Oanh...
Mây múi tán loạn, biển mây cuồn cuộn, một con mãnh thú to lớn xuất hiện ở phía trước, tương tự Côn Bằng, lớn như núi mạch, toàn thân lóe ra đường vân giống như tinh thần, nhìn vô cùng oai hùng phi phàm, càng lộ ra uy lực thần bí.
Rống!!
Côn Bằng mở ra miệng lớn, bên trong như là lỗ đen, đánh tới Khương Nghị.
Khương Nghị vẫn không có để ý.
Ngoại hình Côn Bằng, vết tích tinh thần, như thế này tổ hợp rõ ràng chính là ý chí bị thao túng hình thành ảo giác nha.
Làm cái gì vậy?
Muốn ăn ta?
Rống...
Khi mà Côn Bằng há mồm bổ nhào, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, tựa hồ không cho Chu Tước cơ hội phản kích, qua trong giây lát liền nuốt lấy Khương Nghị.
Miệng lớn khép kín, bên trong lượn lờ tinh quang, giống như biển sao.
Khương Nghị còn chưa kịp thưởng thức thì đã bị tinh hải nuốt hết.
Tinh quang bành trướng, tinh hải cuồn cuộn, chôn vùi lấy hỏa diễm Chu Tước, xé rách lấy thân thể Chu Tước, giống như muốn hòa tan... Hấp thu... hắn…
Khương Nghị không có chống lại.
Chết tại đây, hẳn là có thể để hắn từ trong huyễn cảnh tỉnh lại đi.
- Tê... Đau quá...
Khương Nghị thể nghiệm lấy đau đớn đã lâu, loại máu thịt phân liệt kia, cảm giác năng lượng khô kiệt kia, thật sự là đã rất lâu đều không có thể nghiệm qua.
Vậy mà để hắn có chút dư vị.
Khương Nghị bừng tỉnh, cái ảo giác này đáng sợ thật, vậy mà lại có thể tinh chuẩn bắt lấy hắn sau khi hoá hình thành tinh cầu thất lạc, còn đột hiển đi ra ở nơi này.
Hoang Nguyên muốn làm gì?
Muốn bắt hắn ở lại nơi này sao?
Chỉ là không biết bây giờ tinh cầu Liệt Ngục của hắn đây còn ở đó hay không, có phải sau khi sụp đổ chỉ còn lại có Vạn Đạo pháp tắc đại biểu ý thức hay không.
Khương Nghị không có giãy dụa, yên lặng nhận lấy tinh hải luyện hóa, thể nghiệm lấy cảm giác đau đớn, cho đến khi ý thức dần dần hôn mê.
Côn Bằng ngao du trong biển mây, phát ra tiếng gáy to trầm muộn.
Ở trên lưng của nó, lại còn có một thiếu niên thanh tú ngồi đó.
Da thịt thiếu niên vô cùng trắng nõn, có thể thấy được xương cốt, lại có loại cảm giác sáng long lanh. Trán của hắn khảm nạm lấy một ngôi sao đá, bắn ra tinh quang rạng rỡ, sau lưng còn bao quanh một cái tinh hoàn, như là ngưng tụ tinh hà, thần bí mà đẹp đẽ.
Sau khi Khương Nghị hôn mê, thiếu niên mở đôi mắt thâm thúy giống như tinh thần ra, giật dây nhìn Côn Bằng một chút, lại ngắm nhìn xung quanh biển mây.
- Bất Tử Điểu, hung mãnh quyết tuyệt, kiệt ngạo khó thuần. Cái tên này làm sao vậy, vậy mà không có phản kháng? Là bị ai khống chế làm mồi nhử sao?
Thiếu niên kỳ quái, đồng thời thoáng cảnh giác lên.
Hắn chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay như bạch ngọc loé lên tinh quang chói mắt, tinh hoàn phía sau ba động kịch liệt, như là muốn câu thông bầu trời rộng lớn, mang theo uy lực tinh thần kinh khủng.
Rống...
Côn Bằng đong đưa hai vây cá, phù diêu nhấc lên, thể hiện ra tốc độ kinh người, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
- Không có phục kích?
Thiếu niên nhìn lại phía sau biển mây, lại cúi đầu nhìn Côn Bằng.
Bên trong rất an tĩnh.
Một mực không có phản kháng!
Có phải trước đó đã bị trọng thương hay không?
Nhìn không giống.
