Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1546: Bức Tường Của Thượng Thương Cổ Thành (3)




- Thượng Thương cổ thành thức tỉnh ngoài ý muốn, rất có thể là có trọng bảo sắp xuất thế.

Lan Nặc nhìn tường thành nguy nga, đột nhiên có chờ mong mới đối với Thượng Thương cổ thành.

- Chỉ cần bảo bối xuất thế liền sẽ thuộc về chúng ta.

Lan Đạo có chút ngẩng đầu, đối với bảo vật của Thượng Thương cổ thành là tình thế bắt buộc.

Cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, nếu gặp, chính là ông trời chiếu cố, nhất định phải bắt lấy.

Lan Dận thúc giục nói:

- Người của phe phái Đông Hoàng cũng đã sắp đến, chúng ta mau chóng đi thôi.

Con thuyền to lớn dâng lên ánh sáng ngập trời, mở ra hư không, phóng tới tầng mây, muốn vượt qua tường thành.

Nhưng, chuyện thần kỳ phát sinh.

Bất kể chiến thuyền có xông lên phía trên như thế nào, đều không nhìn thấy đầu tường.

Ba vạn mét... Năm vạn mét... Thậm chí mười vạn mét...

Càng là đi lên, áp lực đến từ thượng giới càng lớn, tốc độ chiến thuyền càng chậm, cũng càng gian nan.

- Xảy ra chuyện gì?

Biểu hiện của đám người Lan Đạo dần dần nghiêm trọng lên.

Các trưởng lão thần giáo trấn giữ bên trong chiến thuyền lần lượt đi tới:

- Tường thành đang sinh trưởng? Hay là một loại huyễn trận nào đó!

- Lên...

Một vị trưởng lão tế bảo luân màu đen lên, đón gió căng phồng, gào thét xoay tròn, giống như là tòa Vẫn Thạch đen đánh tới tường thành.

Ầm ầm!

Một loại khí tức Hoang Cổ mãnh liệt lao ra, va chạm bảo luân màu đen.

Bảo luân giống như là hãm sâu đến trong vũng bùn trống không, nhanh chóng ảm đạm, hóa thành bụi, tiêu tán giữa trời.

Các trưởng lão thần giáo hít vào từng ngụm khí lạnh, kinh sợ lui lại hai bước.

Chiến thuyền oanh minh, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.

- Tường cổ thành đã biến mất tại thời đại viễn cổ, lại còn có thể có uy thế như thế?

Bọn người Lan Đạo kinh hồn khó định, vừa mới đây chính là một kích toàn lực của cao giai Niết Bàn cảnh, vậy mà liền tiêu tán như thế.

Một vị trưởng lão nói:

- Đưa tin tức về thần giáo, xin mời Thánh Tôn giáng lâm.

Các cường giả phương bắc tụ tập trong dãy núi phía dưới nhao nhao nhìn lên bầu trời xa xa.

- Cửu Thiên Thần Giáo đâu? Làm sao lại biến mất rồi, là tiến vào, hay là bị ngăn cản?

Trước đó bọn hắn đã thử qua rất nhiều lần, bất luận là Nhân tộc hay là mãnh cầm, đều khó mà bay qua tường thành, Cửu Thiên Thần Giáo đâu? Có thể đi qua rồi sao?

Cửu Thiên Thần Giáo giáng lâm tại phương bắc không lâu sau, một mảnh cầu vồng kinh thế đến tường thành Nam Bộ.

Hào quang màu vàng xán lạn như mặt trời, tràn ngập uy thế cuồng bạo.

Lại là một con Bỉ Mông cự thú toàn thân kim hoàng, cao hơn hai trăm mét, hùng tráng uy mãnh, gương mặt nó dữ tợn, mắt hung miệng rộng, răng nanh bén nhọn nhìn thấy mà giật mình, thân thể hoàng kim giống như là ngọn núi đổ bê tông.

- Tru Thiên Thần Điện!

Mọi người nhao nhao kinh hô, số lượng lớn mãnh thú sợ hãi ẩn núp.

Tại đại địa Trung Vực, người người đều biết uy danh Bỉ Mông cự thú, cũng đều biết bọn chúng thuộc về hoàng đạo cao ngạo —— Tru Thiên Thần Điện!

Một nam tử cả người khoác trọng giáp khiêng kiếm bản rộng, ánh mắt bén nhọn dâng lên giống như là đao khí, ngóng nhìn tường cao đột ngột nhảy lên nguy nga:

- Thượng Thương cổ thành, là ai đánh thức ngươi!

- Bảy năm trước tới đây chạm qua vận khí, kết quả không thu hoạch được gì, không nghĩ tới Thượng Thương cổ thành lại tự mình thức tỉnh.

