- Coi như ngươi có thể chạy ra khỏi Hoang Nguyên, cũng chạy không thoát Chúa Tể Ô Mông cùng Chúa Tể Hằng Vũ trấn áp.
- Chúa Tể Thương Thiên, từ lúc ngươi xông vào Hoang Nguyên, một khắc này, bọn hắn đã thay đổi kế hoạch, không còn là muốn giáo huấn ngươi, mà là muốn hủy diệt ngươi! Triệt để hủy diệt ngươi!
Sau khi nói xong, Tần Hạo thản nhiên cười nói:
- Ai nói lão bối mềm lòng, chỉ là lực không thể bằng. Nếu như có cơ hội tới tay, ngươi sẽ thấy cái người cay độc kia giết người không thấy máu là như thế nào!
Giọng của Tần Hạo bị Trường Hà thời gian cùng không gian bên ngoài ảnh hưởng, trở nên phiêu miểu, giống như là quanh quẩn trong không gian khác biệt, lại như là từ thời không xa xôi truyền đến.
Nhưng hoàn toàn không trở ngại bọn hắn Thương Thiên nghe được, càng không trở ngại bọn hắn hiểu.
Hoang Nguyên thức tỉnh ba trạng thái?
Đây là bịa chuyện?
Hay là thật sự có việc này!!
Bọn hắn và Tu La đã đấu mấy chục vạn năm, biết rõ tam tử Tu La đặc thù.
Cái tên Tần Hạo này khôn khéo trầm ổn, giỏi về mưu cục. Lời này nói ra, tính chân thực khó tránh để bọn hắn hoài nghi.
Đệ nhất phân thân nghi ngờ nói:
- Ngươi thật giống như hiểu rất rõ Hoang Nguyên?
Tần Hạo nói:
- Trăm vạn năm, các ngươi ngoại trừ chinh chiến bốn chỗ, chẳng lẽ không có đi hiểu rõ vũ trụ? Phụ thân du lịch vũ trụ, không chỉ là chuyện lành nghề bảo vệ, cũng là đang nhìn trộm ảo diệu vũ trụ.
- Những Trường Hà thời gian do ngài tiếp quản kia đã cho ngài rất nhiều dẫn dắt, cũng bao gồm một ít bí mật vũ trụ đang yên lặng.
- Nếu như ngươi chất vấn trạng thái thức tỉnh cùng độ nguy hiểm của Hoang Nguyên, không ngại cùng chân thân rời khỏi Hoang Nguyên, trực diện với Chúa Tể Ô Mông.
- Đến lúc đó, các ngươi liên hợp thôi diễn thì có thể nhìn thấy một tràng cảnh hủy diệt liên quan tới các ngươi.
- Đương nhiên, các ngươi cũng có thể ở lại nơi này, ngồi đợi Chúa Tể Ô Mông cùng Chúa Tể Hằng Vũ hội hợp. Chỉ là đến lúc đó, các ngươi ngay cả chỗ trống hối hận cũng không có.
Đệ nhất phân thân tiếp tục chất vấn:
- Chỉ cần trả lời ta một vấn đề. Nếu Hoang Nguyên thức tỉnh có thể chôn vùi trăm triệu dặm thâm không, các ngươi ở lại nơi này, chẳng phải là càng chết sạch sẽ?
Tần Hạo nói:
- Cho nên, ta muốn khuyên các ngươi lui ra ngoài.
- Nếu như chúng ta không lùi thì sao? Ngươi nguyện ý cùng chúng ta đồng quy vu tận?
- Chỉ sợ là như vậy rồi.
- Vậy thì tốt, chúng ta và các ngươi cùng ở vào nguy cơ, nếu đều không muốn chết, vậy thì phải cùng nhau cố gắng. Các ngươi giao hành tinh mẫu thân ra, chúng ta không chỉ sẽ rút lui về phía sau, còn sẽ rời khỏi...
- Chờ một chút! Có phải ngươi bị thương rồi hay không?
- Ý gì??
- Có phải pháp tắc của ngươi bị thương, thôi diễn ra sai lầm hay không? Chúng ta đứng trước nguy cơ, nhưng... Chúng ta có thể rút lui!!
- Nếu như các ngươi nhất định không chịu rút lui, chúng ta sẽ chờ tới khi Hằng Vũ đến, một lần nữa đỡ tiếp liên hệ biên giới vũ trụ, trực tiếp biến mất từ nơi này. Phụ thân chúng ta tay đều có thể đưa qua đến, không thể lôi bọn hắn đi? Nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi đang đứng tại biên giới Hoang Nguyên, trước khi bọn hắn bừng tỉnh Hoang Nguyên, các ngươi có thể chạy được bao xa?
