Bụi mù cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt, đâm đến khung trời, bình chướng đều ù ù lay động.
Trong sương mù đang phun trào mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng người thần bí.
Thần bí, uy nghiêm, hai đôi mắt sâu xa như biển, quan sát Thượng Thương cổ thành.
Số lượng lớn cường giả chen chúc tới, nhưng bụi mù dâng trào cực kỳ mãnh liệt, nương theo ánh sáng thần bí, tuỳ tiện liền có thể để những kẻ xông vào vỡ nát.
Giống như thời gian đọng lại uy thế vô tận, rốt cuộc cũng có thể phóng xuất ra.
Cho đến nửa ngày sau, năng lượng mới bắt đầu dần dần yếu bớt.
- Càng ngày càng yếu, chờ một chút nữa hẳn là có thể tiến vào!
- Trong bụi mù bày biện ra chính là bóng người, chẳng lẽ là mộ của một vị tiên tổ nào đó?
- Có thể mai táng một mình như thế, khẳng định là nhân vật tầng cao nhất của Thượng Thương cổ thành. Nhân vật tầng cao nhất thời đại kia, có thể là Thần Linh.
- Nhanh nhanh nhanh, ta không thể chờ đợi thêm được nữa, rốt cuộc phía dưới có cái gì đây.
- Đây là tòa địa cung thứ sáu chỗ, bí mật mà Thượng Thương cổ thành mai táng chẳng lẽ muốn xuất hiện toàn bộ sao?
- Phía dưới thật đúng là có thể là Thần Linh. Đừng quên vạn năm trước nơi này còn ra hiện qua mộ Đế Quân nữa đấy.
Đám người bạo động, tiếng nghị luận náo nhiệt truyền khắp nơi.
Nơi này tựa như vòng xoáy vô hình, hấp dẫn càng ngày càng nhiều cường giả. Ngay cả các thế lực đang truy bắt Khương Nghị như Tru Thiên Thần Điện đều chạy tới.
- Bụi mù đang bắt đầu giảm bớt, chú ý nhìn thứ trên tay người kia.
Đại Quang Mang Thần Điện, Bùi Thiên Lam chỉ về bầu trời phía xa, kích thích hai con ngươi sáng tỏ, cực lực muốn nhìn thấu bụi mù.
u Dương Thiên Nhiên đi đến phía trước, cẩn thận phân biệt:
- Một ngọn núi? Đó nhất định là một thần vật phi phàm.
Chí Tôn Kim Thành, bọn người Hứa Thừa n, Hứa Như Lai chạy đến nơi này trước nhất, bọn hắn từ đầu đến cuối đều đang nhìn chăm chú thứ phía sau bóng người, nơi đó có một chuôi lợi kiếm cao ngất trời, ánh sáng quấn quanh như lôi đình chói mắt, đánh thẳng vào cấm chế trên không trung của cổ thành.
Ngay cả bọn hắn đều có thể rõ ràng cảm nhận được tuyệt vọng cùng ngạt thở, phảng phất ánh sáng nơi đó có thể phá hủy bọn hắn rất dễ dàng, thần hồn câu diệt, cắt đứt luân hồi.
- Lại có một tòa địa cung xuất hiện, vị tổ tông này sẽ là ai?
Tạ Ninh biến mất thật lâu lại xuất hiện, bị năm vị cường giả Thần Miếu vây quanh.
- Khương Nghị hẳn là sẽ tới.
Tru Thiên Thần Điện, Phương Tịnh vẫn nhìn khắp nơi, chờ đợi Khương Nghị xuất hiện.
- Cướp lại bảo bối trước.
Loan Hồng Hi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, mặc dù rất muốn giết Khương Nghị, nhưng gặp cơ duyên mới vẫn phải tranh thủ trước.
- Cùng các tộc cướp bảo bối, còn không bằng giết Khương Nghị, bảo bối trên người hắn càng nhiều.
Bây giờ Phương Tịnh đều không muốn bất cứ cái gì nữa cả, nàng chỉ muốn xử tử tên hỗn đản Khương Nghị kia ngay thôi.
- Sư phụ, chú ý ngọn núi kia, thanh kiếm kia, ngài quen biết không?
Khương Nghị đã tới, hắn đang đứng trong rừng rậm, ngắm nhìn bụi mù cùng mê quang ngập trời.
- Thượng Thương cổ thành mai táng đã quá lâu. Tại thời đại kia của ta, nơi này chưa từng xuất hiện bảo tàng, ta cũng không có chú ý qua. Nhưng thời gian bảo tồn vũ khí thường thường lâu dài hơn so với thi cốt, nếu như nhận hoàn cảnh đặc thù duy trì, rất có thể sẽ còn có uy thế năm đó.
