- Hắn rất nguy hiểm. Phó trưởng lão, dùng Trấn Hồn Bia.
Lan Nặc phân phó một nam tử trung niên bên cạnh.
Phó trưởng lão tế ra bia đá nặng nề, ép đến trên đầu Khương Nghị, cuồn cuộn hắc khí giống như thác nước bao phủ lấy Khương Nghị.
Năng lượng vô hình đè cơ thể Khương Nghị lại, cũng đè linh hồn bên trong lại.
Khương Nghị đau đớn không chịu nổi, từ huyết nhục đến xương cốt lại đến linh hồn đều cảm thấy ngạt thở, ngay cả đầu ngón tay đều không động được.
Sau khi Lan Nặc xác định an toàn, mới thả lỏng trong lòng, hơi giảm bớt lực khống chế Hư Thiên Kính, cho Khương Nghị một chút xíu tự do:
- Giao Lan Đạo ra, nếu không ta sẽ phế bỏ ngươi! Tin tưởng ta, trên thế giới này, không chỉ có mỗi ngươi sẽ quyết tâm.
Sắc mặt Khương Nghị âm trầm, không nhúc nhích nhìn Lan Nặc.
- Giao ra!
Các trưởng lão thần giáo giận dữ quát tháo, có người nâng đao liền muốn chém xuống một cái cánh tay của Khương Nghị.
Lan Nặc đưa tay ngăn lại, nàng đi đến trước mặt Khương Nghị, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, nói:
- Đừng tưởng rằng có khế ước nhân chủng liền có thể đùa bỡn ta. Ta có thể biến ngươi thành phế nhân, phong ấn trong quan tài, chỉ để lại một hơi, ngươi liền uy hiếp không được ta. Bây giờ, ngươi thuộc về ta! Tốt nhất là nên làm theo lời ta bảo!
Lan Nguyệt quát:
- Tỷ tỷ, chớ nói nhảm với hắn. Khương Nghị, giao Lan Đạo ca ca ra, còn có những cái đầu lâu Tổ Kỳ Lân kia, hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ trong tay ngươi, giao ra toàn bộ.
Khương Nghị vẫn trầm mặt, thờ ơ.
- Chúng ta không thể giết ngươi, nhưng chúng ta có thể tra tấn ngươi. Ta ngược lại là muốn xem xem ngươi cứng đến bao nhiêu.
Lan Dận nắm Trường Sinh Đao, đâm vào phần gáy, chậm rãi di chuyển xuống dưới, mở ra da thịt, thẳng tới xương cổ.
Két... Két... Két... Đao sắc bén nhọn theo thứ tự xẹt qua từ giữa khớp xương của xương cột sống, thanh âm thanh thúy quanh quẩn rừng rậm.
Máu từ vết thương chảy mãi không thôi.
Sắc mặt Khương Nghị tái nhợt, đau đớn từ xương sống truyền đến để hắn cơ hồ đều ngạt thở, nhưng vẫn cắn răng, thờ ơ.
- Giao ra!
Phó trưởng lão gầm thét, Trấn Hồn Bia bỗng nhiên chìm xuống, uy thế nặng nề tăng vọt mấy trăm, linh hồn trong cơ thể Khương Nghị kêu rên, mạch máu tăng vọt, vết thương phía sau lưng chảy máu như nước phun tung toé.
Khương Nghị truyền ra tiếng than nhẹ đau đớn, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy ra trên trán.
- Đừng nhìn ta, là chính ngươi tự tìm! Giao Lan Đạo ra!
Lan Nặc đón lấy ánh mắt Khương Nghị, điều khiển Hư Không Kính, giam cấm Khương Nghị, nhưng cũng để cho hắn hơi hoạt động tự do, có thể điều động năng lượng phóng thích Lan Đạo.
- Khương Nghị, sự kiên nhẫn của chúng ta là có hạn, giao ra đây cho ta.
Lan Dận vung Trường Sinh Đao lên, bổ vào trên vai Khương Nghị, bổ ra huyết nhục, thẳng tới cẳng tay, sau đó thuận cánh tay bắt đầu lăng trì.
Một vị trưởng lão không chịu nổi, một tay bóp lấy thanh đồng tiểu tháp trên cổ Khương Nghị, cưỡng ép kéo xuống tới.
- Đồ trong này?
- Chấn vỡ nó.
Các trưởng lão khác vây tới.
- Chờ một chút, cưỡng ép chấn vỡ có khả năng làm bị thương Lan Đạo ở bên trong.
Phó trưởng lão vội vàng ngăn lại, cũng là bởi vì sợ ngộ thương Lan Đạo mới ép buộc Khương Nghị.
Lan Nặc nói:
- Ngươi đã rơi xuống chúng ta trên tay, cũng trốn không thoát. Không muốn để cho tình cảnh của mình quá khó nhìn, liền làm theo lời chúng ta nói.