Pháp trận của chúng ta là thời gian ảo diệu, không phải bí pháp không gian, cho nên có thể di chuyển từ nơi này. Các ngươi thì sao? Thời gian ảo diệu của các ngươi có thể cao hơn chúng ta sao, cho dù có, các ngươi biết pháp trận kia ảo diệu như thế nào sao?
Sau khi nói xong, Tần Hạo vẫn một mặt lạnh nhạt:
- Nói nhiều như vậy, tin hay không là ở chỗ các ngươi. Các ngươi tin hay không, thì cứ cược. Cho nên, cược không??
Thương Thiên chân thân quả thật có chút tiến thối lưỡng nan.
Cũng không phải Tần Hạo nói lên lý luận Hoang Nguyên thức tỉnh, mà là Chúa tể Tu La đột nhiên nhúng tay, để hắn không thể trong thời gian ngắn bức ra hành tinh mẫu thân.
Mà thời gian hoàn toàn là thứ hắn cần nhất.
Cho dù Chúa tể Tu La không thể trở lại, nhưng Chúa Tể Hằng Vũ thì sao? Chúa Tể khác thì sao!!
Chỉ mấy năm ngắn ngủi mà thôi, các loại thôi diễn chính xác đều liên tiếp đạt được đáp lễ hỏng bét, là pháp tắc của mình lại nhận phải hành tinh mẫu thân quấy nhiễu? Hay là Hoang Nguyên ảnh hưởng?
Hay lại là...
Vũ trụ đại thế chếch đi!
Truyền kỳ vũ trụ trăm vạn năm như mình đây, không hề được vũ trụ chào đón sao.
Hắn là từ con người biến thành tinh cầu, lại biến thành Chúa Tể, rất rõ ràng cái gì gọi là chiều hướng phát triển, thuận thế mà làm.
Hắn, chính là nhân vật chính của vũ trụ thời đại này, cho nên, hắn làm cái gì cũng đều thuận!
Nhưng từ lúc hành tinh mẫu thân xuất hiện, tất cả cũng đã thay đổi.
Nếu như lý luận Hoang Nguyên thức tỉnh mà Tần Hạo nói lại chính xác, vậy thì nguy cơ hắn gặp phải bây giờ sẽ càng nghiêm trọng.
Cứ rút lui như vậy sao?
Đây là hắn viễn chinh, cũng bỏ ra cái giá nặng nề, làm sao chịu buông tay được đây?
Đây là cơ duyên của hắn, nếu như không thể dung hợp hành tinh mẫu thân, vậy thì sẽ bỏ lỡ một cơ hội biến đổi lớn.
Đây là nguy cơ của hắn, nếu như bỏ mặc hành tinh mẫu thân may mắn sống sót, chắc chắn biến thành tai hoạ càng lớn.
Cho nên ở các mặt mà nói, hắn cũng không thể lui.
Nhưng tình huống hỏng bét bày ở nơi này, hắn không thể không làm ra một lựa chọn.
Thương Thiên trầm mặc, suy nghĩ...
Bốn phân thân đều phóng thích pháp tắc của mình, phối hợp với pháp tắc chân thân vận chuyển.
Bọn hắn biết chân thân không hề từ bỏ, còn đang cực kỳ cố gắng.
Bọn hắn biết, chân thân nhất định có thể nghĩ ra được kế hoạch.
Quả nhiên...
- Ta không lấy được, cũng không thể để hắn trở thành nguy hiểm.
Thương Thiên thôi diễn pháp tắc ra mấy chục cái kế hoạch, cuối cùng bị hắn chọn một độc kế.
Chúa Tể Thương Thiên mang theo bốn phân thân vững bước rút lui.
Sau khi trọn vẹn ba ngàn vạn dặm, bọn hắn quay người, chảy qua không gian loạn lưu cuồn cuộn, rời xa Hoang Nguyên.
Nhưng bọn hắn không hề rời khỏi, mà là nghênh thẳng hướng Chúa Tể Ô Mông.
- Ta đoán chừng Thương Thiên sẽ không buông tha, các ngươi còn có chuẩn bị gì?
Khương Nghị cảnh giác, mặc dù chỉ là tiếp xúc mấy năm ngắn ngủi, nhưng hắn biết rõ Thương Thiên không phải loại dễ dàng buông tha kia. Mà cường giả chinh chiến vũ trụ trăm vạn năm, càng nhất định là một nhân vật hung ác.