- Cảm tạ Tinh Thần Thụ bảo hộ, rốt cuộc Khang Ninh cũng trở về.
- Bảy năm, lần đi săn này không dễ dàng.
- Không biết mang ngôi sao thú gì về.
Mấy lão nhân nhìn qua Côn Bằng đang lao xuống, đều lộ ra nụ cười vui mừng.
- Ninh ca ca!
- Đại Côn!!
Một thiếu nữ thanh thuần lệ dùng sức phất tay, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười ngây thơ.
Nàng cũng như những người khác, da thịt cũng là trắng nõn đến trong suốt, như một Tinh Linh xinh đẹp, nhưng trên trán nàng không có khảm nạm tinh thạch, cũng không có tinh hoàn ở phía sau.
Côn Bằng nhấc lên, rơi xuống phía trước Tinh Thần Thụ, cúi đầu hành lễ với Tinh Thần Thụ.
Thiếu niên Khang Ninh thả người nhảy xuống, quỳ một chân trên đất đối với Tinh Thần Thụ, nhẹ giọng nói nhỏ, yên lặng cầu nguyện.
Mọi người đều tụ tới, khẩn trương mong đợi nhìn hắn.
Nhất là mấy thiếu nam thiếu nữ không có tinh thạch không có tinh hoàn, mắt đều đầy tinh quang, không thể chờ đợi.
Sau khi thành tín cầu nguyện, Khang Ninh mới đứng dậy hướng tới tộc nhân.
- Ninh ca ca, ngươi lần này rời khỏi rất lâu, An An đều lo lắng gần chết.
Thiếu nữ là người đầu tiên bổ nhào qua, chăm chú ôm lấy Khang Ninh, còn dùng sức phất phất tay với Côn Bằng.
- Đại Côn, vất vả.
Côn Bằng phát ra to rõ tiếng gáy to, chào hỏi thiếu nữ.
Khang Ninh cười nói:
- Lần này chạy xa, tìm lâu, chính là muốn tìm cho An An nhà chúng ta tinh thú thích hợp nhất.
Thiếu nữ An An mặt mũi tràn đầy chờ mong:
- Là cái gì, là cái gì, mau mời đi ra muội xem một chút.
Khang Ninh cố ý thừa nước đục thả câu:
- Muội nói trước đi, muội muốn cái gì?
Thiếu nữ An An càng kích động:
- Bắt được rất nhiều sao?
- Sáu con tinh thú.
Khang Ninh nói xong, nhìn về hướng trong tộc những hài tử khác.
- Sáu con!!
Các tộc nhân đều kích động, tinh thú đều là có thể ngộ nhưng không thể cầu, vậy mà lại bắt được sáu con.
Không dễ dàng.
Những người không có tinh thạch và tinh hoàn kích động đập thẳng tay, bọn hắn vừa vặn sáu người, xem ra đều có phần.
- Ninh ca ca tốt nhất!! Muội muốn... Muội muốn...
- Suy nghĩ thật kỹ.
- Muội muốn con chim lớn, là loại có thể bay rất nhanh kia, muội muốn cưỡi nó đi khắp nơi, nhìn hết đại dương mênh mông, nhìn hết sông núi, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Ninh ca ca, có không?
- Ha ha, huynh đã biết muội ưa thích như thế này. Ta đặc biệt xâm nhập lục địa, bắt cho muội một tinh thú đặc biệt.
- Nhanh nhanh nhanh, để cho muội nhìn.
Các tộc nhân cũng đều thúc giục, tranh thủ thời gian muốn nhìn.
Trách không được rời khỏi lâu như vậy, thì ra là đến lục địa.
Khang Ninh phất tay đánh ra từng sợi xiềng xích tinh thần, vọt vào trong bụng Côn Bằng.
Côn Bằng há mồm, xiềng xích tranh minh trong bóng tối, túm ra một mặt trời.
Mênh mông ánh sáng chiếu rọi bãi cát, mang đến sóng nhiệt cuồn cuộn.
- Thu...
Mặt trời tỏa ánh sáng bạo động, rõ ràng là chỉ Khổng Tước mỹ lệ, Khổng Tước vỗ cánh vẫy đuôi, đầu lại có văn đường Liệt Dương.
- Liệt Dương Khổng Tước?
Thiếu nữ An An kích động nhảy dựng lên, đây chính là tinh thú tứ giai quý giá.
- Liệt Dương Khổng Tước! Tinh thú tứ giai!