- Kiếm tiện nghi rồi?
Thiếu niên không nghĩ tới mình lại đụng phải chuyện tốt như thế, nhưng luôn cảm thấy không an tâm.
Côn Bằng ngao du biển mây, phù diêu nhấc lên hơn trăm vạn dặm, lại lao xuống, phá tan tầng mây dày đặc, nhào về phía trước mặt đại dương mênh mông.
Sóng lớn cuồn cuộn, thủy triều kích thiên.
Đại dương xanh thẳm, mỹ lệ bao la hùng vĩ. Phân tán rất nhiều hòn đảo, thanh tú mỹ lệ, như là từng viên mã não, tô điểm ra mỹ cảm khác nhau.
- Ta đã trở về.
Thiếu niên đứng dậy, hít thở lấy không khí ẩm ướt tươi mới, trên mặt lộ ra nụ cười tuấn lãng.
Côn Bằng tê khiếu, tùy ý nhấc lên ở giữa Thiên Hải.
Khi thì ngao du tầng mây, vẩy xuống cầu vồng hoa mỹ, khi thì tiến đụng vào biển cả, nhấc lên từng con sóng lớn.
- Đại Côn, tới nơi đó.
Thiếu niên xác định vị trí bộ lạc.
Bảy ngày sau.
Bọn hắn đi tới hải vực bình tĩnh.
Thiếu niên ngẩng đầu, mở ra hai tay, tinh thạch trên trán bộc phát cường quang chói mắt, như màn mưa vẩy xuống đại dương.
Côn Bằng tê khiếu, tinh văn toàn thân bành trướng ra lộng lẫy tinh quang, khuấy động mênh mông Thiên Hải.
Mặt biển bình tĩnh rất nhanh đã nổi lên gợn sóng, ngay sau đó cường quang nở rộ, rọi khắp hải dương, vô cùng hùng vĩ.
Một hòn đảo bao phủ bên trong tinh quang từ đáy biển nhấc lên, nương theo tiếng vang lớn ù ù xuất hiện ở trên mặt biển.
Côn Bằng áp súc hình thể, từ ngàn mét khôi phục chừng mười thước, vui sướng nhấc lên vài vòng, nhào về phía hòn đảo.
Hòn đảo có diện tích to lớn, phía trên có các dãy núi bao vây, có cái giống như hùng ưng vỗ cánh, có cái sóng cả lao nhanh, có cái lại như gió lốc chỉ lên trời, đủ loại kiểu dáng, hiểm trở hùng kỳ, cực lộng lẫy.
Hoa cỏ thanh thúy, cây rừng tươi tốt, tô điểm lấy mỗi ngọn núi cao.
Nếu như chỉ là những thứ này, hòn đảo còn không có cái gì không bình thường, nhưng bất luận là hoa cỏ hay là cây rừng, đều lóe ra đường vân tinh quang, xem như núi cao hay mặt đất, đều uốn lượn lấy hào quang giống như tinh hà, để cả hòn đảo nhỏ đều chiếu sáng rạng rỡ, tràn đầy mỹ cảm thần bí.
Tại nơi cực sâu trong hòn đảo, một gốc đại thụ che trời cứng cáp tươi tốt, hùng vĩ như cự nhạc đang giơ cao giơ tán cây um tùm, rủ xuống lấy vô số sợi đằng, tràn ngập sinh cơ như đại dương.
Cây đại thụ này uốn lượn lấy đường vân tinh quang, thậm chí một ít đường vân xen lẫn thành phù văn giống như ấn ký, thần bí khó lường.
Xung quanh đại thụ phân tán rất nhiều thạch ốc, tụ cư thành đơn giản bộ lạc.
Số lượng bộ lạc không tính là lớn, rải rác mấy chục hộ, mỗi hộ ba, bốn người.
Mọi người ăn mặc đơn giản, phần lớn là dùng da thú, nhưng đều có da thịt kiều nộn, trắng nõn trong suốt, bộ dáng càng là anh tuấn xinh đẹp, giống như là Tinh Linh trong rừng rậm.
Bọn hắn giống như thiếu niên kia, trên trán khảm nạm lấy tinh thạch, phía sau bao quanh tinh hoàn thần bí.
Nhiều hơn mấy phần tôn quý cùng thần bí.
Khi hòn đảo trồi lên mặt biển, mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi thạch ốc, kích động phất tay về phía bầu trời.