trong đôi mắt thâm thúy nổi lên sáng rực:
- Lịch sử nó bên trong ghi chép không toàn diện, nhưng đầy đủ để cho chúng ta hiểu lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
- Vì sao lại nhìn ta như vậy? Có liên quan tới ta sao?
Khương Nghị đột nhiên nghĩ đến không gian Ngũ Hành trong động sâu, chẳng lẽ là thời điểm cưỡng ép đột phá cảnh giới, đã bại lộ linh văn Chu Tước?
- Bên trong nó ghi chép một nhân vật quan trọng, lại rất giống linh văn của ngươi. Nếu như ta không có đoán sai, linh văn của ngươi hẳn là...
Tiểu lão đầu nhi, Giới Chủ, trăm miệng một lời:
- Thần Tổ Vạn Cầm, Chu Tước!
- Chu Tước?? Nói đùa cái gì vậy, ta chỉ là một nhân vật bé, làm sao có thể dính líu liên quan cùng Chu Tước được.
- Ngươi sợ hãi?
- Ta đương nhiên sợ, các ngươi kéo một cái lịch sử, cứng rắn nhét trên người của ta, không phải hại ta sao?
- Nếu như ta thực sự muốn hại ngươi, cũng không phải là cùng ngươi nói chuyện ở chỗ này, cũng không phải hai chúng ta cùng ngươi bàn bạc. Nếu như ta thực sự muốn hại ngươi, ngươi cũng không phải là đứng ở chỗ này, mà là nằm rạp trên mặt đất, nhét vào luyện lô.
- Các ngươi thật sự đã sai rồi.
Khương Nghị chết cũng không thừa nhận.
Giới Chủ vây trước mặt Khương Nghị:
- Đừng có gấp phủ nhận. Nơi này không có người khác, chúng ta thẳng thắn đối đãi? Ta nói thân phận của ta một chút trước, ngươi lại trò chuyện tiếp thân phận của ngươi?
- Ta không muốn nghe, không liên quan với ta. Nếu như không có việc gì, ta đi trước.
- Ngươi đến nghe.
- Ta bề bộn nhiều việc, quá bận rộn.
- Tác Ngọc Đường đều đã chết, ngươi còn có người nào muốn tai họa? Đứng lại cho ta!
- Giới Chủ, ta thật không muốn nghe.
- Ngươi không nghe cũng phải nghe. Tình huống của ta, giống như, cũng là luân hồi trùng sinh mà tới.