Các tộc nhân càng kích động.
- Thích không?
Khang Ninh tươi cười, vì con Liệt Dương Khổng Tước này, hắn đã xâm nhập lục địa trăm vạn dặm, ở nơi đó khổ tìm ròng rã ba năm.
- Thích lắm thích lắm.
Thiếu nữ An An mắt đầy tinh quang, kích động đến xoa tay, thật hận không thể liền bổ nhào qua ngay bây giờ, vuốt ve lông vũ của Khổng Tước hoa lệ, nhưng nhìn thấy cái ánh mắt hung ác kia của Khổng Tước, nàng cũng không dám tới gần.
Khang Ninh tranh thủ thời gian ngăn lại:
- Không nên gấp gáp, trước tiên hãy tiến hành nghi thức tế linh, chờ nó chân chính tán thành muội, lại chậm chậm ở chung.
An An bổ nhào trong ngực Khang Ninh:
- Tạ ơn Tạ Ninh ca ca.
Phu thê tộc trưởng mỉm cười, nói:
- Tốt, tốt. Khang Ninh, mau thả các tinh thú khác ra đi, đừng để mọi người sốt ruột chờ nữa.
- Vâng, phụ thân, mẫu thân.
Khang Ninh phất tay, đánh ra năm sợi xiềng xích tinh thần, liên tiếp lôi ra năm con tinh thú.
Có cá chình toàn thân xanh thẳm, có đại quy nặng nề, có hồ điệp mỹ lệ, có ác lang toàn thân đen kịt, cũng có Ngọc Thố trắng tuyết.
Bọn chúng đều mãnh liệt giãy dụa, chống lại xiềng xíchtinh thần giam cầm, còn tức giận gầm lên.
- Tinh thú tam giai, Nguyệt Tinh linh tỗn.
- Tinh thú tam giai, Huyền Hải Quy.
- Tinh thú tam giai, Huyễn Thải điệp.
- Tinh thú tam giai, Khôi Tinh Lang.
- Tinh thú tam giai, Tinh Linh Thố.
- Không tệ không tệ. Tất cả đều là tinh thú tam giai.
Đám người lớn tuổi trong bộ lạc vui mừng gật đầu, đều là tam giai, nói rõ Khang Ninh thật sự có lòng.
Không có bởi vì nguy hiểm hay phiền phức, tùy tiện bắt vài con tinh thú nhất giai nhị giai.
Bọn hắn không chọn lầm người.
Năm thiếu niên thiếu nữ được tuyển chọn đều hưng phấn nhìn những tinh thú kia, đang mong đợi con nào thích hợp bản thân.
Mặc dù không bằng Liệt Dương Khổng Tước, nhưng có thể khế ước với tinh thú tam giai đã mạnh hơn so với bậc phụ thân của mình.
Khang Ninh thoáng chần chờ:
- Kỳ thật ta còn bắt được một tinh thú, chỉ là...
- Chỉ là cái gì? Chọc tới phiền toái?
Các trưởng bối thần tình nghiêm túc, bộ lạc bọn hắn nhỏ yếu, không thể chịu được chiến loạn.
Phụ thân Khang Ninh, Khang Hạo nói:
- Ta từng nhắc nhở qua con, không nên trêu chọc những bộ lạc khác. Trước khi bắt bất cứ một tinh thú nào cũng đều phải xác định không có những người khác tranh đoạt. Chúng ta thà rằng không cần tinh thú rất mạnh, cũng không thể kết thù kết oán cùng những bộ lạc khác.
Khang Ninh vội vàng nói:
- Không không không, ta không có gây phiền toái, chỉ là tinh thú này…
Khang Hạo cảm thấy kỳ quái:
- Con nói ngay đi, tinh thú thế nào?
An An cũng cảm thấy kỳ quái, chưa từng thấy ca ca già dặn lại do dự như thế này.
Khang Ninh đánh ra xiềng xích tinh thần, từ trong bụng Côn Bằng ném ra một con hỏa điểu diễm lệ.
- Đó là chỉ chim gì? Năng lượng thật mạnh.
- Nhìn so với Liệt Dương Khổng Tước đều mạnh hơn nha.
- Trời ạ, ta không nhìn lầm đi, đây là Bất Tử Điểu!
- Khang Ninh bắt được một con Bất Tử Điểu!
- Chờ một chút, thật sự là Bất Tử Điểu sao? Thế nhưng Bất Tử Điểu là tinh thú ngũ giai!