Khương Nghị khẽ nhúc nhích môi, rốt cuộc cũng phát ra chút thanh âm:
- Ta... Nhớ... Thù...
- Từ từ nhớ kỹ đi, đời này ngươi không có cơ hội báo.
Lan Nặc ra hiệu với Lan Dận:
- Hắn không sợ đau, sợ chính là bị phế.
Lan Dận mang theo Trường Sinh Đao, vây quanh trước mặt Khương Nghị, lưỡi đao đưa tới đan điền:
- Ta đếm tới ba, thật sự nếu không thả người, ta sẽ phá nát khí hải của ngươi! Một...
- Ta... Giao...
Khương Nghị gian nan lên tiếng.
Lan Dận cười lạnh:
- Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi cứng đến bao nhiêu, ngay cả hai đều không có đếm ra tới.
Lan Nặc nói:
- Đưa thanh đồng tiểu tháp cho hắn.
Một vị trưởng lão nhét thanh đồng tiểu tháp vào trên tay Khương Nghị:
- Đừng có đùa mánh khóe, nếu không sẽ phế bỏ ngươi!
Bọn người Lan Nguyệt lần lượt lui đến nơi xa, các trưởng lão khác đều sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Mặc dù cảm giác Khương Nghị không thể nào lại phản kháng được nữa, nhưng vẫn cẩn thận một chút, dù sao tên điên này cũng quá hung tàn.
Lan Nặc cắn nát ngón tay, dùng máu tươi kích phát Hư Thiên Kính đưa ra uy lực càng mạnh, một mực giam cấm xung quanh.
Phó trưởng lão cũng khống chế Trấn Hồn Bia, trấn áp nhục linh hồn Khương Nghị huyết.
Khương Nghị tiếp nhận Hư Thiên Kính mãnh liệt khống chế, gian nan hoạt động thân thể, nhấc thanh đồng tiểu tháp lên.
Thanh đồng tiểu tháp lấp lóe ánh sáng, một bóng người từ bên trong đi ra.
Chính là Lan Đạo!
Các trưởng lão thần giáo vội vàng bước tới trước, Lan Đạo cứu.
Lan Đạo máu me khắp người, hấp hối.
- Thế nào?
Phó trưởng lão lo lắng hỏi, Lan Đạo là mệnh căn tử của Lan gia, không thể chết ở đây được, càng không thể để lại tai hoạ ngầm.
Sau khi các trưởng lão lặp đi lặp lại kiểm tra, liền thở phào:
- Vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Lan Nặc nhìn chằm chằm Khương Nghị:
- Bây giờ giao đầu lâu Kỳ Lân ra.
Lan Dận nói:
- Đưa từng cái ra, từ từ, đừng làm phản kháng vô dụng.
Khương Nghị nâng thanh đồng tiểu tháp, lấy đầu lâu Hoang Lôi Kỳ Lân bên trong ra hết.
Ầm ầm!
Lôi triều bạo động, khí tức Hồng Hoang cuồn cuộn, cưỡng ép chấn động không gian xung quanh, cái loại uy thế giống như hủy thiên diệt địa kia đã đánh thẳng vào tất cả mọi người.
Lan Nặc lập tức di chuyển giam cấm Khương Nghị về nơi xa, tránh khỏi ảnh hưởng của Kỳ Lân, Phó trưởng lão cũng dùng toàn lực kích thích Trấn Hồn Bia, trấn áp huyết nhục thần hồn Khương Nghị.
Mấy vị trưởng lão khác thì trước tiên liền phóng tới Tổ Kỳ Lân, muốn lấy nó đi.
Nhưng, ngay một khắc này, trên khuôn mặt bình tĩnh của Khương Nghị lại câu lên đường cong tàn nhẫn, trước đó bị Lan Dận vạch phá thân thể mà vẩy xuống máu tươi đột nhiên nở rộ ánh sáng đã hình thành đồ trận phức tạp huyền diệu, trong chớp mắt trải rộng ra hơn mười dặm.
Hắn một mực thờ ơ, là bởi vì đang thử nghiệm câu thông mênh mông đại địa.
Hắn tùy ý để máu tươi chảy xuôi, chính là đang huyết tế sơn hà.
Giờ khắc này, đầu lâu Tổ Kỳ Lân rung chuyển không gian, chấn động Hư Thiên Kính, chính là cơ hội.
- Không tốt, tránh ra!
Lan Nặc từ đầu đến cuối đều đang cảnh giác, sau một tiếng quát chói tai, nàng đạp không bay lên trời, đồng thời thôi động Hư Thiên Kính, trong khống chế Lan Dận cầm đao bổ về phía cái cổ Khương Nghị, càng trong khống chế Khương Nghị, chủ động dương cổ lên, nghênh đón Trường Sinh Đao.