Một nam tử thanh tú ôm lấy cười lạnh thản nhiên trên mặt, ngắm nhìn tường thành bàng bạc khí thế.

Hắn vô cùng anh tuấn, da thịt trắng nõn như ngọc, thế nhưng mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo phá hủy cảm giác chỉnh thể.

Giọng nam tử mặc trọng giáp vang dội, khí thế bàng bạc:

- Tin tức đang gây nên oanh động, tất cả hoàng tộc cùng hoàng đạo cũng có thể giáng lâm, chúng ta mau chóng hành động. Chỉ cần chúng ta phát hiện ra bảo bối trước liền không có người dám cướp.

Một nữ tử lãnh diễm cả người tư thế uyển chuyển nhắc nhở bọn hắn:

- Điện chủ nói dị tượng tại Thượng Thương cổ thành rất đặc biệt, có thể sẽ gây nên náo động lớn hiếm thấy, ngài ấy đã phát đi chiếu lệnh đến Thiên Khải chiến trường, đoán chừng không lâu sau đó sẽ có Thánh Vương dẫn người giáng lâm. Chúng ta chỉ là tiên phong, sứ mệnh là điều tra nguyên nhân.

Nam tử anh tuấn cười nói:

- Chúng ta đương nhiên là đến điều tra, nhưng đụng phải bảo bối, cũng không có không cầm đạo lý đi.

Nữ tử nói:

- Tận lực không cần cùng thế lực khác nổi xung đột, ta có dự cảm, bí mật Thượng Thương cổ thành bừng tỉnh, mới là bảo tàng thật sự.

Rống!!

Hoàng Kim Bỉ Mông khí thế cuồng bạo, tứ chi tráng kiện cuồng kích bầu trời, hóa thành cầu vồng kinh thế, trực tiếp đánh tới tường thành.

Vang dội!

Một tiếng bạo hưởng, long trời lở đất, rung động hoang dã.

Hoàng Kim Bỉ Mông giống như đụng phải một loại Thần khí nào đó, hài cốt toàn thân run rẩy, suýt chút nữa thì vỡ nát.

Nó sôi trào khí huyết, ngửa mặt tung bay, lại giống như rơi vào vũng bùn thời gian, thân thể hùng tráng đang nhanh chóng suy yếu.

- Là lạ! Mau rời khỏi nơi này!

Ba vị nam nữ kêu lên đầy sợ hãi, cường giả phía sau bọn hắn đồng thời phóng thích uy thế cường đại, cuồng dã phách trảm mê vụ xung quanh.

Hống hống hống...

Hoàng Kim Bỉ Mông kích phát uy thế huyết mạch, kim quang cuồn cuộn không dứt, thân thể tráng kiện cuồng bạo trùng kích.

Giãy dụa kịch liệt, tràng diện rung động, kinh động đến các cường giả tụ tập phía dưới.

Rống...

Hoàng Kim Bỉ Mông cuồng lực cuồn cuộn, gương mặt dữ tợn, mạo hiểm tránh thoát giam cầm, thoát khỏi hơn vạn mét.

Cứ như vậy, giữa mấy hơi ngắn ngủi, nó đã gầy hai vòng, từ xương cốt đến huyết nhục hiện ra suy yếu, thân thể to con nhẹ nhàng run rẩy.

- Tường thành lại còn có thần uy?

Ba vị nam nữ kinh hồn khó định, nó đều mai táng đã bao nhiêu năm rồi cơ mà?

Làm sao còn có thể có năng lượng mạnh như vậy!

Rống!!

Hoàng Kim Bỉ Mông vung vẩy cánh tay, thân thể giống như kim sơn cuồng nộ gào thét với tường thành, vừa mới một khắc này, nó cảm giác mình giống như là muốn chết rồi, bên trong mê quang giống như có vô số oan hồn cường giả Nhân tộc đang gầm thét với nó.

- Các ngươi đều chán sống? Tại sao không nhắc nhở chúng ta?

Nam tử anh tuấn đột nhiên liếc nhìn đám người 'Xem kịch' nơi xa, hai mắt như điện, giận dữ thét lên ra lệnh:

- Giết!!

Rống!!

Hoàng Kim Bỉ Mông bỗng nhiên quay người, kim quang cuồn cuộn, xẹt qua trời cao, cuồng bạo đánh tới ngọn núi cao kia.

Ngọa tào, liên quan gì tới chúng ta!!

Đám người trên núi dưới núi quá sợ hãi, hốt hoảng chạy trốn, lại đều chưa kịp.

Hoàng Kim Bỉ Mông va chạm núi cao, dẫn phát bạo tạc thảm liệt, núi lớn ba ngàn mét dữ dội nổ nát vụn, đất đá bay loạn, bụi mù tràn lan, đám người trên dưới núi bị vô tình nổ nát vụn.