- Ngươi chờ một lúc nữa hẳn tiến vào, tuyệt đối không nên tuỳ tiện mạo hiểm để tránh bị thương.
Khương Nghị ngắm nhìn phương hướng Tây Bộ, các cường tộc phía ngoài đang liên thủ tấn công mạnh, nhìn tư thế kia là muốn bắt lấy cơ hội Thượng Thương cổ thành thức tỉnh, kinh động toàn bộ bảo tàng đang yên lặng kia ra.
Lúc này, nhánh cây cứng cáp bên cạnh mọc ra một gốc Chi Nha mới, kiều nộn nhỏ yếu, xanh biếc ướt át, sau khi có chút lay động lại liền trưởng thành, không một tiếng động, cũng rất nhanh đã dài đến dài nửa thước.
Cành lá tung bay, lặng lẽ bao viên, sau đó từ bên trong mọc ra một cái tiểu hồ lô.
Hồ lô treo ngược đến phía Khương Nghị.
Khương Nghị rất cảnh giác, lưu ý lấy bóng người mấy trăm mét xung quanh, cũng lưu ý lấy cường tộc đang lần lượt đến trên không trung, nhưng không có chú ý tới đại thụ bên cạnh có vấn đề.
Hồ lô sinh trưởng, nhanh chóng biến lớn.
Sau đó... Ba, tiếng trầm đục rất nhỏ, hồ lô mở miệng.
Lỗ tai Khương Nghị khẽ động, không chần chờ chút nào liền lập tức bạo tạc, bay lên không trăm mét.
Ầm ầm tiếng vang!
Hồ lô phun ra cường quang mãnh liệt, hình thành vòng xoáy thật lớn, phạm vi không gian từ mấy trăm mét đến hơn ngàn mét đều bị cưỡng ép giam cầm.
Ngay sau đó, đại địa lay động, cây rừng đột ngột nhảy lên, trong phạm vi ngàn mét, tất cả đều bị kéo lấy, cuốn vào hồ lô.
- Là Lan Nguyệt?
Khương Nghị rút tàn đao 'Ra khỏi vỏ', tử khí bạo tạc, giống như một con sông lớn đang lao nhanh, cuồng dã bổ về phía hồ lô.
- Khương Nghị, xem ngươi chạy chỗ nào!
Trong hồ lô truyền ra một tiếng quát, thôn nạp thủy triều đột nhiên nghịch chuyển, dâng trào ra phía ngoài, sấm triều mãnh liệt như giống như oanh kích Khương Nghị.
Một thân ảnh xinh đẹp lao ra, trong tay cầm Hư Thiên Kính, phản chiếu ra toàn bộ cảnh tượng trước mặt, bao gồm cả Khương Nghị đang cầm đao.
Ông!!
Khương Nghị vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Hư Thiên Kính chiếu rọi, theo ý niệm Lan Nặc khống chế, cưỡng ép hất ra đao cương, chém về phía cây rừng bên cạnh, sau đó ném đi tàn đao, hai tay bóp lấy cổ mình.
Răng rắc răng rắc...
Lực lượng tăng vọt, bóp cái cổ giòn vang.
- Bắt được ngươi rồi!
Mặt Lan Nặc trầm như nước, toàn lực khống chế Hư Thiên Kính, khống chế Khương Nghị.
Cùng lúc đó, từng bóng người lần lượt từ đằng xa xông lại, chính là bọn người Lan Nguyệt, Lan Dận.
- Khương Nghị, nhìn xem ngươi chạy chỗ nào!
Lan Dận cầm đao, ép đến phần gáy Khương Nghị, uy thế nặng nề tràn vào cơ thể.
- Đừng giãy dụa, nếu không lấy mạng của ngươi.
Lan Quyết điều khiển Diệt Hồn Châm, đưa tới chỗ mi tâm Khương Nghị.
Hồn châm tinh tế, sắc bén thấu xương, hồn khí tà ác để cho người ta rùng mình.
Nơi này vô cùng hấp dẫn rất nhiều người chú ý, nhưng chỉ là đánh nhau 'Rất nhỏ', cũng không có bao nhiêu lo ngại, sau đó bọn họ vẫn sẽ tiếp tục chú ý bụi mù mê quang dâng lên trong hố sâu.
Khương Nghị không thể động đậy, chỉ có hai tay không bị khống chế đang tăng lớn lực lượng, bóp đến mức ý thức hắn cũng bắt đầu hôn mê.
- Hừ hừ, đấu với chúng ta, ngươi còn kém một chút.
Lan Nguyệt kiêu ngạo giơ cái đầu nhỏ lên, đây là biện pháp tốt mà nàng nghĩ ra được.
- Rời khỏi nơi này trước.
Lan Nặc khống chế Khương Nghị nhanh chóng rời khỏi, đi tới bên ngoài mấy chục dặm.